Nga Mỵ

Chương 194: Tin Tưởng




Câu nói của Chu Chu làm cho các sư huynh sư tỷ của nàng chấn động, Đề Thiện Thượng còn giơ tay quơ quơ trước mắt nàng hỏi: “Có nhìn thấy không?” “Đương nhiên thấy. Đại sư huynh người không cần nhón chân, ta nhìn thấy huynh mà.” Chu Chu đáp.

Đề Thiện Thượng bị chọc gần như chết đứng tại chỗ, tự tôn bị thương nghiêm trọng, Chu Chu rõ là tối dạ như hũ nút không có ánh sáng! Biết rõ hắn chú ý người khác nói về chiều cao của hắn nhất!

Đổi lại lúc trước, những người khác sẽ cười ra tiếng, nhưng giờ chẳng ai có lòng dạ nào mà cười.

Cơ U Cốc hỏi: “Tiểu sư muội nhìn thấy gì?”

Chu Chu bị vẻ nghiêm túc của hắn dọa sợ: “Một cái động núi lớn, phía trước có một cái rãnh tối như mực rộng khoảng hai trượng, cắt sơn động thành hai nửa, trên tường đá đối diện có một cái động đen rất lớn!”

Cơ U Cốc lại hỏi Đề Thiện Thượng và Doãn Tử Chương: “Các người thì sao?”

Cảnh tượng hai người nhìn thấy hoàn toàn giống với Thạch Ánh Lục, Cơ U Cốc chậm rãi nhướn mày: ”Có thể là ảo thuật… Xem người của phái Ẩn Hàng làm thế nào trước.”

Lúc mấy người nhỏ giọng thảo luận, các Tu sĩ khác cũng đang bàn bạc với nhau, chữ trên tấm bia đá thật có chút đáng sợ, không biết phía trước có cơ quan gì, tất cả mọi người hi vọng kẻ khác lên thử trước, rồi lại sợ người khác lên trước sẽ chiếm được chỗ tốt.

Tiết Thiết Long hỏi Cao Xuyên Hiếu: “Sư tôn, giờ phải làm sao?”

Cao Xuyên Hiếu trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng đáp: “Không vội, để những người khác thử trước rồi nói sau. Vi sư cảm thấy, hình như chúng ta tìm được cái sơn động này quá dễ dàng rồi, nếu thật sự dễ như thế, những năm gần đây đã không có nhiều người chết ở chỗ này như thế.”

Mộ cổ của Tu sĩ đa số là lưu giữ công pháp truyền thừa của Tu sĩ hoặc pháp bảo đan dược họ để lại khi còn sống, chờ người có duyên phát hiện, nhưng có những Tu sĩ đẩy những kẻ vô duyên ra ngoài, có những Tu sĩ lại trực tiếp giết họ luôn. Từ những chữ trên tấm bia mà suy ra, chủ nhân của ngôi mộ này rõ ràng là thuộc về loại thứ hai – tàn nhẫn.

Nhưng càng là người như vậy, truyền thừa, vật phẩm để lại lại càng quý giá, đa số cường giả một thời tung hoành đều có phong cách này. Nhìn chữ để lại bằng máu trên bia đá xưng “bổn hoàng”, chỉ sợ chủ nhân huyệt động này ít nhất là một gã cổ tu đã đạt Đại thừa kì!

Cao Xuyên Hiếu cũng không nhịn nổi mà tim đập rộn, nhưng ông rất rõ ràng, theo lệ cũ thì chỉ có Tu sĩ Kết Đan kì trở xuống mới có thể được truyền kì. Nếu Tu sĩ Kết Đan kì, Nguyên Anh kì phải thay đổi công pháp mình tu luyện theo công pháp truyền thừa của người khác, rất dễ xảy ra việc xung đột công pháp để lại hậu quả nghiêm trọng.

Các tu sĩ đều ghi nhớ những quy củ này trong lòng, một hồi nhiễu loạn ngắn ngủi, rốt cục có năm Tu sĩ không nhịn nổi, cẩn thân từng li từng tí muốn vượt qua bia đá đi đến cửa bạch ngọc ở phía sau.

Chu Chu thấy họ bước từng bước đến gần rãnh sâu, nhịn không được hô: “Coi chừng dưới chân.”

Nàng không biết ảo thuật mà Nhị sư huynh nói là chỉ bọn họ bị vây trong ảo thuật hay nàng trúng ảo thuật, nhưng nàng vẫn không muốn thấy người khác bước chân vào bẫy rập mà không nhắc nhở.

Năm Tu sĩ được nàng nhắc, cũng không nhịn được cúi đầu nhìn dưới chân. Rất bình thường mà! Có cái gì thật nhỏ ở dưới à? Nhưng họ nghĩ Chu Chu là cường giả giỏi hơn mấy vị sư huynh nhiều, cũng không dám xem thường, nhao nhao vận dụng các thuật Khinh Thân, Phi Tường, các loại thuật pháp có thể tránh hai chân tiếp xúc với mặt đất, bay về phía trước.

Chu Chu hô xong một tiếng kia, bỗng nghe một giọng nam cười khẽ: “Tiểu mĩ nhân, tâm địa của ngươi thật tốt… nhưng ngươi không cứu nổi bọn họ.”

Chu Chu ngẩng đầu thật mạnh nhìn xung quanh, những người khác không có phản ứng gì, vậy hẳn là chỉ có một mình nàng nghe thấy giọng nói kia.

Thật ra giọng nam kia vô cùng dễ nghe. Lười biếng mà mang theo tia hấp dẫn, khiến cho người ta không tự chủ được mà trầm mê trong đó. Nhưng Chu Chu chỉ cảm thấy phát lạnh trong lòng.

Năm Tu sĩ phía trước tới trên rãnh sâu, Chu Chu thấy họ hẫng chân, kêu thảm mà rơi xuống, nàng bị dọa kêu khẽ, túm lấy tay áo của Doãn Tử Chương.

Doãn Tử Chương khó hiểu quay lại nhìn nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Làm sao vậy?! Năm Tu sĩ kia rơi xuống rãnh sâu rồi! Có lẽ đã chết rồi! Sao bọn họ không có lấy chút phản ứng?!

“Năm người kia rơi rồi!Ngã xuống dưới rãnh sâu đó rồi!”

Đề Thiện Thượng vò đầu nói: “Đâu có, họ đều đã đến bên cạnh cửa đại điện bên kia…”

Cơ U Cốc luôn chú ý quan sát biểu cảm của Cao Xuyên Hiếu, cũng không phát hiện ra cái gì dị thường, quay đầu nói khẽ: “Kì lạ… những gì Chu Chu thấy, hình như không hề giống với tất cả mọi người thấy!”

Đề Thiện Thượng lại vò đầu nói: “Ngươi nói đó là ảo thuật, là tiểu sư muội trúng ảo thuật, hay là tất cả chúng ta trúng ảo thuật? Nhưng ta thấy biểu hiện của mấy người bên phái Ẩn Hàng vẫn rất bình thường. Chẳng lẽ ảo thuật này lợi hại đến độ Cao tổ sư cũng không phát hiện ra? Vậy sao tiểu sư muội lại phát hiện được?”

“Ta, ta thật sự thấy họ đã rơi xuống rồi, còn nghe thấy bọn họ kêu thảm thiết, còn có ai đó nói với ta, nói ta không cứu nổi bọn họ…” Chu Chu rất sợ hãi, nàng sợ các sư huynh sư tỷ không tin nàng. Nàng thật sự cảm thấy chỗ này có vấn đề, nếu vì vậy mà các sư huynh sư tỷ gặp chuyện không may thì nguy rồi!

Doãn Tử Chương nắm chặt tay nàng nói: “Không cần sợ, ta tin tưởng muội!” Giọng nói bình tĩnh mà kiên định khiến Chu Chu hạ xuống gánh nặng trong lòng, nếu đại ác nhân đã nói tin nàng thì thật sự tin nàng.

Thạch Ánh Lục chần chờ trong chốc lát nói: “Ta cũng tin muội!” Chu Chu không bao giờ đùa cợt những chuyện quan trọng thế này.

Đề Thiện Thượng dụi mắt lẩm bẩm nói: “Lão tử cũng bắt đầu không tin hai mắt mình rồi!” Kinh nghiệm trước đây cho hắn biết, trực giác của tiểu sư muội trước giờ luôn đúng.

Cơ U Cốc trầm ngâm một lúc, sắc mặt cũng chậm rãi trầm xuống nói: “Ta nghĩ những gì Chu Chu thấy mới là thật. Tiểu sư muội có chỗ không giống chúng ta, trên người nàng không có pháp lực, bình thường, kẻ có thể đến đây đều là Tu sĩ có thực lực, tính toán của chủ nhân ngôi mộ, nhằm vào người có pháp lực.” Lòng hắn quanh co nhiều, sẽ không dễ phán đoán cái gì, nhưng hắn tin Chu Chu, dựa trên suy luận này, kết quả nhận được cũng có lý.

Tu sĩ khác thấy năm người kia đã đến bên đại điện thành công, bắt đầu thi pháp mở cửa rồi, chuyện gì cũng không xảy ra, làm sao còn nhịn được, tuôn qua bên kia như ong vỡ tổ.

Cho dù nguy hiểm thì cũng ở trong cửa chứ! Rất nhiều người ôm ý nghĩ này.

Cơ U Cốc lớn tiếng nói: “Xin các vị dừng bước, ở đây bị bố trí ảo thuật, phía trước là một cái bẫy rập trí mạng.”

Có mấy Tu sĩ thật sự dừng chân quay đầu nhìn sang, lại càng nhiều người chẳng coi vào đâu, Chu Chu nhìn mười mấy người hét thảm rơi vào rãnh sâu, một dòng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lên, toàn thân run rẩy, không nói được gì.

Mấy Tu sĩ tìm được đường sống trong chỗ chết, bao gồm cả hai người Tề Á và Lâm Khẩn, sư huynh đệ của hai người cũng bị họ túm chặt không cho tiến lên, còn lại hai Tán tu, bởi vì hôm trước lúc Huyết Phong Điểu vây công được Cơ U Cốc cứu mạng, cho nên giật mình không lao ra.

Ba đệ tử của Cao Xuyên Hiếu luôn án binh bất động, nghe thấy lời của Cơ U Cốc, cũng đưa mắt nhìn lại.