Ngã Dục Phong Thiên

Chương 541: Chu tiên sinh ngạo nghễ (2)




- Chu tiên sinh, không biết độc huyết kia nghiên cứu như thế nào?

Trong bốn người, đại trưởng lão mặc dù vẫn khoanh chân đả tọa, nhưng lại tươi cười mở miệng, vẻ mặt rất là khách khí, cư xử như đồng bối với nhau, không có một chút khinh thường nào đối với Chu Đức Khôn, chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

- Đan đạo của lão phu, thiên hạ hiện nay chỉ có hai người vượt qua được ta. Một người là sư tôn của lão phu, các ngươi cũng biết là ai, Đan Quỷ đại sư!

- Một cái khác, thì là sư đệ của ta Phương Mộc, trừ hai người bọn họ ra, lão phu dám nói là thiên hạ đệ nhất.

Chu Đức Khôn ngạo nghễ mở miệng, tay phải vung lên, ném ra một cái bình ngọc!

- Độc huyết trong này xác thực không tầm thường, cho dù là lão phu cũng phải dùng mấy ngày mới hoàn toàn nghiên cứu ra được. Nếu ở địa phương khác, người này coi như là kiêu tử rồi, nhưng ở trong mắt lão phu, người này cũng chỉ là một tên có thể so với đan sư thôi.

- Một hơi của lão phu cũng đủ để hủy độc đạo của hắn! Khiến cho kẻ này hiểu được, độc đạo, há có thể là dễ dàng như vậy, nếu nói là đỉnh cao của độc đạo trong thiên hạ ngày nay, lão phu chỉ bội phục một người, chính là sư đệ Phương Mộc của ta. Nhập Ma đan vừa ra, danh hiệu Đan Đỉnh đại sư, bất kỳ độc gì ở trước mặt hắn, hắn đều là Lão Tổ!

Chu Đức Khôn một bộ sư đệ chính mình lợi hại như thế nào, thì ngươi cũng có thể tưởng tượng bộ dạng ta cũng lợi hại như thế ấy, hất cằm lên, ngạo nghễ mở miệng.

Trước người lão, trừ đại trưởng lão ra, cả ba người còn lại ai nấy đều là vẻ mặt ngưng trọng, lại càng khách khí hơn. Về phần hai nữ tử trẻ tuổi phía sau Chu Đức Khôn thì giữa mi tâm lại càng tràn đầy sùng bái.

- Đan Đỉnh đại sư đan đạo hiển hách, lão phu cũng rất là say mê. Đáng tiếc chưa bao giờ đi qua Nam Vực, cũng vô duyên tiếp kiến.

Lão giả có ấn kí nguyệt nha trên mi tâm giờ phút này tươi cười mở miệng, vẻ mặt đều là chân thành. Hiển nhiên mặc dù lão có nghe nói qua về Mạnh Hạo, nhưng vẫn chưa biết đến sự việc có liên quan ở Vãng Sinh động.

- Chu tiên sinh thân là cao túc của Đan Quỷ đại sư, sư huynh của Đan Đỉnh đại sư, một thân đan đạo kinh thiên động địa, lão hủ bội phục, bội phục! Có đại sư ở đây, Thánh Tuyết thành ta nhất định không thể phá!

Tứ trưởng lão cũng là cười nói, trong lời nói rất là khách khí.

Chu Đức Khôn ha ha cười, đáy lòng có chút cảm khái, chính mình ban đầu khi ở Nam Vực cũng không phải là cuồng ngạo như vậy. Nhưng nơi này là Mặc Thổ chim không ỉa phân, muốn sinh tồn, muốn làm cho người tôn kính, bản thân tuyệt đối không thể khiêm tốn. Một điểm này, lão từng được giáo huấn sâu sắc, giờ phút này ngạo nghễ gật đầu, một bộ ngươi nói rất đúng.

Đáy lòng lão cũng đầy cảm khái, nghĩ đến sự tuyệt vọng của chính mình lúc trước khi bị bắt vào Mặc Thổ, nghĩ đến đời này vĩnh viễn không thể quay lại tông môn, nghĩ đến nơi đây không có người hầu hạ, không có sự cung phụng của những gia tộc tu chân kia. Lúc đó lão cảm thấy nhân sinh một màu xám xịt!!

Nhưng lại không nghĩ đến, khổ tận cam lai, chính mình sau nhiều thăng trầm thì cứ như biến thành bảo vật vậy, bị cướp đến đây, cũng chỉ là tùy ý luyện chế mấy viên đan dược, lập tức khiến cho mọi người thán phục. Từ đó về sau ăn ngon uống ngọt, muốn gì được nấy, lại còn được an bài cho hai tiểu nữ tử làm bạn, ngày tháng trôi qua cực kỳ dễ chịu, thế mà so với ở Đan Đông nhất mạch còn muốn thoải mái hơn.

Hồi tưởng cả đời này của chính mình, đáy lòng Chu Đức Khôn càng phát ra cảm thán, lão cảm giác mình sợ là cả đời này cũng không thể gặp lại được đồng tông năm đó nữa rồi, nhưng mà như vậy cũng tốt...

Nghĩ đến đây, lão vội ho một tiếng, tiếp tục giữ vững ngạo nghễ.

- Chỉ là tiểu độc mà thôi, không tính là cái gì, chờ lão phu luyện chế một ít, bảo đảm tu sĩ Tây Mạc này, một đám không thể không phục!

Chu Đức Khôn tiếp tục chém gió, làm ra vẻ ta đây.

- Nếu loại độc này Chu đại sư có thể giải cũng có thể điều chế, như vậy có thể mời vị tu sĩ kia ra khỏi bổn thành được rồi.

Đại trưởng lão trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng.

Lão vừa dứt lời, nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão lập tức gật đầu, đang muốn đồng ý. Lão thái bà nhíu mày, thản nhiên nói.

- Ta không đồng ý, Chu tiên sinh thật sự là đại sư đan đạo, nhưng độc của vị tu sĩ kia, có thể khiến Chu tiên sinh phải nghiên cứu mấy ngày, cũng có thể thấy được hiệu quả của nó. Hơn nữa trọng yếu nhất là, lão thân tận mắt thấy qua độc của người này!

- Để phòng ngừa vạn nhất, nếu thật phải mời người này ra khỏi Thánh Tuyết thành, còn cần phải xác định độc của người này rốt cuộc có hiệu quả như thế nào. Nếu Chu tiên sinh thân là đại sư đan đạo, không bằng cùng người này tỷ thí một hồi, cũng để ngài này tự mình vạch trần bộ mặt của người này, giúp cho đám chúng ta cũng rõ ràng sáng tỏ.

Lão thái bà vừa dứt lời, thì lại nhìn về phía đại trưởng lão.

Đại trưởng lão chần chờ một chút, nâng tay ngăn trở hành động của nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão đang muốn mở miệng, mà nhìn về phía Chu Đức Khôn.

- Chu đại sư, ý của ngài như thế nào?

Chu Đức Khôn cười ngạo nghễ.

- Cũng tốt, lão phu cũng muốn đi xem vị tiểu tử hậu bối này, chỉ đạo một chút, để hắn biết được đan đạo Nam Vực mênh mông, cũng cho hắn hiểu được địa vị cao nhất của đan sư đến từ Nam Vực.

Chu Đức Khôn vừa nói xong, đại trưởng lão mỉm cười gật đầu, vị Chu đại sư trước mắt này, đại trưởng lão rất là bội phục, cũng đã tự mình khảo nghiệm đan dược của đối phương. Đây tuyệt đối là đệ nhất nhân của toàn bộ Mặc Thổ.

Giờ phút này lão ha ha cười, đứng dậy ôm quyền, ba người trưởng lão bên cạnh lão cũng đều hơi hơi như thế. Bên trong không khí tường hòa này, lão thái bà thầm than một tiếng, thầm nghĩ việc mình có thể làm chỉ có đến đây mà thôi. Bản thân đã cực lực tranh thủ, cũng coi như báo đáp ân tình đối phương hai lần cứu Hàn Tuyết San.

Đương nhiên có tộc nhân tiến đến nơi của Mạnh Hạo thông tri, trận chỉ đạo đan đạo này, cuối cùng được định tại ba ngày sau.

Việc này như gió truyền khắp toàn bộ Thánh Tuyết thành, vô luận là tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết, hay là tu sĩ ngoại thành, sau khi nghe được tin tức này, đều chấn động tinh thần. Bọn họ biết được danh hào của Chu Đức Khôn, mấy năm qua, ba chữ Chu đại sư này, ở trong toàn bộ Thánh Tuyết thành như mặt trời ban trưa.

Thậm chí cũng chính là bởi vì có Chu đại sư, mới khiến cho Thánh Tuyết thành hấp dẫn càng nhiều tán tu, bọn họ tập trung ở chỗ này, không tiếc bất cứ giá nào, với mong muốn đổi lấy đan dược.

Vô luận là trong lòng hay là ở mặt ngoài, đều đã đem Chu Đức Khôn, trở thành đan sư đệ nhất của Mặc Thổ, thậm chí còn có không ít tu sĩ, sau khi uống đan dược của Chu Đức Khôn thì lập tức chấn động, cho rằng cho dù là toàn bộ Nam Vực, Chu Đức Khôn cũng nhất định là đại sư cao nhất.

Kể từ đó, thanh danh của Chu Đức Khôn, ở trong Thánh Tuyết thành càng lúc càng lớn, chính là bởi vì Đông Lạc thành cách nơi này quá xa, cho nên Mạnh Hạo mới không có điều tra ra.