Nga Mỵ

Chương 183: Chạy Trối Chết




Bên ngoài có người đang đến gần, Phùng Tiên Cao còn đang la hét gào khóc, Chu Chu có tật giật mình vươn tay ra muốn bịt miệng hắn.

Tay chân nàng rối loạn nên không biết làm như thế nào để khống chế năng lượng cường đại quỷ dị trong cơ thể mình, tay còn chưa chạm vào Phùng Tiên Cao thì một trận lửa mạnh màu đỏ tím đã bùng lên, ngay lập tức đốt sạch Phùng Tiên Cao ở bên cạnh.

Có điều một lúc giết cả ba người, quả thực mà nói thì đúng là quá mức đối với Chu Chu, nàng dùng sức nhịn xuống mới không thét thành tiếng, nên làm gì tiếp theo bây giờ? Trong đầu nàng đang hỗn loạn không có chút ý tưởng gì.

Nàng không tự chủ được quay đầu nhìn về phía Doãn Tử Chương bên kia, màn sương đen cũng đã biến mất theo huynh đệ Tư Đồ đã chết, bốn sư huynh sư tỷ nhắm nghiền hai mắt, chắc là vừa rồi bị thương không nhẹ, hiện giờ đang cố gắng khôi phục.

Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không nhìn thấy nàng là tốt nhất, điều lo lắng duy nhất lúc này là làm như thế nào để đưa họ đến chỗ an toàn, huynh đệ Tư Đồ chỉ mới có hai người, còn một người không biết ở chỗ nào, vạn nhất sau khi nàng đi tên kia lại quay trở lại, thì với tình trạng như bây giờ các sư huynh sư tỷ căn bản là không thể nào ngăn cản được.

Chuyện khiến cho Chu Chu cảm thấy hoảng sợ chính là hơi thở cường đại đã dừng lại ở ngoại viện, giọng nói của Hồng Bàn lại vang lên lần nữa: “Thỉnh giáo vị đồng đạo quang lâm Tích thành, Hồng Bàn mỗ không tiếp đón từ xa, kính xin thứ tội.”

Người tới là Hồng Bàn? Chu Chu tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhóm Doãn Tử Chương sẽ không gặp phải nguy hiểm gì rồi, Tích quốc và phái Kim Vanh đều muốn kết giao với bọn họ, thấy bọn họ gặp chuyện không may nhất định sẽ chủ động hỗ trợ.

Hiện giờ chỉ còn vấn đề che giấu bí mật thân phận của nàng, Chu Chu rốt cục cũng nghĩ đến chuyện mình quên thu liễm uy áp, nên mới có thể dẫn đến nhân vật như Hồng Bàn, nàng vội vàng giấu đi toàn bộ khí tức.

Hồng Bàn hết sức kiêng kỵ vị “cao thủ” trong viện, không đột ngột xông vào, chỉ dùng thần thức cảm ứng tình hình trong viện. Ông ta bỗng nhiên phát hiện hơi thở của vị “cao thủ” kia đã biến mất, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Chu Chu bình tĩnh giấu khí, không nói một lời liền bay qua bờ tường chạy về phía Đấu Pháp đường, ở đó có nhiều Tu sĩ, chỉ cần nàng giấu diếm cẩn thận, cho dù Hồng Bàn có đuổi kịp cũng khó mà tìm được nàng.

Hồng Bàn ở bên ngoài tiểu viện mơ hồ cảm giác được có người chạy về phía Đấu Pháp đường, trong viện chỉ còn lại hơi thở yếu ớt của bốn Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang bị thương.

Ông nhíu mày, không đuổi theo người đột nhiên rời đi kia, ông có cảm giác đối phương chính là Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ vừa phát ra uy áp khổng lồ kia, và đối phương còn không muốn chạm mặt ông.

Một trưởng lão Kết Đan kỳ bên cạnh cẩn thận hỏi: “Hồng tổ sư, bây giờ phải làm như thế nào”

“Vào trong xem một chút!” Hồng Bàn dẫn đầu đi vào trong viện.

Tiểu viện vốn ở bên cạnh Đấu Pháp đường, Chu Chu nhanh chóng tìm lấy một góc tối không có ai rồi cởi áo choàng và mặt nạ xuống đốt cháy hết hoàn toàn, sau đó nàng đeo mặt nạ huyễn hình mà Thạch Ánh Lục đưa cho nàng để thay đổi diện mạo.

Sau đó, nàng để Tiểu Trư rời khỏi cơ thể mình, giấu nó vào trong túi linh thú, ra vẻ không có chuyện gì lẫn vào trong đám đông rồi rời khỏi Đấu Pháp đường. Nàng thuê một chiếc xe ngựa bình thường trở về gần Thân phủ, xuống xe xong nàng lén lén lút lút lẻn về hậu viện đan phòng.

Nàng sợ bí mất về Tiểu Trư bị tiết lộ, cho nên nếu như không được nàng cho phép, cho dù là Thân Cẩu cũng không được tự tiện xông vào hậu viện đan phòng. Sau khi nàng trở về phát hiện tất cả mọi thứ vẫn như trước, cũng không có khí tức của bất cứ ai khác, rốt cuộc hoàn toàn yên lòng. Hai chân nàng mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Từ khi nàng phát hiện có chuyện không ổn đến bây giờ vẫn chưa tới nửa canh giờ, nhưng lại cảm thấy giống như đã qua một năm. Kể từ khi quen biết Doãn Tử Chương, cùng hắn gia nhập phái Thánh Trí, nàng luôn cảm thấy kinh hãi, đáng thương cho nàng chỉ là một người bình thường, lá gan rất nhỏ!

Nghĩ đến ba người chết trên tay nàng hôm nay, mặc dù Chu Chu không cảm thấy hối hận, nhưng không thể không cảm thấy sợ hãi, những kẻ kia đều là người đang sống sờ sờ, không phải là con gà con vịt, hơn nữa bí mật của nàng suýt nữa thì bại lộ.

Sư phụ không nói rõ nếu bí mật của nàng bị lộ thì sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng nàng không phải kẻ ngốc, từ vài câu nói hành động hàng ngày của sư phụ nàng đại khái có thể đoán được, nàng vì bị bệnh mà mất đi trí nhớ có cất giấu một bí mật lớn,nàng cũng không phải là một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ buộc phải chạy nạn giống như bà ngoại nói. Nàng rất có thể là kẻ xui xẻo đắc tội người cầm quyền ở Đan quốc nên bị buộc phải lưu vong bên ngoài.

Trước kia nàng cũng không cảm thấy bà ngoại kỳ lạ ở chỗ nào, nhưng sau khi ở cạnh Tu sĩ một thời gian dài, nàng phát hiện ra bà ngoại hẳn cũng là Tu sĩ. . . . . . . Ví dụ như nàng rất ít khi nhìn thấy bà ngoại ăn thứ gì, sau khi tỉnh dậy mỗi sáng nàng phát hiện chăn màn trên giường bà ngoại đều ngăn nắp như chưa từng có ai nằm ngủ trên đó, còn cả lúc bà ngoại tình cờ không chú ý để lộ ra khí lực đáng sợ mà không phải một phụ nhân bình thường có thể có được.

Thậm chí là nàng lúc trước, hơn phân nửa cũng là một Tu sĩ, việc Tiểu Trư xuất hiện hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, nó làm cho nàng cảm thấy giống như là một phần thân thể của nàng, càng khoa trương hơn là, chỉ cần nàng kết hợp cùng “bộ phận” này, thì nàng sẽ có tu vi của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, muốn giết hết tu sĩ Kết Đan kỳ cũng chỉ là phất tay một cái mà thôi.

Rất nhiều chuyện nàng không dám nghĩ nhiều, khi vô tình nghĩ đến thì lại lấy lý do quá mức hoang đường để cấm mình tiếp tục suy nghĩ tiếp, nàng chỉ muốn làm một người bình thường, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ ngồi ăn rồi chờ chết, nàng không có hứng thú với việc tu tiên, không muốn lãng phí thời gian của mình vào việc tu hành khắc khổ, cũng không muốn giống như các sư huynh sư tỷ thường xuyên đi đấu pháp tỷ thí với người giống như cơm bữa vậy.

Nhưng không thể không nói, hôm nay may mà nàng có pháp lực, ở lúc quan trọng có thể bảo vệ các sư huynh sư tỷ khỏi bị sát hại. Nếu như nàng thật sự chỉ là một nữ tử bình thường, có thể sẽ không được gặp lại các sư huynh sư tỷ nữa.

Nàng càng ngày càng thích ở cạnh Doãn Tử Chương, và các sư huynh sư tỷ, cho dù nhiều lúc nàng không tránh được phải lo lắng hãi hùng.

Hơn nữa, cho dù nàng rời khỏi Doãn Tử Chương, rời khỏi phái Thánh Trí, cũng không thật sự có thể bình an sống đến già. Còn có “kẻ thù” Đan quốc đang chờ nàng nữa, không biết đến lúc nào hắn sẽ xuất hiện, bắt giết nàng.

Vì để tương lai không làm liên lụy đến các sư huynh sư tỷ, có lẽ nàng nên một mình cút đi thật xa mới đúng, nhưng mà. . . . . . . Nàng không làm được.

Chu Chu ôm Tiểu Trư mà tâm loạn như ma, vừa lo lắng cho thương thế của nhóm người Doãn Tử Chương, vừa lo lắng cho bí mật của mình bị bại lộ rước lấy tai họa.

Trong lúc mù mịt, nàng chợt nhớ tới ngày đó, sau khi kết thúc vòng đấu loại của đệ tử ngoại môn, trên đường Doãn Tử Chương cõng nàng trở về núi Ứng Bàng, hắn có nói sẽ chiếu cố nàng cả đời, còn hơn nửa tháng trước, trong đại hội thi đấu Luyện Đan Sư, Doãn Tử Chương nói dù có kết quả gì cũng sẽ cùng gánh chịu với nàng. . . . . . . . . Trong lòng A Chương biết rõ nàng rất phiền phức, nhưng hắn cũng không hề nghĩ tới việc vứt bỏ nàng không quan tâm nữa, sao nàng có thể vô dụng đến mức tự mình buông tha trước đây?

Nàng nhất định phải phấn chấn lên, cho dù không thể tùy tiện vận dụng chiêu thức hợp thể với Tiểu Trư, nàng còn có thể luyện đan, còn có thể giúp Doãn Tử Chương, Tiểu Trư biết phun lửa, cùng có thể bảo vệ bọn họ. Mặc dù nàng bây giờ không thể tu luyện, nhưng nếu rơi vào tình huống đột ngột phát sinh, thì muốn đánh thắng đối thủ cũng có rất nhiều biện pháp khác mà!

Chu Chu đã nghĩ thông suốt xong, toàn bộ tâm tư liền chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài, nhóm người Doãn Tử Chương chắc chắn sẽ nhanh chóng được đưa về. Mặc dù nàng biết rõ trên người bọn họ có mang đủ các loại thuốc chữa thương, nhưng tận mắt nhìn thấy bọn họ trở lại, thì nàng mới có thể yên lòng được.