Ngã Dục Phong Thiên

Chương 26: Lấy ra! (1)




Một đám tu sĩ xung quanh sắc mặt tái nhợt, Mạnh Hạo ra tay quyết đoán, quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt, ngay cả bản thân Mạnh Hạo cũng không có phát hiện.

Nhưng nhìn lại người xung quanh, lúc này Mạnh Hạo đã là đệ nhất nhân của Bình Đỉnh sơn, cho dù là ở toàn bộ ngoại tông cũng tất nhiên thuộc nhóm đứng đầu.

Càng có không ít tu sĩ ngẫm lại hơn nửa tháng này, cảm giác đối với Mạnh Hạo hiểu rõ hơn mấy phần. Nghĩ tới Mạnh Hạo tu vi như thế, nhưng vẫn như trước, không có mạnh mẽ cướp đoạt, tuy nói tiệm tạp hóa làm cho người ta buồn bực, nhưng vẫn xem như nhu hòa rất nhiều, cả đám nhìn về phía hắn đều lộ ra vẻ kính sợ.

Một ngày này, toàn bộ Bình Đỉnh sơn đều không có xuất hiện việc đánh nhau, theo Mạnh Hạo rời đi. Việc liên quan đến chuyện hắn phế bỏ tu vi Lục Hồng, giống như bị gió truyền đi cực nhanh, hơn nữa Lục Hồng còn hô tên Vương Đằng Phi sư huynh, lập tức khiến cho việc này càng truyền bá nhanh hơn. Thời điểm buổi tối, đã có không ít đệ tử ngoại tông đều nghe nói việc này, đối với thanh danh Mạnh Hạo đã nhanh chóng hình thành ấn tượng mãnh liệt.

Đông Phong, tất cả đỉnh núi cao nhất của Kháo Sơn Tông, trong đó ráng ngũ sắc lượn lờ, cho dù là linh khí cũng là khác với ba đỉnh đứng đầu khác. Nơi đây là đỉnh núi nội môn của Kháo Sơn Tông, cũng là chỗ chưởng môn Hà Lạc Hoa bế quan.

Năm đó lúc Kháo Sơn Tông phồn hoa, bốn ngọn núi nội môn đều đầy người, đệ tử Ngưng Khí tầng bảy trở lên chỗ nào cũng có, không như hiện tại, chỉ có Đông Phong là có hai vị đệ tử nội môn Hứa, Trần cư ngụ, về phần các ngọn núi nội môn khác đều là trống trơn.

Lúc này, tại dưới chân núi Đông Phong, có một cái động phủ. Động phủ này so với chỗ Mạnh Hạo ở tốt hơn nhiều lắm, có thể nói trong toàn bộ Kháo Sơn Tông, động phủ của đệ tử ngoại tông giỏi nhất có thể sánh với động phủ của đệ tử nội môn.

Trong đó cũng có một cái linh tuyền, nhưng cũng không phải nửa khô cạn, mà là cuồn cuộn chảy, nồng đậm đến cực điểm.

Toàn bộ đệ tử ngoại tông của Kháo Sơn Tông, có thể có tư cách ở nơi này, chỉ có một người, y chính là thiên kiêu Kháo Sơn Tông, Vương Đằng Phi.

Lúc này, Vương Đằng Phi một thân áo trắng, khoanh chân ngồi trong động phủ, thần sắc bình tĩnh, nhìn Lục Hồng đang quỳ ở phía trước. Sắc mặt Lục Hồng tái nhợt, thân mình run run, đã bị Mạnh Hạo phế đi toàn bộ tu vi.

-.. Kính xin, Vương sư huynh chủ trì công đạo, người này giảo hoạt đa đoan, không có như Vương sư huynh dự liệu, ngay lúc ban ngày chạy trốn.

Lục Hồng quỳ xuống thấp giọng nói. Mỗi lần gã nhìn thấy Vương sư huynh đều có loại cảm giác đối phương hoàn mỹ không giống phàm nhân. Loại cảm giác này trong hai năm qua, theo tu vi đối phương tăng ngày càng cao, ở trong lòng Lục Hồng càng thêm mãnh liệt.

- Nếu hắn đào tẩu, đó là phản bội tông môn, ta tùy ý an bài người cũng có thể giết hắn.

Hồi lâu, cả người tuấn lãng hoàn mỹ Vương Đằng Phi mỉm cười mở miệng. Y tươi cười thân hòa, làm cho người ta sau khi nhìn sẽ nhịn không được sinh ra cảm giác thân thiết, trong giọng nói lại nhẹ nhàng bâng quơ, lại càng tạo ra một khí chất cao quý không nói nên lời.

Lục Hồng không nói gì, vẻ mặt khẩn cầu, quỳ xuống dập đầu, thân mình không ngừng run run.

- Thôi, người này ra tay tàn nhẫn, xác thực nên có chút cảnh cáo nhỏ, liền phiền toái Thượng Quan sư huynh đi một chuyến, nhưng mà nể mặt Hứa sư tỷ, đừng làm khó hắn. Ngày mai, để hắn tự phế tu vi, đưa ngọc bảo ra, tự chém một tay một chân, xem như xin lỗi Lục Hồng ngươi, được không?

Vương Đằng Phi ôn hòa mở miệng, giống như tất cả sự tình trong Kháo Sơn Tông, chỉ cần một lời của y là đã định. Tu vi của Mạnh Hạo cũng vậy, mà tay chân cũng thế, chỉ cần y mở miệng, dường như liền không thuộc về Mạnh Hạo nữa rồi, lúc này vẫn tươi cười thân hòa như trước, hoàn mỹ không tỳ vết.

- Đa tạ sư huynh, người này... người này tâm địa ác độc....

Lục Hồng cắn rắng, trong lòng oán độc.

- Vậy trục xuất khỏi tông môn nhé, cho ra núi hoang dã lĩnh tự sinh tự diệt.

Vương Đằng Phi mở miệng, lắc đầu mỉm cười, giống như loại chuyện này quá nhỏ nhặt, đối với y nhỏ bé không đáng kể.

Lúc này, trong động phủ ở Nam Phong, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở đó, ngắm thúy hồ lô ngọc trong tay, vẻ mặt âm tình bất định, tự ngẫm. Chấm dứt trận chiến này, hơn nữa còn vì bước vào Ngưng Khí tầng bốn, hắn hao phí thật lớn, nay đã không còn thừa mấy, chỉ đoạt được bảo hồ lô này.

Hắn vào Kháo Sơn Tông đến nay nhìn như một đường thuận lợi suôn sẻ, nhưng trên thực tế là do hắn lấy thông duệ đổi lấy. Nếu là những người khác, thì ngay lần phát đan dược đầu tiên liền gặp nguy hiểm tính mạng.

Từ lần đó về sau, mặc dù có gương đồng hộ thân, cũng có phương pháp biến hóa huyền diệu, nhưng ngay sau đó liền có người tham muốn động phủ. Triệu sư huynh nếu không chết, tình cảnh Mạnh Hạo càng thêm nguy, thậm chí tính mạng thân gia cũng không thể tự chủ. Đó là lần đầu tiên hắn giết người.

Rồi sau đó, nếu không có sinh ý của tiệm tạp hóa, Mạnh Hạo tuyệt nhiên không thể đi tới trình độ như bây giờ. Đằng sau phong cảnh thuận lợi, ẩn chứa gian khổ chỉ có tự Mạnh Hạo hiểu rõ.

Nhưng nay, đây hết thảy như mưa bão nổi lên, thúy hồ lô ngọc trước mắt này làm cho Mạnh Hạo trầm mặc một ngày. Nhớ tới Vương Đằng Phi thân là đệ nhất nhân, thiên kiêu của ngoại tông, nhớ tới vị sư huynh tuấn mỹ siêu phàm kia, Mạnh Hạo cảm thấy như có một ngọn núi lớn ép trên người, làm cho hắn thở không nổi.

Lúc ban ngày hắn cũng từng nghĩ chạy khỏi tông môn, nhưng hắn biết rõ, mình không phải là tạp dịch, đã thăng chức làm đệ tử ngoại tông, cũng hiểu được một khi chạy trốn cũng là phản bội, chắc chắn dẫn tới trưởng lão tông môn ra tay, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Nếu ta sớm biết được sau lưng Lục Hồng có Vương Đằng Phi...

Mạnh Hạo thì thào, nhưng rất nhanh, trong mắt lộ ra kiên định.

- Ta vẫn sẽ ra tay với người này, nếu ta không ra tay, gã chắc chắn cũng giết ta. Không phải ta buộc gã, mà là gã ép ta. Vô luận như thế nào, thù oán này cũng đã kết, trừ phi Mạnh Hạo ta lúc ban đầu gặp Tào Dương liền cam nguyện bị y cướp đoạt không dám đánh trả, nếu không thì vẫn như vậy. Cho dù không giết người, cuối cùng bởi vì sinh ý tiệm tạp hóa mà bị người đỏ mắt, kết quả cũng sẽ như thế.

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang, yên lặng nhìn động phủ, thần sắc âm trầm.

- Đáng tiếc Hứa sư tỷ đã bế quan...

Mạnh Hạo trầm mặc. Sau khi hắn phế đi tu vi của Lục Hồng liền đi tìm Hứa sư tỷ trước, kết quả bị nội tông báo cho biết đối phương bế quan, không tiện quấy rầy.

- Thúy hồ lô ngọc này...

Hồ lô này uy lực cực lớn, nhất là khi Mạnh Hạo dùng thử, lấy tu vi bản thân thúc dục, càng hợp bạo phát ra, làm cho hắn động tâm lớn. Xem bộ dáng này giống như có dao động Ngưng Khí tầng năm, nhưng lại chẳng biết tại sao không thể để vào túi trữ vật, chỉ có thể đeo trên người. Duy chỉ có điều đáng tiếc, là linh thạch Mạnh Hạo bây giờ không đủ, đều hao phí khi đột phá Ngưng Khí tầng bốn, khó có thể phục chế hồ lô này.