Nếu Trên Đời Có Thuốc Hối Hận

Chương 17: Tâm như tro tàn




Dung Nhan cười chua xót, lắc đầu.

“Không, Tô Tương, chị không hiểu anh ta.”

“Em đề xuất ly hôn trước mặt nhiều người như vậy, khiến anh ta mất hết mặt mũi, khiến anh ta không vui, theo tính cách của Mục Viễn Hàng, anh ta nhất định sẽ không để em được sống yên. Giành quyền nuôi dưỡng Noãn Noãn chính là sự trả thù anh ta dành cho em.”

Sau khi tỉnh táo lại, Dung Nhan bắt đầu phân tích mục đích trong hành động của Mục Viễn Hàng một cách lý trí.

Cô và Mục Viễn Hàng chung sống năm năm, sao có thể không hiểu tính cách của Mục Viễn Hàng, có lẽ đối với người khác anh không ăn miếng trả miếng như vậy, nhưng đối với cô thì khác, bởi vì trong lòng vẫn còn oán hận, cho nên sẽ không nể tình nương tay.

Dù sao Tô Tương cũng chỉ là bạn của cô, không biết tính cách của Mục Viễn Hàng, giờ nghe phán đoán của cô cũng cảm thấy hơi đau đầu, chỉ có thể hỏi cô: “Vậy bây giờ em định làm thế nào?”

Dung Nhan thở dài một hơi, cố xốc lại tinh thần.

“Còn có thể làm sao bây giờ? Dù sao cũng trở mặt với nhau rồi, cứ dứt khoát ra tòa giành quyền nuôi dưỡng Noãn Noãn thôi.”

Tô Tương nhìn cô, ngập ngừng nói: “Hay là... Cậu ta không muốn ly hôn, nhưng lại không tài nào mở miệng cho nên mới cố ý làm khó em?”

Cho dù thế nào, trong lòng Tô Tương cũng không hy vọng bạn tốt của mình tới nước phải ly hôn, làm mẹ đơn thân không hề dễ dàng.

Nhưng Tô Tương nói xong lời này, Dung Nhan lại nhìn thẳng vào cô ấy mà cười, Tô Tương cảm thấy nụ cười của cô còn khó coi hơn cả khóc.

Dung Nhan đứng dậy đi tới trước cửa sổ phòng khách, hai tay ôm lấy cánh tay, nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài, qua hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Hạ Du về nước đã hơn nửa tháng, chị có biết trong thời gian đó cô ta ở đâu không?”

Nghe cô nói như vậy, Tô Tương đã đoán được tất cả, mím chặt môi, không biết nên nói gì.

Hẳn là ở chỗ của Mục Viễn Hàng, nếu không, sao giọng điệu và vẻ mặt của Dung Nhan lại khổ sở như vậy.

Dung Nhan nói mà không ngoảnh đầu lại: “Nửa tháng đó, có một nửa thời gian anh ấy không trở về nhà, chị có biết anh ấy ở đâu không?”

Tô Tương cũng là người từng trải qua cảnh chồng đi đêm không về, nghe vậy cũng chỉ biết thở dài một hơi.

Dung Nhan xoay người lại nhìn Tô Tương, đáy mắt chỉ có tuyệt vọng: “Cho nên Tương Tương, chị nói anh ấy có lý do gì mà thông muốn ly hôn?”

Thật ra sáng nay trước lúc mở nguồn Dung Nhan cũng không hề hay biết chuyện này.

Sau một đêm tắt máy, cô nhận được tin nhắn từ Hạ Du.

Hạ Du nói, cảm ơn cô bằng lòng ly hôn tác thành cho bọn họ.

Hạ Du còn nói thật ra cô ta đã trở về nửa tháng, trong khoảng thời gian đó, những lúc Mục Viễn Hàng không trở về nhà thì đều qua đêm ở chỗ cô ta.

Lúc nhìn thấy tin nhắn đó, trong lòng Dung Nhan chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cô đúng là một con ngốc.

Nếu sớm biết việc này, cô sẽ không đề nghị sinh đứa thứ hai với anh hòng gắn kết cuộc hôn nhân này, nếu sớm biết việc này, khoảng thời gian đó ngay cả chạm cô cũng sẽ không cho anh chạm vào mình.

Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ thấy buồn nôn.

Nếu hôm qua cô còn vì con gái mà còn một chút dao động về việc ly hôn, vậy thì sáng hôm nay, sau khi nhận được tin nhắn của Hạ Du, chút dao động duy nhất trong lòng cô cũng đã biến mất.