Ngã Dục Phong Thiên

Chương 547: Yêu cầu nho nhỏ




Còn Chu Đức Khôn thì mạnh mẽ trừng hai mắt lên, lộ ra một chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh hoảng sợ này đã bị lão che dấu. Tuy nói thoạt nhìn vẫn là bộ dáng cao nhân, nhưng tận đáy lòng Chu Đức Khôn đã muốn có sóng to gió lớn nổi lên.

- Đây không phải tiểu xảo, đây xác thực là ngưng khí hóa hư, trong Mặc Thổ này sao lại có được đan sư trình độ này chứ. Người này.... người này tệ nhất cũng phải sánh ngang với Tử Lô, thậm chí nửa bước đại sư cũng là vô cũng có khả năng!

Chu Đức Khôn theo bản năng lui ra phía sau từng bước, trái tim bang bang nhảy lên, đang cân nhắc như thế nào hóa giải cục diện hôm nay, thì vị nam tử trung niên đến từ Đông Thổ kia đã mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

- Đan dược này..... thiên hạ lại có được đan dược thế này, hơn nữa nhìn đan dược này thì thấy, nó được luyện chế ra vô cùng tùy ý. Nghiêm mỗ có thể tưởng tượng ra, khi luyện chế viên thuốc này thì trong lòng của đối phương căn bản cũng không có ý niệm đấu đan gì cả, chỉ là thoáng luyện chút chút, liền đã hình thành đan dược thiên địa tự nhiên này!

nam tử trung niên họ Nghiêm hít sâu một cái, trong mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt.

- Đan dược này tuy nói chỉ là đan dược Trúc Cơ, nhưng lại không tầm thường chút nào. Trong đó ẩn chứa đan đạo chi ý, lại càng kinh người, đan dược trong suốt dịch thấu, đan hương không ngờ là lại làm được đọng mà không tán. Nếu không phải là Nghiêm mỗ có công pháp tông môn đặc thù, tuyệt không khả năng huyễn hóa ra hư ảo này.

- Càng khó tin, là dược hiệu của đan dược này lại đã là ngoài tám phần. Nếu là người này nghiêm túc luyện chế, ra được tám phần dược hiệu không có gì là lạ, nhưng đan này rõ ràng là tùy ý mà làm, nhưng... Chỉ là tùy tính làm, liền luyện ra bát tuyệt đan, việc này... Việc này...

Tu sĩ họ Nghiêm vẻ mặt kích động, khao khát nhìn đan dược hư ảo trong tay. Giờ phút này hư đan này đã dần dần tán đi, cho đến sau khi hoàn toàn tán đi, thì tu sĩ họ Nghiêm thở dài một tiếng.

- Đây mới là đan dược, mới là thiên địa đại đan chân chính, người có thể luyện ra loại đan dược này, mới đáng được xưng tụng là đại sư! Cùng với loại đan dược mà đan hương tán mát bốn phía này, ngửi thì thấy cũng được, nhưng trên thực tế thô tục đến cực điểm, so sánh với đan dược này, đây là khinh nhờn!!

- Đây căn bản là không thể so sánh, giống như cứt chó vậy, làm sao mà so được chứ!

Nam tử trung niên họ Nghiêm nói tới chỗ này, rất là không vui chán ghét nhìn thoáng qua Mạnh Hạo. Trung niên họ Nghiêm này hiển nhiên là lấy cái nhìn chủ quan, trực tiếp cho rằng đan dược màu xanh này, là do Chu Đức Khôn luyện chế.

Dù sao trước khi tới nơi này, y cũng có nghe qua người Mặc Thổ nói về vị Chu Đức Khôn đại sư này.

Mạnh Hạo sửng sốt, lắc đầu cười gượng.

Lúc này không chỉ mình hắn ngây ngẩn cả người, mà tất cả tu sĩ xung quanh cũng đều là sửng sốt. Còn bốn vị trưởng lão thì quả thật là đã bị một màn đột nhiên này làm cho câm nín.

Bọn họ không hiểu gì về đan đạo, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy, dường như đan dược trong tay nam tử trung niên này mới rồi, cùng viên đan dược mà Mạnh Hạo luyện chế lúc nãy, có chút tương tự.

Nhất là câu nói kế tiếp, dường như cái viên đan dược bị nói là nói thô tục như cứt chó kia, hình như là do Chu Đức Khôn luyện chế ra.

- Việc này...

- Hình như có cái gì không đúng, hay là trong lò đan của Chu đại sư, luyện chế là hai viên đan dược?

- Bất kể như thế nào, Chu đại sư đức cao vọng trọng, đan đạo đỉnh phong, việc này tuyệt không sai được.

Ngay khi mọi người xung quanh vẻ mặt cổ quái, thì trung niên họ Nghiêm đã xoay người nhìn Chu Đức Khôn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, cũng có xấu hổ, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Mới vừa rồi Nghiêm mỗ lời nói bất kính, mong rằng Chu đại sư thứ lỗi, tại hạ đối với đan đạo si mê, không chịu được kẻ khinh nhờn đan đạo. Nhưng lúc trước cũng là quá kích động, chính là bị vẻ ngoài che mắt, Chu đại sư không hổ là đệ nhất đan sư Mặc Thổ, Đan Đông nhất mạch, càng làm cho tại hạ bội phục đến cực điểm.

- Chỉ là viên đan dược đó thôi cũng đủ để nhìn ra đan đạo tạo nghệ của Chu đại sư, dĩ nhiên đã là đăng phong tạo cực.

Trung niên họ Nghiêm thở dài một tiếng, vui lòng phục tùng, lại ôm quyền cúi đầu thật sâu.

Chu Đức Khôn ngẩn người, theo bản năng ho khan vài tiếng, đầu óc ong ong. Một màn biến hóa này quá nhanh, làm cho lão có chút khó có thể chấp nhận, đáy lòng có chút chột dạ, ánh mắt lập tức nhìn về phía Mạnh Hạo.

Khi thấy ý cười trên mặt Mạnh Hạo như có như không, thì đáy lòng Chu Đức Khôn lại càng trống rỗng.

Chu Đức Khôn bây giờ đâm lao phải theo lao, trong trường hợp này, lão tự nhiên không thể đi phủ nhận. Vì sau khi thế ho khan, chính là gật gật đầu, không dám nói thêm cái gì.

- Hàn Tuyết đạo hữu, hôm nay đã không cần phải so nữa rồi, có thể tận mắt nhìn thấy đại sư đan đạo như Chu đại sư vậy, Nghiêm mỗ tâm phục khẩu phục. Chỉ cần viên đan dược mới vừa rồi, tại hạ đã nhìn ra đan đạo Chu đại sư, tại hạ thực không dám so sánh.

Nam tử trung niên họ Nghiêm lại ôm quyền cúi đầu, khi ngẩng đầu thì nhìn về phía thanh niên có vẻ mặt tang thương trong ba người.

- Nghiêm đại sư cần gì tự coi nhẹ mình, đan đạo một đường, ta mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết chỉ có đấu mới biết thắng bại. Huống hồ cũng lâu rồi ta chưa có trở về nơi đây rồi, đang định hồi tưởng một chút, Nghiêm đại sư sao không cùng vị Chu đại sư này đấu đan một lần?

Thanh niên mỉm cười, biểu tình không có che dấu vẻ tang thương cùng cảm khái, nhìn về bốn phía, sau đó ánh mắt rơi vào trên người tứ đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết.

Đảo qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người đại trưởng lão.

- Ngươi cũng đã lớn rồi.

Gã vừa nói xong những lời này thì tất cả mọi người ở quảng trường ai nấy vẻ mặt đầu biến hóa. Ba người này xuất hiện quá mức đột nhiên, nhất là lão giả kia vừa nhìn đã biết là tu sĩ Tây Mạc. Nhưng hôm nay Thánh Tuyết thành sớm đã tồn tại bức tường trận pháp vô hình cản trở, tu sĩ đồ đằng là không thể nào tiến vào.

Nhưng ba người này lại cứ thế ở trước mặt mấy trăm tu sĩ nơi đây, thoải mái thong dong mà xuất hiện.

Hơn nữa vị trung niên họ Nghiêm kia vừa nói một tràng, khiến vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều cổ quái, làm cho ba người này trong mắt tất cả mọi người lập tức trở nên thần bí, khó lường.

Gần như ngay khi thanh niên kia mở miệng, thì tứ đại trưởng lão gia tộc Hàn Tuyết xuất hiện vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có. Nhất là đại trưởng lão, ngay từ khi đối phương vừa xuất hiện, thì sắc mặt lão đã đại biến, bây giờ thì hô hấp lại càng trở nên dồn dập, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Ba trưởng lão bên cạnh thì lộ vẻ chần chừ, nhìn người thanh niên kia, ở trên người thanh niên này, bọn họ cảm nhận được hơi thở huyết mạch của đồng tộc.

- Ngươi...

Đại trưởng lão hô hấp dồn dập.

Lúc này trên quảng trưởng, trung niên nam tử họ Nghiêm lắc lắc đầu, hiển nhiên là không tiếp thu lời nói của người thanh niên kia, cũng không để ý đến người bốn phía bởi vì thân phận của thanh niên mà xuất hiện khiếp sợ. Mà là nhìn về phía Chu Đức Khôn, ôm quyền lại cúi đầu thật sâu.