Nếu Như Yêu

Chương 10-1




Lý tưởng và sự thanh cao đương nhiên sẽ cắt đứt hoàn toàn những tình cảm biến chất, tuy nhiên, nói dễ hơn làm.

Người đàn ông này, tôi đã yêu mười năm.

Những đau khổ mà tôi sẵn sàng chấp nhận, thực ra vẫn không coi đó là khổ, thậm chí có vài phần là cam tâm tình nguyện.

Chỉ có điều, đi đến bước này, mọi chuyện đã không còn được như xưa nữa, nếu muốn nối lại tình cảm thì thật nực cười.

Hứa Khả

***

Tin đồn về cuộc hôn nhân rạn vỡ của tôi cứ thế lan đi, cuối cùng cũng đến tai sếp Lư Trạm và vợ anh, Lý Giai Nhân. Sếp Lư Trạm giữ đúng phong độ của bậc chính nhân quân tử, ngoài việc dành cho tôi ánh mắt cảm thông hơn, anh không nói bất cứ điều gì cả. Còn Lý Giai Nhân, vợ anh, thì hoàn toàn ngược lại. Cô ấy lập tức đến công ty, hẹn tôi xuống quán cà phê dưới tầng, tôi đành miễn cưỡng nhận lời.

Vừa ngồi vào ghế, cô ấy đã hỏi thẳng: “Những tin đồn ấy có thật không?”

“Cô cũng biết kiểu tin đồn rồi đấy, cũng có đôi chỗ là sự thật.”

“Bọn họ nói cô ta dám tìm đến đây để gây chuyện với chị.”

Tôi vốn chỉ định nói vấn đề này một cách qua loa nhưng bây giờ thì không thể nữa, đành phải đáp: “Đúng là có chuyện đó.”

“Cô ta đúng là vô liêm sỉ, thật đáng ghét.” Lý Giai Nhân là một người rất thẳng tính, vẻ tức tối của cô ấy hiện rõ lên mặt. “Lúc đó chị nên gọi bảo vệ đuổi cô ta đi mới phải.”

“Chị không muốn vì chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc.”

“Hứa Khả, chị hoàn toàn không cần phải chịu đựng một mình, mọi người đều đứng về phía chị, ủng hộ chị.”

Tôi cười gượng. “Ý tốt của em, chị xin nhận, cảm ơn em.”

“Hôm qua, anh Lư Trạm về nhà kể cho em nghe, ruột gan của em cứ lộn lên, anh ấy còn ngăn em không được đến an ủi chị, suýt chút nữa em đã nổi khùng với anh ấy. Anh ấy hoàn toàn không hiểu, người phụ nữ trong hoàn cảnh này cần có bạn bè như thế nào.”

Tôi hối hận vì ngày hôm đó đã hẹn cô ấy uống trà chiều, khiến cô ấy nghĩ chúng tôi đã trở thành một đôi bạn tri kỷ và cô ấy có nghĩa vụ mắng chửi cô bồ của chồng tôi, và để đền đáp lại tấm lòng của cô ấy, tôi phải kể cho cô ấy càng nhiều chi tiết càng tốt. Tôi chán nản, ngơ ngẩn như kẻ đứng ngồi không yên, lòng dạ như lửa đốt. Đương nhiên, sự buồn phiền của tôi cũng lọt vào mắt cô ấy. Chắc cô ấy đã hiểu theo cách khác, nên nhìn tôi với ánh mắt đầy thương xót. 

“Chị định thế nào?”

“Tạm thời chị không biết nói thế nào.”

“Vâng, đương nhiên rồi, chị phải chăm sóc đứa bé trong bụng. Haizz, đừng giận em nói thẳng, đàn ông một khi đã thay lòng đổi dạ mà chị muốn dựa vào cái thai để níu kéo thì không hay chút nào đâu.”

Tôi cũng muốn thở dài một cái thật sâu, thật nặng nề. Tôi tin cô ấy có lòng tốt, nhưng dù cuộc hôn nhân tốt đẹp thế nào cũng không muốn người ngoài tham dự vào, huống hồ đây lại là cuộc hôn nhân tan vỡ, nên càng không muốn người ngoài khua chiêng gõ trống. Hiện tại, điều tôi không cần nhất chính là mấy kiểu phán đoán, phân tích về cuộc sống của tôi.

“Hôn nhân thời bây giờ thật mong manh, khiến cho người ta chẳng có chút cảm giác an toàn nào. Pháp luật lại còn không bảo vệ người phụ nữ đến nơi đến chốn, chỉ quy định trong thời kỳ mang thai không được phép ly hôn thì có tác dụng gì chứ, hoàn toàn không nhìn thấy sự hy sinh của nữ giới đối với gia đình. Vấn đề phân chia tài sản cũng không giải quyết triệt để, em nghĩ, phụ nữ chúng ta không nên kết hôn, sinh con cái vẫn tốt hơn.”

Tôi trả lời “ừ” một cách qua quýt.

Lý Giai Nhân tiếp tục thể hiện quan điểm của cô ấy. “Thế nên mới nói đàn ông là loại động vật tuyệt đối không thể giúp đỡ.”

Tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. “Giúp đỡ? Cô nói thế nghĩa là gì?”

“Anh Lư Trạm kể hết với em rồi, ban đầu rõ ràng có một người đàn ông có điều kiện theo đuổi chị, còn anh Tôn Á Âu đó lại đắc tội với sếp cũ, bị ông ta tố cáo ra tòa, bị chèn ép gần như không có đường sống, thậm chí còn bị bắt giam…”

“Không, không, đó chỉ là tin đồn, anh ấy chỉ bị vướng phải vụ kiện dân sự, cảnh sát gọi đến để thẩm vấn, điều tra thôi.”

“Chị xem, chị còn nói hộ anh ta cơ đấy. Ở tình trạng đó, người khác tránh còn không kịp, thế mà chị lại kết hôn với anh ta, nuôi anh ta gần hai năm, anh ta mới ngóc đầu lên được, vậy mà không biết ơn chị.”

Ngoài dì ra thì cô bạn thân nhất của tôi, Hạ Vân, là người duy nhất biết tôi từng yêu đơn phương Tôn Á Âu. Việc tôi muốn kết hôn với Á Âu, cô ấy cũng khuyên tôi thận trọng. Ngoài dì và Hạ Vân, tôi chưa bao giờ chia sẻ với người khác về chuyện tình cảm của mình. Nếu không phải chính tai mình nghe thấy thì tôi cũng hoàn toàn không ngờ mọi người đã suy diễn cuộc sống của tôi như thế. Cứ nghĩ đến cá tính của Tôn Á Âu, nghe những tin này anh sẽ có phản ứng như thế nào là tim tôi lại nặng như chì.

“Đúng là Á Âu nghỉ việc một thời gian nhưng anh ấy cũng có tiền tiết kiệm, không cần chị phải nuôi. Chuyện anh ấy tìm việc, rồi lập nghiệp cũng rất bình thường, không nghiêm trọng như sếp Lư Trạm nói đâu.”

“Nhưng nếu không có chị, anh ta không thể nào…”

“Anh ấy vẫn sẽ thành công thôi, chị không giúp gì được trong sự nghiệp của anh ấy, anh ấy tuyệt đối không phải loại đàn ông nằm yên chờ đợi trong thời gian dài.”

Lý Giai Nhân có vẻ thương hại tôi. “Hứa Khả, trước đây em cũng có một vài suy nghĩ không hay về chị, cứ nghĩ chị là loại người lắm mưu mô, thủ đoạn, có sở trường quyến rũ đàn ông, nhưng khi quen biết chị, em mới phát hiện ra, chị chân thật đến ngây thơ.”

Tôi không thể biện bạch mình vừa không phải kiểu người như cô ấy tưởng tượng, cũng chẳng phải kẻ vô dụng như cô ấy đánh giá, lúc này tôi chỉ biết im lặng.”

“Sao chị có thể hạ thấp bản thân như vậy? Bọn đàn ông có tẩy não chị như thế nào, chị cũng không nên mắc lừa. Chị là vợ của anh ta, lúc gặp khó khăn nhất hỏi cưới chị, tất cả những thành công của anh ta ngày hôm nay đều không thể thiếu sự ủng hộ của chị.”

Tôi hoàn toàn từ bỏ ý định tranh luận với cô ấy. Dù sao, tôi và cô ấy cũng không thân thiết gì, nếu muốn nói cho rõ ràng, có nghĩa là tôi phải tái hiện lại cả cuộc sống trước kia của mình, nhưng tôi không còn sức nữa, cũng cảm thấy không cần thiết. Tôi chỉ nhớ lại câu nói trong đầu của Từ Hàng: “Đều đã là quá khứ rồi, chị có thể buông bỏ được.”

Lý Giai Nhân tiếp tục nói: “Em nghe anh Lư Trạm nói, công ty mà Tôn Á Âu đang làm việc chuẩn bị lên sàn chứng khoán, chị có biết chuyện này không?”

“Năm ngoái chị cũng nghe anh ấy nhắc đến.”

“Anh ta là tổng giám đốc, nghe nói lại được sếp rất trọng dụng, trong tay nhất định nắm rất nhiều cổ phần, đây chính là thứ có giá trị nhất. Đàn ông khi đã thay lòng đổi dạ cũng sẽ không nể tình cũ nữa. Chị cần chuẩn bị tâm lý đầy đủ, dự đoán trường hợp xấu nhất. Trong đám bạn kinh doanh của anh Lư Trạm có một kẻ không ra gì, bao gái bên ngoài, còn lặng lẽ chuyển hết tài sản đi. Khi anh ta làm ăn thất bại, vợ là người phải gánh chịu món nợ khổng lồ, kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay. Đây là tấm gương điển hình cảnh tỉnh cho tất cả chị em phụ nữ chúng ta đấy.”

Tôi ngắt lời cô ấy: “Giai Nhân, xin lỗi em, chị phải đi vào nhà vệ sinh một lát.”

Từ nhà vệ sinh bước ra, tôi nói: “Xin lỗi Giai Nhân, chị phải đi trước đây.”

“Chị muốn về công ty làm việc à? Em đã nói với anh Lư Trạm rồi, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu cho tình trạng của chị, không giao cho chị quá nhiều việc đâu. Chị cũng đừng tạo gánh nặng quá lớn cho bản thân, cứ ngồi xuống một lát đã.”

“Chị không về công ty, chị phải đến bệnh viện một chuyến, phiền em nói với anh Lư Trạm một tiếng giúp chị.”

“Sao thế chị? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi không biết làm thế nào, đành nói nhỏ: “Hình như chị bị ra máu.”

Lý Giai Nhân bỗng đứng bật dậy làm cốc cà phê trên bàn suýt đổ. “Trời ạ, sao chị không nói sớm, để em đưa chị đến bệnh viện, đi mau thôi.”

Lý Giai Nhân bất chấp sự phản đối của tôi, kiên quyết bảo tôi lên xe cô ấy. Cô ấy lái xe vừa nhanh vừa gấp, tôi thắt dây an toàn cẩn thận nhưng một lúc sau vẫn phải lên tiếng nhắc nhở: “Chị ra máu cũng không nghiêm trọng lắm, em không cần phải vội thế, cần chú ý tốc độ.”

Cô ấy không để ý đến lời tôi nói. “Bây giờ em làm sao có tâm trạng nghĩ đến những cái đó.”

Tôi gọi điện cho Tử Đông, em trai đã đứng sẵn ở cổng bệnh viện, không cả kịp chào hỏi Lý Giai Nhân, liền lập tức đưa tôi vào khoa sản, nhờ Chủ nhiệm Cố kiểm tra cho tôi. Chủ nhiệm Cố là nữ bác sĩ khoảng hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng ngắn gọn nhưng lại có khả năng trấn an người khác. Chủ nhiệm Cố nói với tôi: “Tình hình kiểm tra thai mấy lần trước khá tốt, kết quả siêu âm vừa rồi cũng loại trừ khả năng nhau tiền đạo hoặc sảy thai. Ra máu ở thời kỳ giữa mang thai có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, hiện tại tim thai đập bình thường, lượng máu ra không nhiều, để chúng tôi quan sát thêm đã, cháu không cần quá lo lắng đâu.”

Chưa đợi tôi nói gì, Lý Giai Nhân đã chắp hai tay lại. “Cảm ơn trời đất, chị làm em sợ quá!”

“Giai Nhân, xin lỗi vì chị đã làm em phải lo lắng.”

Tôi còn phải đợi kết quả kiểm tra huyết dịch nữa, còn Lý Giai Nhân bỗng nhớ đến thằng nhóc ở nhà. “Em không yên tâm để bảo mẫu chăm nó quá lâu, nếu không đã ở đây với chị thêm một lúc nữa.”

Tôi vội vàng nói: “Không cần, không cần đâu, cảm ơn em, Lý Giai Nhân, chị không sao, em cứ về đi.”

Cô ấy nhắc tôi nghỉ ngơi cho khỏe một lần nữa, bảo tôi không cần lo về chuyện công việc, sau đó mới rời đi. Tử Động tìm giúp tôi một phòng nghỉ, bên trong có hai chiếc giường. “Chị nằm ở đây nghỉ tạm nhé, khi có kết quả xét nghiệm, em sẽ đưa chị về nhà.”

Em trai bước ra, tiện tay khép cửa lại. Tôi đứng ngây người một lát, nhìn hai chiếc giường được phủ ga trắng theo quy định của bệnh viện, trông có vẻ còn sạch sẽ nhưng gối pử một bên giường đã bị nhăn nhúm, chắc chắn có người vừa nằm. Còn một chiếc giường chăn gối phẳng phiu, đổi lại là lúc bình thường, đương nhiên tôi chỉ ngồi thôi, nhưng bây giờ quá mệt mỏi, không thể chống đỡ nổi nữa nên tôi đành nằm xuống.

Sự bàn tán của đồng nghiệp, sự thông cảm, xót thương của vợ sếp, chồng bỗng biến thành người xa lạ, cuộc hôn nhân không tìm ra cách giải quyết, công việc thì chưa làm xong, cơ thể nặng nề giờ lại xảy ra vấn đề…

Nhận thấy tâm trạng mình đã quá bi quan, ảm đạm, tôi có chút sợ hãi, đành phải nhắc nhở bản thân: Mày từng hạ quyết tâm phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ, là một người mẹ tốt cơ mà!

Nhưng tận sâu trong tim, một giọng nói khác vang lên: Thôi đủ rồi đấy, đây chẳng qua là một trách nhiệm khác mà mày phải gánh thôi, có ai vui vẻ khi phải gánh trách nhiệm một mình đâu.

Đừng phàn nàn, oán trách nữa, đây là chọn lựa của mày mà.

Nếu âm thầm oán trách mà cũng không được thì đúng là cuộc đời này quá bi ai.

Mày cần lấy lại tinh thần, đừng để tâm trạng u uất.

Đừng nói lời sáo rỗng nữa, muốn lấy lại tinh thần thì mày phải có sức khỏe đã.

…Cái gọi là đấu tranh nội tâm, chẳng qua cũng chỉ đến thế này là cùng. Không cần phải tranh luận với người khác, tự bản thân đưa ra vô số vấn đề nhưng khi không có câu trả lời lại càng cảm thấy mệt mỏi, chán nản.

Bệnh sạch sẽ khi chọn giường nằm của tôi đã tan biến không dấu vết, lúc này đây, tôi đang nằm trên chiếc giường lạ chật hẹp và ngủ ngon lành.

Lúc tôi tỉnh dậy, ý thức được trong phòng có người, cố gắng quay đầu, tôi thấy Tôn Á Âu đang ngồi ở giường bên cạnh nhìn tôi. Tôi nhăn mặt, giọng khàn khàn nói: “Tử Đông không nên gọi anh đến đây mới phải.”

“Em trai em không gọi anh, người gọi điện là cô bạn mới của em, Lý Giai Nhân, cô ta còn mắng anh té tát. Xem ra anh là kẻ bị tất cả mọi người lên án.”

Tôi hoàn toàn không ngờ Lý Giai Nhân lại nhiệt tình đến vậy. Không nói năng gì, tôi chống tay từ từ ngồi dậy, vuốt lại mái tóc. “Anh đừng để tâm, cô ấy chỉ nhất thời bị kích động thôi. Tôi đi tìm Tử Đông đây.”

Tử Đông đã lấy kết quả xét nghiệm cho tôi, nó bảo tôi chỉ có huyết áp hơi thấp, số lượng bạch cầu hơi cao, còn các chỉ số khác đều bình thường. Em trai bổ sung thêm: “Trong thời kỳ mang thai, tế bào bạch cầu thường có hiện tượng tăng cao, chị không nên lo lắng.”

Họ đều bảo tôi không cần lo lắng, nhưng tôi chẳng thể nào yên tâm được, chỉ biết gật đầu. Từ đầu đến cuối, Tử Động không nhìn Á Âu một lần. Nó bảo tôi nên đặc biệt chú ý những điều gì, dặn tôi nghỉ ngơi, có bất cứ chuyện gì cần thì lập tức gọi điện cho nó, không nên một mình chịu đựng. Do dự một lát, nó nói tiếp: “Chị, hay là em chuyển đến ở chỗ chị một thời gian nhé?”

Tôi giật nảy mình: “Không cần đâu, em chuyển đến chỗ chị làm gì, phải giải thích với bố thế nào, chị không muốn bố biết…”

Tôi không nói nữa, đương nhiên em trai hiểu là tôi không muốn nói cho bố biết tình trạng hôn nhân hiện tại của mình. Nó có vẻ không tán thành, nói: “Chị có thể giấu bố mãi được không?”

Đương nhiên là không rồi, tôi ủ rũ thầm nghĩ. Bỗng Tôn Á Âu nói: “Yên tâm đi, anh sẽ chuyển về nhà.”

Tôi kinh ngạc lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Chúng ta vẫn chưa ly hôn, đứa bé này cũng là trách nhiệm của anh. Không phải sao?”

Tôi và Tử Đông cùng nhìn anh, vẻ mặt anh thản nhiên như không, giống như đang nói chuyện về thời tiết hôm nay rất đẹp.

Tôi đang định nói tiếp, Tử Đông bèn nắm lấy tay tôi, tôi ngoảnh lại nhìn nó, thấy nó hơi lắc đầu. Từ ánh mắt nó, tôi có thể nhận ra được rất nhiều tình cảm phức tạp, tôi cũng hiểu tâm trạng của mình đang vô cùng hỗn loạn nên chỉ biết im lặng.