Nga Mỵ

Chương 310: Thần Tốc




Đan Nghê nói kế hoạch đại khái với Chu Chu, rồi cùng Trịnh Quyền rời đi.

Khi Chu Chu đưa hai người ra tới ngoài phòng đã thấy Hướng Triện Thiên với vẻ mặt cung kính: ” Đại trưởng lão và tông chủ tệ phái muốn mời Trịnh Đạo Quân đến gặp mặt, không biết Trịnh Đạo Quân thấy thế nào?”

Trịnh Quyền có thân phận Luyện Đan Sư thất phẩm, ở bên ngoài kể cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không dám coi thường, chỉ có thể lấy thân phận ngang hàng đối đãi. cho tới bây giờ Trịnh Quyền đối ngoại cũng đều bộ dạng cao ngạo, nghe vậy chỉ “Ừ” một tiếng, ý bảo Hướng Triện Thiên dẫn đường.

Chu Chu có chút không yên lòng lại bị Đan Nghê trợn mắt một cái.

Được rồi! Có sư nương ở đây, sẽ không có ai có thể làm cho sư phụ chịu lỗ, Chu Chu biết điều một chút rụt trở về.

Không biết Đan Nghê và Trịnh Quyền cùng người tam đại tông môn thương lượng cái gì, mãi cho đến hừng sáng ngày thứ hai mới trở về, sau liền lu bù lên với công việc.

Lại qua hơn mười ngày, rốt cục Doãn Tử Chương cũng xuất quan, cảnh giới đã hoàn toàn ổn định, Đạo Quân Tận Thiện và Hướng Triện Thiên cùng hắn quan hệ tương đối mật thiết đứng ở ngoài chờ đều không nhịn được nói thầm: người này rốt cục là cấu tạo từ cái gì, sao tốc độ tu luyện nhanh hơn người ta nhiều như vậy. Ban đầu bọn họ tấn nhập Kết Đan hậu kỳ, để ổn định cảnh giới cần ít nhất hai ba năm, hắn một tháng đã làm xong, hơn nữa hiệu quả xem ra bọn họ còn không sánh kịp.

Người với người chênh lệch cũng đừng lớn như vậy đi! Thật quá đả kích người.

Đáng hận hơn chính là mấy người phái Thánh Trí này cũng đều là như thế!

Đám người Đề Thiện Thượng mỗi ngày ở Kim Thân Tuyền làm trò mèo không chịu ra. Mấy ngày trước Hướng Triện Thiên và Tiếu Thủ không yên lòng, đi xem qua. Phát hiện mấy người này thế mà cũng đã đến gần cảnh giới Kim Thân đại thành. Nhớ ngày trước bọn họ thật vất vả cầu cơ hội cuối cùng cũng được đi vào, ngâm suốt một năm cũng không có hiệu quả như bọn hắn đâu.

Cũng không biết bọn họ có cách thức tu luyện cổ quái hoặc là đã ăn xong đan dược thần kỳ gì, căn bản đều không giống người bình thường rồi!

Bọn họ nào biết đám người Doãn Tử Chương có tốc độ tu luyện nhanh như vậy hoàn toàn nhờ sự trợ giúp của Băng Quý Linh Thạch cùng Trường Sinh Tiên hỏa. Có này hai kiện lợi khí trong tay, tốc độ tu luyện của bọn hắn ít nhất là gấp mấy chục lần người bên cạnh.

Lại qua mấy ngày, Bảo Pháp Hổ, Đề Thiêkn Thượng, Cơ U Cốc cùng Thạch Ánh Lục cũng rối rít xuất quan, bốn người trải qua hơn một tháng tu luyện, cường độ thân thể đã gần bằng tu sĩ Nguyên Anh. Mặc dù không cách nào so sánh cùng Doãn Tử Chương, nhưng là so với đám người Lâm Tử Mặc, Bộ Tử Lương ngày đó cũng không xê xích bao nhiêu.

Trong đó được lợi ích lớn nhất đương nhiên là Thạch Ánh Lục, thân thể nàng trời sinh có một ít thần lực, hoàn toàn có thể sánh với tu sĩ chuyên tấn công luyện thể.

Mấy người đồng môn lần nữa tụ lại, thử một chút tiến cảnh thực lực của nhau, cũng đều hết sức hài lòng.

Tấn Bảo tông đưa tới một phong thư của chưởng môn Phù Ngọc. Trong thư dặn Bảo Pháp Hổ một chuyện đặc biệt, trước tiên trở về phái Thánh Trí.

Đề Thiện Thượng mới vừa Kết Đan không lâu đã rời phái Thánh Trí, còn chưa kịp ở trong môn phái đảm nhiệm chức vụ gì, mặc dù Doãn Tử Chương là trưởng lão chấp chưởng núi Ứng Bàng, nhưng có sư phụ Vưu Thiên Nhận ở đó, Ứng Bàng cũng không xảy ra chuyện gì.

Bảo Pháp Hổ thân là trưởng lão chấp chưởng núi Ngẫu Nguyên, núi Ngẫu Nguyên bởi vì tiền nhiệm trưởng lão Tô Kinh mà bị thương nặng, thật vất vả mới có khởi sắc, hiện tại hắn tham gia Đấu pháp đại hội xong, Phù Ngọc liền hi vọng hắn trở về tiếp tục thực hiện chức vụ.

Cùng Doãn Tử Chương xông xáo, thu hoạch được không ít, nhưng Bảo Pháp Hổ xuất thân từ núi Ngẫu Nguyên, cuối cùng không bỏ xuống được tâm nguyện chấn hưng núi Ngẫu Nguyên của đệ tử cùng sư phụ mình, sau khi suy nghĩ kĩ đã quyết định trở về.

Đề Thiện Thượng thấy thế liền muốn chơi ở trong thành Sùng Vũ một trận thật vui, coi như là đưa tiễn Bảo Pháp Hổ.

Bọn họ đến Vũ quốc mấy tháng rồi, không phải là bận rộn tu luyện chính là đấu pháp cùng người ta, cũng chưa từng đi dạo qua kinh thành nổi danh nhất thiên hạ này.

Tu sĩ thành Sùng Vũ phần lớn tụ tập ở phường thị đằng sau hoàng cung, một ngọn phường thị thì lớn gấp hai lần Phần thành. Bọn Chu Chu đã là khách quý cao cấp nhất của Tụ Bảo lâu, muốn cái gì thì nói một tiếng với Tụ Bảo lâu, rất nhanh sẽ có chuyên gia đến trước mặt, chẳng qua cảm giác này hoàn toàn bất đồng với khi mình được đi dạo tầm bảo.

Đã lâu Chu Chu không được đi dạo chợ náo nhiệt như vậy rồi. Lúc trước khi tham gia Đại hội đấu pháp, kiếm chác nhiều ở Ngư thành lại không thể đi dạo phường thị nơi đó một chút, rốt cục lần này cũng có thể chơi thống khoái.

Doãn Tử Chương không hứng thú lắm với những chuyện ngoài tu luyện, chẳng qua thấy vẻ mặt như chim nhỏ được phóng thích kia của Chu Chu, hắn không đành lòng dập tắt sự hưng phấn của nàng liền nhẫn nại đi theo khắp nơi.

Mấy đồng môn có sở thích tìm đồ không giống nhau, đã ước định gặp nhau lúc hoàng hôn ở quán trà ngay giữa phường thị, rồi tản mát, tự đi theo sở thích của mình.

Chu Chu lôi kéo Doãn Tử Chương đến nhìn một cửa hàng vỉa hè, còn cò kè mặc cả với lão bản chỉ vì mấy miếng linh thạch. Doãn Tử Chương nghe thấy thế, trợn mắt nhìn, nha đầu này gia tài bạc vạn, lại vì mấy miếng linh thạch này lãng phí nhiều thời gian và nước miếng như vậy làm gì?!

Cuối cùng lão bản lấy vẻ mặt thống khổ như cắt thịt bán máu đạt thành giao dịch cùng Chu Chu. Chu Chu lại cười giống như buôn bán lời vài chục vạn miếng linh thạch vậy, nhận lấy một túi hạt giống linh thảo, đứng lên lôi Doãn Tử Chương đi ngay.

“Tiết kiệm mấy miếng linh thạch kia cũng đáng để cao hứng như thế?” Doãn Tử Chương không nhịn được gõ đầu Chu Chu.

Chu Chu vểnh miệng lên nói: “Ai nói bớt đi mấy miếng linh thạch. trong túi này có lẫn hai hạt giống ‘Bách Vị Tuyết Sâm’, để hai hạt giống này ở Tụ Bảo lâu là có thể bán ra hơn ngàn linh thạch đây! Muội mua túi này tất cả mới xài năm mươi linh thạch, cho dù những hạt giống khác vô dụng, chỉ riêng hai hạt này cũng kiếm đủ rồi!” Vừa nói vừa cúi đầu muốn đưa hai hạt giống kia như hiến bảo.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy có cái gì hướng sau ót nàng bay tới. Nàng đang thất kinh không kịp phản ứng, Doãn Tử Chương đã một tay nắm lấy bả vai nàng, kéo nàng vào trong ngực, lui một bước dài, tay Chu Chu run lên thiếu chút nữa đánh rơi cả túi hạt giống rồi.

Một thanh chủy thủ nho nhỏ từ bên tai nàng xẹt qua, bụp một tiếng đâm vào một cây cột gỗ bên cạnh bọn họ.

Trên chủy thủ kia thượng mơ hồ có cả pháp lực, là một pháp khí trung phẩm.

Mà ném ra chủy thủ chính là một thiếu nữ mỹ lệ mặc xiêm y màu tím nhạt, nhìn qua mười tám mười chín tuổi. Nàng cũng không cố ý muốn thương tổn Chu Chu, chẳng qua là cùng người đánh nhau bị thua, binh khí bị đánh bay ra ngoài mới khiến cho Chu Chu và Doãn Tử Chương sợ bóng sợ gió một phen.

Doãn Tử Chương cau mày giương mắt nhìn lên, vừa hay nhìn thấy thiếu nữ áo tím kinh hô một tiếng, bị khác hai nam nhân áp tím khác chế trụ.

Trong đó một nam tử đưa tay sờ gương mặt của nàng một cái, cười lưu manh vô cùng: “Tư chất ngươi như vậy dù tu luyện thế nào cũng vô dụng, còn không bằng biết điều một chút đi hầu hạ Thất thiếu gia. Nếu Thiếu gia cao hứng thuận tay sẽ dìu dắt ngươi, nói không chừng tên đệ đệ phế vật kia của ngươi cũng có cơ hội Trúc Cơ.”

Mấy người này cũng đều mặc phục trang của Chiêu Thái tông, nhưng vừa nhìn qua cũng biết chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ cấp thấp. Cho dù như thế, tu sĩ đi ngang qua cũng không dám trêu chọc bọn hắn, bọn họ ở chỗ này đánh nhau gây chuyện, bắt nạt thiếu nữ cũng chỉ làm như không thấy.

Dù sao là cũng là chuyện trong nhà của Chiêu Thái tông, hơn nữa việc một nữ tu sĩ có tu vi thấp nhưng hết lần này tới lần khác lại mang một khuôn mặt quá mức xinh đẹp bị nam tu sĩ có địa vị cưỡng chiếm cũng rất bình thường.

Doãn Tử Chương nghe thấy mấy người này nói…thì hơi ngẩn ra.