Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 8




Kế Hoằng, cậu đang làm việc gì? Cho dù hiện tại không thuận lợi cũng không nên lấy một người cam chịu như thế.” Tại quán cà phê, Hàn Tưởng vẻ mặt không đồng ý nhìn Kế Hoằng: “Về sau, sẽ có một ngày cậu thành công, đến lúc đó muốn ly hôn, cậu sẽ rước lấy không ít phiền toái đâu.”

Kế Hoằng buồn cười nhìn y: “Cái gì mà cam chịu? Tôi thích Ôn Ôn, là tôi hướng cậu ấy cầu hôn. Còn ly hôn, cậu cái tên miệng quạ đen này không thể nói lời chúc tốt đẹp được hay sao.”

Hàn Tưởng trừng lớn hai mắt: “Cái gì, cậu thật sự cùng cậu ấy? Đừng nói giỡn, lúc ở Mỹ tiêu chuẩn tình nhân của cậu cao hơn người kia không chỉ vài bậc a …….” Lời còn chưa dứt đã bị Kế Hoằng đánh gãy: “Hàn Tưởng, hôm nay chúng ta là lão đồng học ôn lại chuyện xưa, tôi có thể nói cho cậu, tôi đối với Ôn Nhuận là thật tình. Hiện tại cho dù Tử Địch một lần nữa trở lại bên người, tôi vẫn như cũ chọn Ôn Nhuận, cậu không cần lấy những tiêu chuẩn ấy lên người cậu ấy. Tục ngữ nói ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, hiện tại trong mắt tôi ai so với cậu ấy cũng đều không bằng.”

Hàn Tưởng sững sờ nhìn hắn thật lâu, nhún vai một cái: “Quên đi, tôi tình nguyện tin tưởng cậu chính là nhất thời nghèo túng nên mới cùng người kia. Kế Hoằng, rốt cuộc chuyện ngồi tù là như thế nào? Tôi tin chắc là cậu bị người khác oan uổng, cậu có tiền đồ sáng lạn, chính mình lại không nghiện hút, sao lại có khả năng buôn lậu thuốc phiện?”

Kế Hoằng uống một ngụm cà phê: “Cậu biết thì tốt rồi, đáng tiếc pháp viện lại không hiểu tôi bằng cậu a.” Hắn bất đắc dĩ cười cười: “Nãy giờ quên mất, nói tôi nghe xem cậu hiện tại đang công tác ở đâu? Xí nghiệp của gia tộc sao?”

Hàn Tưởng không trả lời hắn, hai mắt tinh quang lòe lòe như là đang cân nhắc cái gì, Kế Hoằng cũng không thúc giục chỉ lẳng lặng chờ đợi. Nhìn thấy bên ngoài trời không còn sớm, hắn nhịn không được cười nói: “Cậu thất thần cái gì a, chẳng lẽ là cậu đang công tác tại cục bảo vệ bí mật quốc gia? Nói nhanh lên, Ôn Ôn còn đang ở nhà chờ tôi.”

“Kế Hoằng, đến công ty tôi làm đi.” Hàn Tưởng nói ra một câu kinh người, thấy Kế Hoằng tay đang cầm cà phê liền như vậy tạm dừng giữa không trung, thậm chí còn thoáng run rẩy, y một phen cầm lấy: “Làm sao vậy, đừng quá lo lắng, cậu cũng biết gia tộc tôi là thương nhân, tôi hiện tại đang làm cho cha mình, nhưng ông đáp ứng tôi, một khi tôi đã thành thục có thể ra ngoài làm một mình. Lúc trước tôi vẫn chưa quyết định, nhưng là hiện tại không giống như lúc trước, tôi rất rõ ràng năng lực của chính mình.” Càng nói càng hăng, y hăng đến mức bắt đầu kích động: “Cậu vào công ty của cha tôi đi, trước làm quen một chút với công ty, tạo mạng lưới quan hệ cho mình, đến lúc đó chúng ta có thể ra ngoài dốc sức làm cho chính mình, tôi cùng cậu, oanh oanh liệt liệt làm nên sự nghiệp lớn, làm cho tất cả mọi người nhìn chúng ta với cặp mắt khác xưa. Kế Hoằng, cậu còn nhớ rõ không? Đây chính là lời hứa ngày xưa của chúng ta.”

Kế Hoằng nghĩ hiện tại mình đã bị cuộc sống bình thường làm xói mòn đi tất cả nhưng khi nghe được những lời này của Hàn Tưởng, cái loại nhiệt huyết bị vùi lấp bao lâu nay bỗng nhiên thức tỉnh, vạn trượng hào hùng, hắn thấy chính mình hai mắt có chút nhạt nhòa, thật lâu sau mới nói một câu: “Công ty của cha cậu sẽ vì mối quan hệ giữa tôi và cậu mà chấp nhận một nhân viên từng có tiền án tiền sự?”

Hàn Tưởng hung hăng vỗ tay một cái: “Nói cái gì. Lão nhân lúc trước chính là xem trọng cậu, năm đó trở về bởi vì nhất thời rối ren mà không liên lạc, về sau liền mất tin tức của cậu, tôi cứ như vậy bị lão nhân gia hung hăng mắng một trận. Nói thật, thân là bằng hữu tốt nhất, tôi thật sự rất hổ thẹn, nhiều năm như thế nhưng vẫn không đi thăm cậu, kỳ thật là vì tôi thật sự không biết phải đối mặt với cậu như thế nào, không biết là nên an ủi hay là nên cổ vũ, mà cậu căn bản là không cần đến những thứ này. Tôi vốn định tìm được chân tướng việc này sẽ đi thăm, ai ngờ cậu lại ra tù trước thời hạn nên về sau lại không biết tung tích, cứ nghĩ rằng sẽ không gặp được nữa, không nghĩ tới chúng ta thế nhưng lại gặp nhau tại một cái siêu thị. Ai, chân tướng tôi cũng không điều tra ra cái gì, chỉ có thể nói người nọ thật cao minh, tuyệt không thua kém cậu.”

Một lời này làm cho Kế Hoằng thật cảm động, làm người phải biết trong cảnh khốn cùng vẫn có một người bằng hữu nhớ đến mình, tư vị này thật sự rất khó nói. Hai người tán gẫu hăng say, mãi cho đến trời tối đen như mực, Kế Hoằng bởi vì nhớ Ôn Nhuận mới đưa ra lời từ biệt. Hàn Tưởng còn đang hưng phấn bừng bừng nói, y không rõ một kẻ bình thường như vậy lại khiến cho Kế Hoằng vướng bận đến vậy, nhớ rõ năm đó Ngô Tử Địch cũng không có làm cho hắn trở thành như vậy a. Nhưng y nghĩ hai người từ nay về sau sẽ có nhiều thời gian ở chung, không cần vội vàng làm gì thế là liền lái xe chở hắn về nhà, lại cùng Kế Hoằng hẹn hôm sau phải đi đến công ty của cha mình rồi mới ngập tràn hào hứng quay trở về.

—-

Về đến nhà, Ôn Nhuận vừa mới làm xong đồ ăn, nhìn thấy hắn một bộ đường làm quan rộng mở, nhịn không được cười nói: “Xem ra để anh cùng đồng học kia tán gẫu quả không sai, nhìn anh mặt mày hớn hở như vậy, không phải là gặp lại mối tình đầu đi?” Vừa nói vừa vào bếp bưng thức ăn lên.

Kế Hoằng bước theo, lại ôm Ôn Nhuận ở trên mặt cậu hôn một cái thật mạnh: “Ôn Ôn, anh tìm được việc rồi.”

“Thật sự?” Ôn Nhuận kinh hỉ: “ A, thật tốt quá, cuối cùng anh cũng có việc làm, a, Kế Hoằng, em không phải ý tứ kia, em là nói ……” Ôn Nhuận là thật tâm vì Kế Hoằng cao hứng lại phát giác trong lời nói của mình có ý đem người yêu trở thành gánh nặng thật lớn liền vội vàng giải thích.

Kế Hoằng lấy ngón trỏ đè lại bờ môi của cậu, hiểu rõ: “Không cần phải nói, anh biết mà, Ôn Ôn, anh tất cả đều hiểu được.” Hắn tựa đầu chôn ở hõm vai Ôn Nhuận, trong thanh âm tựa hồ có chút nghẹn ngào: “Kế Hoằng anh nào có đức hạnh gì, thế nhưng ông trời lại làm cho anh có thể gặp được em, cả đời này cũng ……..”

Những lời phía sau Ôn Nhuận không nghe được rõ ràng, Kế Hoằng là người bên ngoài có thể la hét, cười nói lung tung nhưng kỳ thật chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng, thấy hắn giờ phút này kích động như vậy, Ôn Nhuận tâm tình đắm chìm trong vui sướng. Bỗng nhiên ngón tay cảm thấy nóng rát, tiếp theo Kế Hoằng nhảy dựng lên “ngao ô” một tiếng: “A, cái gì vậy, bỏng chết mất.”

“Canh của em.” Ôn Nhuận bình tĩnh ngẩng đầu cho hắn đáp án, rồi đánh lên ngực hắn một quyền: “Ngu ngốc, đang đến hồi tình cảm lãng mạn, anh lại làm mấy cái trò sát hại phong cảnh.”