Nga Mỵ

Chương 428: Tai họa lớn nhất trong lịch sử




Vẻ mặt Hàn Độc Yêu Chu chán nản, nó đoán được bảo vật mà Kim Ban Yêu Chu muốn trộm hơn phân nửa chính là Long Đan, những vật khác trong bảo khố mặc dù hết sức trân quý thậm chí có một số bảo vật có giá trị trên cả Long Đan, nhưng như vậy cũng không đáng giá để Kim Ban Yêu Chu mạo hiểm như vậy.

Nếu như không phải nó có ước hẹn nhiều năm về trước với Diễm Tộc thì chỉ sợ nó cũng liều mạng để có được Long Đan.

Hôm nay xảy ra chuyện như vây, cho dù Long Đan có bị trộm hay không, chỉ sợ cũng không đến lượt nó mơ ước. Nó thay Diễm Tộc bảo vệ bảo khố hoàng tộc hơn hai ngàn năm chỉ vì muốn quang minh chính đại có được Long Đan, kết quả bảo vật sắp được cầm trong tay lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng nó hận đến nghiến răng chỉ nghĩ đến muốn ăn tươi nuốt sống đám người Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng.

Hàn Độc Yêu Chu càng nghĩ càng phẫn nộ, tuy nhiên khi nó mở ra cửa lớn bảo khố tầng thứ nhất, phẫn nộ lập tức biến thành khiếp sợ…..

Nó có phải là đang nằm mơ không?! Hàn Độc Yêu Chu mở to cặp mắt trắng dã, con ngươi như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.

Đây là ảo giác sao! Nhất định là ảo giác, trước đó không lâu nó còn nhìn thấy trong bảo khố chất đầy bảo vật , làm thế nào mà bây giờ ngay cả giá đỡ cũng không có thế này?!

Hàn Độc Yêu Chu ngơ ngác đứng trước cửa lớn bảo khố, đúng lúc chắn tầm mắt của mấy tu sĩ Diễm Tộc ở phía sau, mặc dù trong lòng bọn họ oán trách sự vô dụng của Hàn Độc Yêu Chu, nhưng dù sao đây cũng là Yêu tu cấp tám đỉnh, bọn họ không đắc tội được, cho nên chỉ ho khan hai tiếng để nhắc nhở.

Hàn Độc Yêu Chu nghe được tiếng ho khan, chợt bừng tỉnh, đưa tay mở cửa lớn bảo khố rộng ra.

Muốn diễn tả được vẻ mặt của mấy vị Đạo Quân Nguyên Anh khi nhìn thấy tình hình bên trong bảo khố thực sự quá khó khăn, mấy người này cũng lúc rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Qua một lúc sau, một vị trong số người đang đứng ở đây cười khan hai tiếng nói: “Huyễn pháp đại trận của Độc huynh càng ngày càng lợi hại, mấy người chúng ta lại không thể nhìn thấy được bảo vật trong bảo khố.”

“Ta cũng không hề thấy được…” Hàn Độc Yêu Chu nói như đang mơ ngủ.

“Ngươi cũng…..Không nhìn thấy được?!” Mấy vị Nguyên Anh Đạo Quân gần như cùng nhau rống to, người đứng sau cùng người đứng trước cùng nhau lao vào trong bảo khố.

Từ tầng một đến tầng ba. Trống rỗng. Giống như  đồ vật gì cũng chưa từng có ở đây….

Chỉ có vài đồ linh tinh được đặt trên gía đỡ cạnh góc, bảo vật phía trên cũng chưa từng bị chạm vào, nhưng những đồ vật này nếu kể ra cũng không bằng được ba phần bảo vật được cất trong kho!

Đáng sợ nhất chính là toàn bộ mười bảo vật cực kì trân quý được đặt trên tầng ba toàn bộ đều biến mất sạch sẽ, ngay cả quặng Ngọc Thạch cùng Băng Ngọc trụ cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Chu Chu và Cơ U Cốc cũng thật lòng nghĩ muốn lấy sạch hết bảo vật trong này, tiếc rằng phạm vi bao trùm pháp lực trận bàn Diêu Khiêm Thư tạo ra có hạn, mặc dù Cơ U Cốc đã cố gắng cải tạo lại, nhưng nếu muốn làm được toàn bộ lại không thể làm được.

Cũng may vòng tay đồng trên tay Chu Chu có không gian vô hạn,nếu không thì sao có thể chứa được cả bảo khố hoàng tộc Diễm Quốc, nếu đổi lại là pháp bảo khác, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị phá vỡ, pháp bảo bị vỡ tan ngay tại chỗ rồi.

Tâm trạng mấy vị Đạo Quân Nguyên Anh như cha mẹ chết , sau một khắc liền đồng loạt tiến lên vây Hàn Độc Yêu Chu vào giữa, cũng chẳng quan tâm đến cấp tám, cấp chín gì nữa, mấy người như thấy hung thủ giết cha mẹ, thái độ hung ác chất vấn: “Đồ trong bảo khố đâu ? Làm sao lại chỉ còn lại một ít như thế? Ngươi trấn thủ bảo khố thế nào mà để mấy tên trộm mang bảo vật bảo khố tộc ta đi cũng không biết?!”

Từ khi có Diễm tộc đến nay, lịch sử từng ghi chép lại mấy lần nguy hiểm thiếu chút nữa xảy ra tai họa diệt tộc. Bảo khố cũng chưa từng bị cướp sạch hoàn toàn như thế này. Đối mặt với tổn thất như vậy, chịu trách nhiệm trấn thủ bảo khố là Hàn Độc Yêu Chu có chết cả ngàn lần cũng không thể thoát khỏi tội lỗi này.

Bọn họ những người này đều có mặt tại thành Lăng Đan, nhưng phòng thủ thất bại để cho tặc nhân chạy trốn không thấy bóng dáng ngay cả Đạo Quân Nguyên Anh thì cũng không có quả ngon mà ăn.

Chuyện phát sinh đến giờ phút này bọn họ lại không sợ. Không biết không có tội, Thái tử điện hạ có tức giận có lớn như thế nào đi nữa, chẳng lẽ lại trách phạt toàn bộ bọn họ? Tất nhiên xui xẻo nhất chính là Hàn Độc Yêu Chu rồi.

Ngay lúc ban đầu bọn họ chỉ cảm thấy hai người Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng kia thật to gan lớn mật, tham tiền đến mức đầu óc phát điên, hiện tại nghĩ tới hai người này, quả thật cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, làm sao bọn họ có thể làm được như vậy?

Một người là Yêu tu cấp bảy công thêm một người là tu sĩ Kết Đan kỳ cùng với năm lính tôm cua tướng. Lại có thể làm ra đại án động trời như vậy, truyền ra ngoài thiên hạ tuyệt đối khiếp sợ, mà mặt mũi Diễm tộc cũng hoàn toàn mất hết.

Dù sao tu vi của Hàn Độc Yêu Chu cũng thâm hậu, khiếp sợ tuyệt vọng ban đầu rất nhanh biến mất, nó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nó không để ý đến mấy người Nguyên Anh Đạo Quân hung hăng chất vấn gây khó khăn, mặt lạnh tỉ mỉ nhìn lại “Hiện trường gây án” một lần nữa.

“Là truyền tống pháp trận! Bọn họ dùng truyền tống pháp trận di chuyển bảo vật từ nơi này đến nơi khác.” Hàn Độc Yêu Chu tỉ mị xem lại từng dấu vết còn xót lại ở gần đấy. Cuối cùng khẳng định nói ra suy đoán của mình.

“Kim Ban Yêu Chu bày mưu vây khốn ngươi cần rất nhiều thời gian, vậy mà đối phương vẫn có thể bố trí truyền tống trận tinh vi như vậy?” Một vị tu sĩ Đạo Quân Nguyên Anh chất vấn nói.

“Đúng là như vậy, đối phương chắc hẳn đã sớm chuẩn bị xong trận bàn cùng những vật linh tinh, cũng bố trí tốt điểm đến cuối cùng của trận bàn, bọn họ tiến vào bảo khố chính là muốn dựa vào trận bàn điều chỉnh phạm vi bao trùm của truyền tống trận.” Hàn Độc Yêu Chu đờ đẫn nói.

“Vậy người này cũng là người tinh thông trận pháp.” Một tu sĩ Nguyên Anh kì liếc nhìn Hàn Độc Yêu Chu, kéo dài âm thanh nói. Có thể làm được sạch sẽ chu toàn đến như thế, khả năng Hàn Độc Yêu Chu tự mình lấy trộm những bảo vật trong bảo khố là rất lớn.

Hàn Độc Yêu Chu không hề chấp nhất với hắn khi bị nghi ngờ cùng với vô lễ, nó chỉ vào một đống tro bụi ngay giữa tầng một bảo khố nói: “Nếu ta đoán không sai, đám tro bụi đó chính là dấu vết để lại của việc tiêu hủy trận bàn.”

Nếu như đám người Cơ U Cốc nghe được suy đoán của nó, nhất định sẽ không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đống tro bụi kia chính là tro bụi của trận bàn mà Diêu Khiêm Thư chế luyện, bọn họ không có cách nào để mang trận bàn đi, lại không muốn Diễm tộc từ trận bàn mà tìm ra đầu mối khiến Diêu Khiêm Thư gặp rắc rối, cho nên không thể làm gì khác ngoài là đau lòng để lại hai tờ Hỏa phù Thiên Hỏa Liệt, tính toán thời gian sau khi tất cả pháp bảo bị truyền tống trận di chuyển liền đốt hủy hoàn toàn cái hàng ăn trộm cao cấp rất cần thiết dành cho nhà cướp.

Dù sao bọn họ cũng có được phần lớn bảo vật quý giá từ bảo khố Diễm tộc, họ sẽ lấy vài món mà Diêu Khiêm Thư thấy có hứng thú trao đổi van xin hắn thay bọn họ chế luyện ra trận bàn khác, chỉ mong rằng đối phương sẽ không từ chối.

Mấy vị Đạo Quân Nguyên Anh nhìn theo phương hướng Hàn Độc Yêu Chu chỉ, quả nhiên phát hiện ra đám tro bụi còn lại khi trận bàn bị tiêu hủy, lại lần nữa đánh giá vị trí bảo vật bị di chuyển, liền xác định được thủ đoạn gây án.

Một người trong đó hừ lạnh nói: “Trong bảo khố có Thủy Ảnh Kính có thể ghi chép lại hình ảnh, chúng ta không cần thiết ở chỗ này đoán đi đoán lại, xem lại tất cả hình ảnh được ghi lại trên Thủy Ảnh Kính sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra.”

Một số Thủy Ảnh Kính trong bảo khố bị di chuyển mất, may mà còn lại không ít, Hàn Độc Yêu Chu tùy ý chọn lấy một cái, sau đó cũng nhau đi tới hoàng cung chờ Diễm Thí Thiên hoặc Diễm Kiếm Địch gọi tới hỏi tội.

Bản thân nó là Yêu tu cấp tám đỉnh, đáng lẽ ra không nên ăn nói khép nép như thế, nếu nó muốn rời đi thì mấy vị Nguyên Anh Đạo Quân này cũng không thể ngăn được nó, nhưng nó không nuốt trôi được oán khí này, nó muốn chính tay mình bắt được Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng còn mấy tên trộm kia nữa, làm cho bọn họ nhận hết đau khổ, muốn sống cũng không được để nó rửa sạch được nỗi sỉ nhục này!