Nếu Như Yêu

Chương 9




Nếu Như Yêu -

Thái hít một hơi thật sâu, quyết tâm nói ra:

- Ai bảo anh Phong lại bảo vệ cô, trước mặt ông chủ mà còn... Thật ra, ông chủ nổi giận là bởi vì cô là con gái của... Thôi bỏ đi - Thái xua tay nói - Cô về đi.

Nói xong Thái xoay lưng bỏ đi để mặc Kiều Chinh đứng ngỡ ngàng nhìn theo với câu nói lấp lửng của Thái: “... bởi vì cô là con gái của...“. Câu này cô nên hiểu thế nào? Ông chủ của họ quen biết với mẹ cô hay ba cô? Xưa nay chuyện của ba mẹ, cô chưa bao giờ hỏi tới. Trong lòng cô bỗng phập phồng một nỗi lo sợ mơ hồ không tên.

Cô ngồi xuống bậc cầu thang, đột nhiên nhớ đến cảm giác một mình cô đơn trên khu đất trống. Lúc đó Cảnh Phong đã đến và ôm cô vào lòng. Nghĩ đến Cảnh Phong, cô lại thấy tim đập mạnh. Người con trai lạ lùng mới gặp này luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, có lúc dịu dàng quá đỗi, quan tâm vô cùng, cũng có lúc lại giống như hận, muốn xa lánh cô, dùng sự lạnh lùng của mình ngăn cách với cô. Kiều Chinh hoảng hốt nhận ra, dường như càng ngày cô càng nghĩ đến Cảnh Phong nhiều hơn. Dường như, cứ mỗi lần gặp anh trở về, cô đều thao thức. Cảm giác này có chút khó chịu nhưng cô không hề ghét mà cứ muốn sa lầy vào.

Kiều Chinh cắn mạnh môi, quyết định quay trở lại phòng Cảnh Phong một lần nữa.

Lần này chẳng còn ai trong phòng. Dù biết vậy nhưng cô vẫn không đủ can đảm để bước vào. Cô đứng thập thò như một tên ăn trộm nhìn vào phòng qua tấm kính nhỏ. Cô thấy anh mặc một bộ quần áo bệnh nhân, nét mặt hơi tái nhưng anh không tỏ vẻ đau đớn chút nào. Tay phải của anh đang bó bột đeo trước cổ. Mải nhìn, cô không ngờ cánh cửa bị đẩy vào trong. Cảnh Phong ngước nhìn lên, thấy cô ngã vào phòng thì khựng lại. Kiều Chinh phớt lờ thái độ đó của anh, thản nhiên cầm li rót nước, bưng đến trước mặt anh nhẹ nhàng nói:

- Nước của anh.

Cảnh Phong lẳng lặng cầm li nước.

- Sao em lại ở đây? - Anh hững hờ hỏi.

- Vì anh ở đây - Kiều Chinh mỉm cười.

Thấy thái độ của Cảnh Phong không có vẻ đùa cợt, cô nghiêm chỉnh đáp:

- Em đến để săn sóc cho anh.

- Không ai mượn cô làm điều đó - Cảnh Phong lạnh lùng quay mặt - Vì sao cô phải đến đây chăm sóc tôi cơ chứ?!

- Chỉ cần anh khỏe lại, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu - Kiều Chinh nhẫn nại đáp.

Cảnh Phong mệt mỏi dựa người vào tường, không đáp lại cô nữa.

- Nước hết rồi, em đi mua bình khác cho anh - Kiều Chinh nhanh trí cầm cái chai rỗng lên trước mặt Cảnh Phong rồi chạy biến đi.

Nhìn bộ dạng hấp tấp của cô, anh bất giác mỉm cười nhưng ngay sau đó buông một tiếng thở dài nặng nhọc. Cô càng gần anh, càng khiến anh khó chịu. Đó là một đóa hoa, một đóa hoa đẹp đầy vẻ yêu kiều và ngây thơ giữa cuộc đời đen bạc này, nếu như anh chạm vào, đóa hoa ấy chắc chắn sẽ bị dập nát ngay lập tức.

Bàn tay còn lại của Cảnh Phong siết chặt. “Cha nợ con trả. Cảnh Phong, mày thật sự nghĩ như vậy sao?“. Cảnh Phong tự cười chính bản thân mình. Anh chẳng muốn lợi dụng Kiều Chinh, nhưng ngoài cách tiếp cận cô ra, không còn cách nào khác để đến gần với kẻ thù. Ông ta làm ăn bao lâu nay, quan hệ khá nhiều lại rất thận trọng, dù có gì xảy ra chăng nữa, vẫn có người lãnh đạn thay ông ta.

Cảnh Phong không muốn nghĩ nhiều đến con người ấy. Ký ức nặng nề tràn ngập đau khổ mà ông ta đã gieo trong lòng Cảnh Phong quá lớn, nó không cho phép anh nhân từ với bất cứ ai, kể cả cô.

Bà Kim Xuân đã mướn một người giúp việc nên giờ đây Cẩm Tú có thể nhàn nhã hơn. Suốt cả đêm, Cẩm Tú lên mạng tìm việc, hi vọng có thể tìm được một công việc bán thời gian tốt để vừa học vừa làm. Buổi sáng nay cô thức dậy rất muộn.

Cô tự nhiên mặc đồ ngủ, xuống nhà lấy một li nước. Bình thường giờ này mọi người đều đã ra ngoài cả rồi. Khi đi ngang qua phòng làm việc của ông Nghiêm, cô phát hiện cánh cửa khép chưa chặt. Tim Cẩm Tú đập thình thịch, cổ họng khô khốc, cô hít một hơi thật sâu, lưỡng lự không biết có nên bước vào hay không? Cô không chắc chắn ông Nghiêm đã ra ngoài hay chưa. Nếu ông ta ở nhà, hành động tự tiện mở cửa bước vào của cô thật không phải phép, nhưng nếu như ông ta không ở nhà, thì đây là cơ hội tốt cho cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cẩm Tú quyết định mở cửa phòng bước vào.

Căn phòng quả nhiên không có người. Cẩm Tú thở phào. Cô đã tìm hiểu rất kĩ, chỉ khi ông Nghiêm đi công tác mới bật hệ thống camera lên, hiện giờ hệ thống ấy đã tắt. Cẩm Tú bước nhanh đến chỗ bàn làm việc của ông. Lòng sợ hãi không thôi, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh. Cô kéo thật nhẹ các hộc bàn nhưng tất cả đều đã bị khóa.

Đang lúc thất thần, nghe tiếng bước chân vang vọng ngoài hành lang, tim cô như ngừng đập. Tiếng chân càng đến gần, lòng Cẩm Tú càng chùng xuống. Cô hoảng loạn nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng tìm thấy nơi để ẩn nấp. Cô cắn nhẹ môi, xõa tung mái tóc đang buộc của mình, dây áo ngủ bằng lụa mà Kiều Chinh tặng cũng được kéo ra, để lộ một chiếc váy ngủ cùng bờ vai đầy đặn. Dáng vẻ thế này thật khiến người khác phải say mê.

Sẽ mất mặt vô cùng, nhưng dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.

Cánh cửa bật mở, ông Nghiêm bước vào với nét mặt cau có. Ông khựng lại khi nhìn thấy Cẩm Tú. Cô tì một tay lên bàn, nét mặt hơi nghiêng nhìn ông, đôi môi đỏ mím lại đầy nữ tính, vừa e thẹn, vừa quyến rũ. Cô chớp nhẹ đôi mắt, hé môi nói nhỏ:

- Bác trai.

Sau giây phút sững sờ, ông Nghiêm lấy lại vẻ mặt bình thường ngồi xuống ghế, quan sát Cẩm Tú hỏi:

- Con tìm bác à?

- Dạ phải - Cẩm Tú cố tình kéo dài câu trả lời của mình đong đưa.

- Nói đi - Ông Nghiêm nhìn Cẩm Tú, ánh mắt xám lại. Thân hình Cẩm Tú hiện rõ trước mặt ông. Là người dày dạn kinh nghiệm, lẽ nào ông không hiểu mục đích của cô.

- Xin lỗi vì đã tự tiện vào đây, con chỉ muốn nhờ bác tìm giúp cho con một công việc bán thời gian.

- Vì sao lại muốn tìm việc? Con đang cần tiền à? - Ông Nghiêm dựa cả người vào ghế, ánh mắt nhìn Cẩm Tú đầy ẩn ý.

- Dạ, con muốn tìm việc làm để dọn ra ngoài sống.

- Ở đây không tốt sao?

- Mọi người đối xử với con rất tốt, con mang ơn hai bác và Kiều Chinh, nhưng dù sao đây cũng không phải là nhà con. Con không thể làm phiền mọi người mãi được.

Ông Nghiêm trầm mặc một chút rồi gật đầu:

- Thôi được, chuyện này cứ để bác lo.

Cẩm Tú tỏ vẻ vui mừng, cô nhìn ông Nghiêm nở một nụ cười rồi mới quay người bỏ đi, cẩn thận khép cửa phòng làm việc của ông lại. Ông Nghiêm nhìn theo bóng Cẩm Tú, ánh mắt thâm trầm, khóe môi nhếch lên bí hiểm, ông rút một điếu thuốc ra châm lửa hút, sau đó với tay cầm điện thoại bàn bấm một dãy số, nói bằng giọng ra lệnh:

- Đem hồ sơ của con bé đến đây.

Trong bệnh viện, mới sáng sớm, Kiều Chinh đã xách theo một hộp cháo thịt bằm nóng hổi mà cô nhờ chị giúp việc mới nấu giúp, vui vẻ gõ cửa phòng Cảnh Phong.

Cảnh Phong đang bàn công việc với Thái và Hải, bỗng nghe tiếng gõ cửa, cả ba đều giật mình im bặt nhìn nhau. Cảnh Phong thận trọng nói:

- Mở cửa đi, có lẽ là lao công đến dọn dẹp buổi sáng hoặc Cẩm Tú thôi.

Hải gật đầu rồi bước ra mở cửa. Kiều Chinh bối rối khi nhìn thấy Hải. Cô cắn môi lí nhí nói:

- Em... em.

- Em đến thăm anh Phong? - Hải nhìn cô nghiêng đầu cười hỏi.

Hai má Kiều Chinh đỏ ửng, cô gật đầu rồi đem hộp cháo đến đặt trên bàn của Cảnh Phong.

- Chắc anh chưa ăn sáng, em có đem chút cháo cho anh, anh đã đói chưa?

- Lần sau không cần đem đến nữa, tôi không muốn làm phiền ai - Cảnh Phong không thèm nhìn cô đã nói luôn.

- Không phiền - Kiều Chinh đã quen với tính cách lúc nóng lúc lạnh của Cảnh Phong nên cũng chẳng để ý đến lời nói của anh mà đáp ngay. Cô sợ câu tiếp theo của anh là bảo cô đừng đến nữa.

Cảnh Phong nhìn Thái và Hải nói, dường như chẳng muốn để ý đến Kiều Chinh:

- Hai cậu đi về đi, tôi muốn ngủ một chút.

Gương mặt Kiều Chinh chợt buồn bã, cô biết Cảnh Phong vì phép lịch sự, không thẳng thừng đuổi cô về nên mới làm lơ như thế.

- Anh, ăn cháo nha, em múc cho anh một bát, cháo ngon lắm, lại tốt cho sức khỏe - Kiều Chinh quay sang nhìn Cảnh Phong hỏi bằng giọng ngọt ngào như dỗ trẻ con.

Cảnh Phong không nói gì, anh ngã người xuống giường, quay người nhắm mắt. Cô thấy anh như vậy thì thở dài, lặng lẽ múc cháo ra bát. Đang trong lúc tâm trạng không tốt, một muỗng cháo vô tình đổ ra tay cô. Cô kêu nhỏ một tiếng. Cảnh Phong nghe cô kêu thì quay người lại nhìn, cau mày hỏi:

- Sao vậy?

- Không có gì - Kiều Chinh lắc đầu đáp, cố tình che đi vết cháo đổ.

- Đưa tay đây - Cảnh Phong bỗng ngồi dậy nói.

- Để làm gì? - Kiều Chinh ngơ ngác nhìn anh hỏi.

- Mau lên - Cảnh Phong dường như không đếm xỉa đến câu hỏi của cô.

Kiều Chinh bèn đưa một tay của mình cho Cảnh Phong nhưng anh lắc đầu bảo:

- Tay kia.

Kiều Chinh vốn muốn giấu vết bỏng, da cô mỏng manh, tuy vết bỏng không nghiêm trọng nhưng vẫn để lại một vệt hồng. Cô miễn cưỡng giơ tay về phía anh. Cảnh Phong nắm chặt tay cô, nhìn ngó, anh cau mày rồi mở ngăn tủ của mình, lấy ra một tuýp thuốc đưa cho cô:

- Mau bôi đi.

Kiều Chinh cảm thấy như có mật rót vào tim, ngọt ngào, ngây ngất. Cô ngoan ngoãn lấy tuýp thuốc thoa vào tay, quả nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều. Cảnh Phong đối với cô là ngoài lạnh trong ấm, tuy miệng nói không thèm để ý đến cô, nhưng vẫn lo cho cô. Kiều Chinh bèn lợi dụng cơ hội này e dè nói:

- Em lấy cho anh chén cháo nha.

Thấy Cảnh Phong im lặng không nói, Kiều Chinh mặc định là anh đồng ý, vui vẻ đổ cháo ra bát. Cô cầm chén cháo đưa trước mặt Cảnh Phong, anh đưa tay ra nhận lấy, Kiều Chinh vội giữ lại, cô chớp mắt yêu kiều nói:

- Em đút anh ăn.

Cảnh Phong tất nhiên là không chịu, anh sa sầm mặt lại:

- Không ăn nữa.

- Ngoan, đừng có trẻ con như vậy - Kiều Chinh cười dỗ dành.

Cảnh Phong bị sặc, ho lên một tràng, anh trừng mắt nhìn Kiều Chinh, ánh mắt đầy giận dữ, nhưng cô chỉ nhìn anh cười:

- Nếu anh không muốn em làm phiền anh nữa thì mau ăn để khỏe lại đi.

Cảnh Phong đành ngoan ngoãn ngồi yên để cô đút cháo cho. Anh vừa ăn xong, Kiều Chinh vội vàng thu dọn. Lúc này cô mới giật mình nhận ra chỉ còn lại hai người trong phòng. Không gian lần nữa chìm vào im lặng, ngượng ngùng. Kiều Chinh bước đến bên Cảnh Phong, cô đưa tay lay khẽ anh nói nhỏ:

- Anh uống thuốc đi, bác sĩ bảo anh nên uống thuốc đúng giờ mà.

- Em có thể đừng gây phiền phức cho anh nữa không hả? - Cảnh Phong bực tức ngồi bật dậy quát lớn.

- Được. Chỉ cần anh lành lặn lại, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa đâu - Kiều Chinh mỉm cười vô tội nói - Là anh không hiểu hay cố tình không hiểu?

Cảnh Phong không còn gì để phản bác, là anh quá ngốc, nhượng bộ cô một bước nên bây giờ cô cứ lấn tới như vậy.

- Thuốc - Cảnh Phong nói cộc lốc không nhìn Kiều Chinh, tay trái xòe ra.

Kiều Chinh vội lấy thuốc cho anh, anh uống xong, hậm hực nằm xuống quay mặt vào tường.

- Rõ là trẻ con - Kiều Chinh bĩu môi nhìn bộ dạng của anh.

Cảnh Phong nghe vậy liền quay lại nhìn cô đầy đe dọa:

- Em vừa nói gì? Em dám bảo anh là trẻ con sao?

- Có người lớn nào đến uống thuốc cũng vùng vằng như anh không?! Lại còn giận hờn nữa chứ.

Cảnh Phong không ngờ Kiều Chinh lại to gan đến mức dám trêu chọc anh như thế. Tức giận, anh kéo cô về phía mình. Vì muốn trừng phạt cô, trong giây phút nhất thời, anh đã quên mất lí trí rồi.

Kéo cô ngã xuống giường, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, một nụ hôn nhẹ, sau đó mạnh bạo dần như muốn chiếm đoạt tất cả, như một sự trừng phạt thích đáng. Cánh tay bị thương được giơ cao qua khỏi đầu, anh hôn cô một cách cuồng nhiệt, không để cô có thời gian phản đối.

Kiều Chinh quá bất ngờ. Cô đối với anh từ sợ hãi chuyển thành tò mò, tò mò vì sao anh đối với người em gái trong tấm hình mà cô đã làm vỡ như thế, tò mò vì sao có thể vì một người xa lạ như cô chấp nhận bị ông chủ nghi kị đến mức như thế. Thậm chí, ông ta nổi giận cho người trừng phạt anh, anh vẫn không muốn cho cô biết, xem như cô không hề liên quan đến chuyện này. Những hành động của anh thật khiến cho cô cảm kích, có đôi lúc thành hiểu nhầm, tưởng chừng anh để ý đến cô. Nhưng cô nhanh chóng phủ nhận ngay, cũng không dám cho phép bản thân nghĩ đến điều đó. Bởi vì anh và cô là hai thế giới cách biệt, cô luôn biết như vậy.

Thế giới của anh tràn ngập tội ác, máu tanh, tội phạm, sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Cuộc đuổi giết hôm nào là nỗi ám ảnh khủng khiếp nhất mà cô từng trải qua.

Thế giới của cô là một cuộc sống bình lặng đến nhàm chán, ngày nọ chồng chất lên ngày kia. Quả thật có đôi lúc cô muốn nổi loạn. Chỉ là cô không biết làm thế nào.

Anh xuất hiện như một làn gió mới, thổi vào cuộc đời tù túng của cô. Anh giống như chiếc hộp Padora không cho phép người ta mở ra, nhưng lại luôn kích thích trí tò mò của người ta.

Nụ hôn của Cảnh Phong khiến Kiều Chinh hoảng hốt, nhưng cô chỉ mở to mắt nhìn anh hôn mình, quên luôn cả việc phải đẩy anh ra, phải phản kháng lại hành động bất ngờ này của anh. Tim cô đập mạnh không ngừng, bờ môi anh ấm áp như một vết mật ngọt ngào. Chỉ là một nụ hôn nhưng đã rút hết tâm hồn cô. Đầu óc cô cuồng quay, nhìn gương mặt say đắm của anh, càng thấy hấp dẫn hơn bao giờ hết. Chân mày của anh thẳng như một nét vẽ, người ta nói đây là chân mày của người đàn ông chân chính, ngay thẳng, không lọc lừa. Sống mũi cao, đôi mắt sâu đen nhánh ẩn chứa một nỗi buồn mênh mông như muốn người đối diện phải chìm đắm mãi.

Cả người cô nóng bừng, nụ hôn đầu đời của cô đã trao cho anh - nụ hôn mà cô từng nghĩ chỉ dành cho chàng trai mà cô nguyện yêu thương suốt đời này.

Chẳng biết nụ hôn kéo dài bao lâu, chỉ biết khi Cảnh Phong buông cô ra, cô bật dậy, chạy nhanh ra ngoài. Cô thậm chí còn quên đóng cửa phòng, cứ thể chạy mãi ra bãi đỗ xe.

Kiều Chinh cũng không biết bằng cách nào mình về nhà an toàn nữa. Đóng sầm cửa phòng lại, cô chặn lồng ngực nơi trái tim đang nhảy nhót không ngừng, rồi cô đưa tay miết lên môi mình.

Tại sao cô không đẩy anh ra? Tại sao cô không ghét nụ hôn của anh? Tại sao tim cô đập mạnh vì anh như vậy?... Cô bước lại gần tấm gương lớn, nhìn gương mặt mình trong đó, hương vị nụ hôn đầu thật ngọt ngào.

Cô biết mình đã yêu Cảnh Phong mất rồi.