Nếu Như…

Chương 38: Anh có thể giúp em không?






- Sao rồi? Vẫn đang giảm sao?- Mỹ Kim nhìn Vũ Hân mà lòng như lửa đốt.
- Ừ!
Vũ Hân nhìn qua màn hình máy tính rồi khẽ nhíu mày. Tuy cô không biết nhiều về chứng khoán nhưng về sự lên giảm của thị trường thì vẫn biết một chút. Mấy ngày nay cô theo dõi tình hình cổ phiếu thông qua internet và các nhân viên của công ty. Quả thực là rất đáng lo.
- Mạnh Nguyên có nói gì với bà không?- Mỹ Kim hỏi.
- Anh ấy không nói gì nên tôi mới sợ.- Vũ Hân thở dài.- Giống như đang giấu tôi làm việc gì đó vậy.
- Vậy còn em, Phương Nhi. Không phải Hữu Thiên cũng giấu em đó chứ?- Mỹ Kim quay phắt sang nhìn Phương Nhi.
- Không giấu nhưng cũng không nhắc tới.- Phương Nhi xụ mặt.- Nếu em có hỏi qua thì anh ấy lại kêu đó không phải chuyện của em, em vẫn nên chuyên chú vào thiết kế thì hơn.
- Haizz. Em đúng là không được việc gì.- Mỹ Kim tặc lưỡi, lắc đầu sau đó lại nhìn Vũ Hân.- Sao phải giấu bà chứ?- Mỹ Kim nghiêng đầu khó hiểu.- Nhưng liệu có ảnh hưởng lớn tới công ty không?
- Ừ, có!- Vũ Hân đưa tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương.- Tài lực của công ty rất ổn, tôi không hiểu tại sao giá cổ phiếu lại giảm như vậy.
- Có thể là do tình hình tài chính kinh tế suy yếu không?- Phương Nhi nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Không thể. Trên thị trường dường như chỉ có Red Ocean là công ty lớn mạnh bị sụt giảm cổ phiếu. Tôi nghĩ… còn có thể có nguyên nhân khác chăng…
Mấy ngày nay, bất cứ lúc nào Vũ Hân hỏi tới chuyện của công ty, Mạnh Nguyên đều đánh lạc hướng của cô hoặc là nói không có gì. Ban đầu có thấy không có vấn đề gì nhưng hầu như lần nào anh cũng từ chối cho ý kiến. Thế nên tự dưng cô sẽ sinh nghi. Hơn nữa, Hoàng Quân dạo gần đây cũng không quấy rầy cô nữa. Điều đó khiến cô sẽ nghĩ tới những chuyện này chẳng lẽ có liên quan tới nhau.
- Hay là… chị cố gắng đi.- Phương Nhi nhìn Mỹ Kim cười cười.
- Chị?- Mỹ Kim chỉ vào mình.- Chị thì phải cố gắng gì chứ?
- Em thì không thể hỏi được Hữu Thiên, chị Vũ Hân cũng không thể khai thác gì từ anh trai em. Như vậy chỉ còn chị nữa thôi.- Nói tới đây, cô cười tươi hơn.- Chẳng phải dạo này anh Thành Nam đang theo đuổi chị sao?
- Chị không muốn dây dưa với anh ta.- Mỹ Kim khoát tay, từ chối cho ý kiến.
- Chị chỉ cần hỏi anh ấy việc mà chúng ta muốn biết thôi mà. Cũng đâu bắt chị phải hẹn hò hay nói chuyện yêu đương với anh ấy.
- Bà thử một chút đi. Với tình hình này, không biết gì như chúng ta quả thực cũng rất khó.- Vũ Hân cũng lên tiếng sau một hồi im lặng.
Mỹ Kim nhìn Vũ Hân rồi nhìn Phương Nhi, cuối cùng đành giơ tay đầu hàng.

- Anh quả thực rất ngạc nhiên khi em chủ động hẹn anh!
Thành Nam nhanh chóng ngồi xuống rồi mỉm cười xán lạn với Mỹ Kim. Nhưng có vẻ ai đó không quá hào hứng như anh.
Mỹ Kim nhìn bản mặt đào hoa trời cho của người đối diện rồi không khỏi thở dài. Tuy cô là người không trọng hình thức thế nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp trai của người này. Cô cũng không thể phủ nhận rằng trước đây cô cũng từng rất quyến luyến vẻ hào hoa, lãng tử ấy. Mỹ Kim hắng giọng rồi lên tiếng.
- Anh uống gì?
- À!- Thành Nam gật gù, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Mỹ Kim.- Vậy thì nâu đá đi.
Khi người phục vụ đi khỏi, Mỹ Kim mới rơi vào trạng thái im lặng. Cô sao có thể nói chuyện được khi người đàn ông này cứ nhìn cô mà cười cười như một tên điên như vậy chứ. Cố gắng kìm nén cảm giác muốn đấm vào mặt anh, Mỹ Kim chợt cười giả tạo.
- Dạo này anh ổn chứ?
Thành Nam thấy cô hỏi thăm tới mình thì đã sướng rơn lên. Quả nhiên là sự cố gắng của anh đã có kết quả. Anh vui vẻ gật đầu.
- Tốt, à không tốt lắm nhưng anh vẫn rất khỏe.
Mỹ Kim hơi nhíu mày. Trả lời cái kiểu gì mà buồn cười vậy.
- Vậy tại sao lại không tốt?
- À, thì do công việc thôi. Như em cũng biết đấy…
Thành Nam chợt dừng lại rồi nhìn Mỹ Kim chăm chú. Có cái gì đó không phải. Mới có ngày hôm qua thôi, khi anh nói muốn gặp cô, cô đã từ chối thẳng thừng, thậm chí còn không thèm cho anh chút thể diện. Hơn nữa những lần gặp anh, chưa lần nào anh thấy cô cười tươi như vậy. Vậy nên anh không cho là cô lại thay đổi nhanh chóng đến thế. Phải chăng…
- Không phải em muốn hỏi anh về tình hình công ty đấy chứ?- Mặt Thành Nam đã có chút cảnh giác.
Mỹ Kim nghe thấy thế thì chửi thầm trong lòng. Chết tiệt, sao anh ta lại có thể nhanh chóng nhận ra như vậy chứ. Cô thu lại nụ cười dịu dàng, ném lại cho anh bản mặt lạnh lùng thường ngày.
- Tất nhiên.- Mỹ Kim gật đầu cái rụp.- Vậy anh có thể tốt bụng mà nói cho tôi biết được không?
- Không thể.
Thành Nam thẳng thừng từ chối làm Mỹ Kim trợn tròn mắt.
- Anh cho đây là theo đuổi sao?- Mỹ Kim cười khẩy.- Với một chút chuyện cỏn con tôi nhờ anh còn không thể làm, vậy thì nói gì tới chuyện yêu đương đây.
Thành Nam có chút khó xử. Không phải anh không muốn nói cho cô mà là không biết nói gì với cô. Thực ra chuyện này anh cũng là người không biết rõ. Hiện tại anh không dám nói bừa. Bởi những gì anh nói sẽ trở thành con dao hai lưỡi ảnh hưởng tới rất nhiều người.
- Vậy thì tôi cũng không còn gì để nói. Chào!
Mỹ Kim mang bộ dạng lạnh lùng, kiên quyết đứng lên. Cô dứt khoát quay người bước đi thì ở phía sau tràn tới một tiếng nói vội vàng.
- Cổ phiếu sụt giảm là do có người cố tình hãm hại. Thực chất là nhằm vào cá nhân chứ không phải công ty.
Mỹ Kim dừng bước rồi quay lại nhìn Thành Nam. Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc. Có lẽ anh cũng đã đấu tranh tâm lý rất nhiều thì mới quyết định nói với cô những lời này. Trong lòng Mỹ Kim khẽ rung lên một cái, miệng không kìm được khẽ nhếch lên.
- Cố tình hãm hại.
Chợt một giọng nói của con gái vang lên. Thành Nam giật thót khi nhìn thấy người đó. Sự xuất hiện của Vũ Hân nằm ngoài dự đoán của anh. Anh cơ bản chỉ nghĩ Mỹ Kim tò mò mà đi gặp anh chứ không nghĩ Vũ Hân cũng đi theo. Đang tính xem nên nói thế nào để Mỹ Kim giữ kín chuyện này, đặc biệt là với Vũ Hân thì cô xuất hiện. Quả thực lúc này anh muốn đâm đầu vào ô tô chết cho rồi. Mạnh Nguyên hay Hữu Thiên mà biết anh vì phụ nữ mà bán rẻ anh em thì chắc anh chết không có chỗ chôn.
Khuôn mặt Vũ Hân bao phủ bởi một tầm mây đen u ám. Cô nhìn Thành Nam chờ đợi câu trả lời của anh nhưng anh lại không dám nhìn vào cô mà nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt của mình. Mỹ Kim thấy vấn đề này có vẻ nghiêm trọng, cô kéo Vũ Hân ngồi xuống bên cạnh mình.
- Nam, anh nói rõ hơn đi.- Mỹ Kim nhìn Thành Nam, giọng mang chút hòa giải.
Thành Nam lúc này nào còn tâm trí mà để ý tới việc Mỹ Kim đã gọi anh khác đi một chút. Giờ, anh hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác tội lỗi.
- Vũ Hân.- Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng.- Không phải anh không muốn nói mà là những gì anh biết đều đã bao hàm gọn trong hai câu nói ấy rồi. Bọn anh thực sự cũng chưa thể điều tra ra đó là ai. Đối phương lần này nhằm thẳng vào Red Ocean thế nhưng cảm giác cho anh thấy rằng người đó nhằm vào cá nhân một ai đó. Mà người anh nghĩ tới lại là Mạnh Nguyên. Còn vì lý do tại sao thì…
- Em biết rồi.
Vũ Hân cắt lời Thành Nam. Trong lòng cô giờ phút này đã chắc chắn thêm được một chút. Rằng sự việc lần này không đơn giản như cô đã nghĩ. Cô có thể đoán ra người đó là ai. Cũng đoán ra người mà người đó nhằm vào không phải là Mạnh Nguyên. Mà chính là cô, Dương Vũ Hân.
Ánh mắt cô đăm đăm nhìn vào dòng số trên màn hình điện thoại. Một lúc lâu sau cô mới nhấn phím gọi đi. Người ở bên kia rất nhanh đã bắt máy.
- Anh đã chờ điện thoại của em rất lâu rồi!
Khi nghe thấy câu nói ấy, Vũ Hân thấy như tất cả những gì mình tin tưởng đều sụp đổ. Một câu nói ấy đổi lấy tất cả sự thật cho mọi chuyện. Anh, người cô đã cố gắng để tin tưởng đến phút cuối, cuối cùng lại phá bỏ tất cả để hành động.
- Hoàng Quân, anh muốn gì ở tôi?
- Em!- Giọng nói vang lên rất dứt khoát.- Anh chỉ cần có em.
- Nếu tôi nói không thể thì sao?
- Thì Red Ocean sẽ không thể gượng dậy được nữa. Hoặc là anh sẽ cho nó chết nhanh hơn một chút.
- Có đáng hay không…- Vũ Hân nắm chặt lấy điện thoại.
Đầu dây bên kia im lặng, hẳn là anh cũng đang tự hỏi điều đó.
- Đáng hay không ư?- Hoàng Quân cười nhẹ.- Em nghĩ là có hay không?
Không đợi cô trả lời, anh tiếp tục.
- Nếu em không là của anh thì sẽ không là của ai cả. Hãy nhớ lấy, Dương Vũ Hân.
Bởi vì yêu cô, anh sẽ không ngần ngại mà hủy hoại cô…

Căn phòng ấm cúng với những món ăn thượng hạng và rượu vang đỏ. Ánh đèn vàng dịu nhẹ như làm tăng thêm tính lãng mạn cho không gian lúc này. Nhưng dường như tâm trạng của những người thưởng thức lại không hề cảm nhận được điều đó.
Vũ Hân có chút bối rối nhìn người trước mặt. Cô đã suy nghĩ rất lâu mới dám nhấc máy gọi điện cho anh. Cô không muốn gây nên bứt cứ rắc rối nào cũng như không muốn anh lại thêm hiểu lầm mình. Thế nhưng sự việc đến mức này, cô cũng chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ, hoặc là cho cô lời khuyên. Cô biết anh sẽ đồng ý bởi cô thực sự hiểu anh.
- Minh Huy, anh có thể giúp em không?
Ánh mắt Vũ Hân mang tới sự cầu khẩn rất lớn, nó khiến Minh Huy hơi sững người. Anh nhìn cô, vẫn không lên tiếng. Anh không nghĩ mình và Vũ Hân sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này. Không phải vì cô nhớ anh mà là cần sự giúp đỡ của anh. Thế nhưng anh cũng thấy vui bởi ít ra cô còn nhớ rằng, anh có thể giúp đỡ cô.
- Hân.- Minh Huy chậm rãi trả lời.- Anh có thể giúp Red Ocean không bị ảnh hưởng quá lớn bởi sự việc lần này. Nhưng nếu cần giải quyết triệt để thì cần tìm kẻ đã bày ra cái lưới này. Em hiểu ý anh không?
- Em hiểu!- Vũ Hân gật đầu.- Vì người đó là anh ấy nên em mới nhờ tới sự trợ giúp của anh.
- Em biết đó là ai?- Minh Huy ngạc nhiên.
- Là người anh khác cha khác mẹ của anh, Hoàng Quân.
Minh Huy sửng sốt, anh hỏi.
- Tại sao…
- Anh ấy nhằm vào em.- Vũ Hân lên tiếng.- Muốn em trở về bên anh ấy vô điều kiện.
Minh Huy không khỏi chấn kinh. Anh vốn biết Hoàng Quân và Vũ Hân đã từng có quãng thời gian yêu đương mặn nồn
g. Cũng có thể đoán ra Hoàng Quân muốn cô quay lại thế nhưng không hề nghĩ tới việc rằng anh ta sẽ làm ra những chuyện này. Như vậy khác nào đang ép chết Vũ Hân.
Anh lặng nhìn người con gái mà mình đã dốc lòng yêu thương, trái tim không khỏi nhói lên nhức nhối. Anh cũng yêu cô thế nhưng lại không dám giành lại cô. Chỉ vì sợ rằng điều đó khiến cô đau khổ. Hơn nữa trong lòng cô không hề có anh. Thế nên anh chọn cách buông tay. Nhưng Hoàng Quân thì khác. Anh ta khác anh. Anh không cho rằng người đàn ông có thể từ bỏ người phụ nữ của mình để đón lấy sự nghiệp. Rồi sau khi có được sự nghiệp thành công thì lại trở về ép buộc người phụ nữ đó vẫn phải yêu thương anh ta. Đó chẳng phải là loại người rất đáng khinh hay sao.
- Em định làm gì?
- Em không rõ nữa.- Vũ Hân khẽ cười nhạt.- Dù là Mạnh Nguyên hay Hoàng Quân, em đều không thể ở cạnh họ.
- Không thể? Tại sao?
Minh Huy càng lúc càng bị lời nói của Vũ Hân làm cho mờ mịt. Anh không hiểu ý cuối cùng của cô muốn truyền đạt tới anh là gì.
- Minh Huy, hôm nay em gặp anh không chỉ là vì chuyện của Red Ocean.
Vũ Hân nhìn anh, ánh mắt như gửi gắm sự tin tưởng. Việc cô sắp nói ra đây có thể khiến anh ngạc nhiên, hoảng hốt hoặc tiếc thương cho cô. Thế nhưng cô thực sự mong anh sẽ hiểu và giúp đỡ mình. Cô giờ đây đã không thể dựa vào ai được nữa. Bước đi bằng chính đôi chân của mình, cô đã học việc ấy từ cách đây bốn năm. Nhưng có lẽ cho tới giờ, cô mới thực sự phải làm như vậy.

- Bà đi gặp ai về vậy?- Mỹ Kim nhìn Vũ Hân rồi dò hỏi.
- Gặp bạn thôi.- Cô lầm bầm, người khẽ dựa vào thành thanh máy để chống đỡ. Cô quả thực rất mệt mỏi rồi.
- Bạn? Nam hay nữ?
- Kim!- Vũ Hân thở hắt ra.- Có thể đừng hỏi nữa được không? Tôi rất mệt.
- Bà cũng chú ý tới sức khỏe một chút đi. Có biết tôi rất lo hay không?
Vũ Hân gật đầu rồi thở dài. Cả hai cùng bước vào hầm để xe, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Theo thói quen, Vũ Hân quay lại thì bị một người trong số đó bịt chặt miệng. Cô hoảng hốt lùi ra sau nhưng không thể thoát được khỏi tay người đó. Mùi hương từ tấm khăn trắng trên mũi cô bắt đầu phát huy tác dụng của nó. Mỹ Kim thất thần toan hét lên cũng bị một người khác bịt miệng y như Vũ Hân. Chỉ chưa đây một phút sau, cả hai rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh của gara.
- Vâng! Chúng tôi đã bắt được cô ta. Nhưng lại xuất hiện thêm một người nữa.
- Một người khác?
- Vâng! Cũng là phụ nữ.
- Vậy thì giải quyết cô ta đi. Thứ tôi cần là cô gái kia.
- Tôi hiểu!
Lúc ấy dường như những giấc mơ dai dẳng lại bắt đầu xuất hiện.