Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 18




Từ trong toilet đi ra, Tô Mạch tìm người mở cửa, hai người ở bên trong phòng cùng đắp chăn mà ngủ. Tắt đèn, hai người đều ở trong bóng đêm đem ánh mắt mở thật to. Tròng mắt của Tô Mạch thực đen, đen như một mảnh nước sơn, cư nhiên có một chút lưu quang tràn đầy ôn nhuận. Cả hai trong lúc đó trao đổi hô hấp, một hít một thở, hình thành một tuần hoàn nho nhỏ. Hà Thụ bị điều vô cùng thân thiết này biến thành bên tai có chút nóng lên, ánh mắt bối rối có chút ướt, trái tim đập mất tốc độ, lại cố tình không muốn tách khỏi.

Hai người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đối diện với nhau thật lâu, Tô Mạch mới hơi khởi động thân mình ở trên trán Hà Thụ hôn một cái, dùng ánh mắt màu đen giống hạt châu không nháy mắt nhìn Hà Thụ, khoảng cách gần đến có thể làm cho Hà Thụ trong ánh mắt kia có thể nhìn thấy hình ảnh bối rối của mình, rồi mới cúi đầu cười, đem hơi thở phun lên mặt hắn nói: “Ngủ.”

Hà Thụ tim đập loạn xạ, mí mắt cũng không linh hoạt, cảm nhận được hô hấp ấm nhuận của Tô Mạch, nhiệt độ nóng hổi như dung nham của ngọn núi lửa từng chút thổi tới trên mặt mình, đụng tới nơi nào liền tê rần chỗ ấy, cảm giác ấm áp một lần nữa đánh sâu vào thần kinh, sinh ra từng trận ảo giác. Cảm thấy cả người đều không phải của mình, như thế nào có thể ngủ được, một bên điên cuồng muốn lấy nước lạnh rửa mặt, một bên điên cuồng nghĩ càng muốn tới gần thêm.

Thời điểm trước kia ngủ chung thường ôm nhau ngủ, bởi vì đều là kịch liệt vận động mà liền ngủ giống như chết, khi tỉnh lại xấu hổ dây dưa cùng một chỗ, làm sao giống cái dạng này —-

Hà Thụ thống khổ nghĩ: Xong rồi, mình hoàn toàn xong rồi.

Vốn tưởng rằng thích là chuyện thực dễ dàng, sao lại biến thành cái dạng này, khẩn trương muốn chết. Hà Thụ dùng một bàn tay ôm ngực, một tay che mặt, trái tim kịch liệt đập.

Hà Thụ gắt gao nhắm mắt, thât sự là vô ích a. Nên buổi tối cũng không ngủ được đi. Hà Thụ nghĩ như vậy, đã cảm thấy da đầu một trận run lên, mồ hôi lạnh cũng chảy ra, điều hòa giống như mất đi công dụng. Chính là khi Hà Thụ cảm thấy như vậy yên tĩnh xuống, trái tim cảm thấy có chút vấn vương, Tô Mạch tưởng rằng đang ngủ đột nhiên cúi đầu mở miệng nói: “Uy, Hà Thụ, đang ngủ sao?”

Hà Thụ phun ra một hơi khí loạn, nói: “Không…”

Tô Mạch khe khẽ có chút mơ hồi không rõ nói: “Hai tuần sau là sinh nhật của tôi.”

Hà Thụ sửng sốt một chút, mới nói: “A…?”

Tô Mạch dừng một chút, “Nghe không rõ… Coi như hết.”

Tô Mạch xoay người ngủ, Hà Thụ cảm thấy được y xoay qua chỗ khác, trái tim cuối cùng mới khôi phục lại bình thường, thế là thật cẩn thận nhìn lưng của Hà Thụ, lưng thon dài, hô hấp đều đặn, lần này là thật sự đang ngủ.

Hà Thụ có chút ngẩn người nghĩ: Y muốn nhận quà của mình sao?

Sau ngày đó, trong đầu Hà Thụ thường xuyên xuất hiện từ quà. Hà Thụ thống khổ nghĩ liền mua cho người kia cái bánh sinh nhật cho xong việc, trong ấn tượng của hắn bánh ngọt chưa bao giờ có thể để cho hắn suy nghĩ thật lâu như vậy, nhiều nhất đem đổi thành bơ đổi thành một mảnh màu đen cùng ô mai —- thời điểm Hà Thụ nghĩ như vậy, bụng sẽ trở nên đói, những thường thức còn lại luôn dừng trước bờ vực sự thật.

Thế là Hà Thụ không thể không tiếp tục thống khổ nghĩ, thời điểm tan tầm đi ngang qua cửa hàng bán đồ, ở ngoài cửa khúm núm rình coi thật lâu, nhìn vào tủ kính thấy Phong Linh, theo đó là búp bê vải, cuối cùng chính mình cũng thực án hàn mà dời tầm mắt — chúng nó cùng phong cách của Tô Mạch thật sự là khác xa. Thời gian sau bởi vì Hà Thụ rình coi quá thường xuyên, cuối cùng bị nhân viên cửa hàng mời vào.

Cô gái cột tóc một bên, trên tay đều là vòng ngọc trai rực rỡ sắc màu, lông mi cao thật dày nhìn Hà Thụ đối diện. Cô gái cuối cùng hỏi: “Tiên sinh, ngài là muốn quà tặng cho bạn gái sao?”

Hà Thụ do dự nửa ngày nói không nên lời, cuối cùng cấp bách nói ra một câu: “Bằng hữu, là nam.”

Cô gái nga nga vài câu, rồi mới tử dưới quầy lấy ra vài cái hộp đựng bật lửa, nói: “Bật lửa ZIPPO, nam sinh hiện tại thực thích nga.”

Hà Thụ nhìn bật lửa màu bạc kia, có chút hưng phấn liên tục gật đầu, hoa văn đơn giản thanh thoát, cực kỳ tinh tế tỉ mỉ. Vốn Hà Thụ muốn lấy tay đem tiền lấy ra, hướng trên quầy vỗ một cái, rống to tôi mua! Đáng tiếc thời điểm tay đến ví đột nhiên dừng một chút.

Hà Thụ cứng ngắc mỉm cười nói: “Cái bật lửa…?”

Cô gái gật đầu.

Hà Thụ uể oải nói: “Y lại không hút thuốc lá…”

Đừng nói Hà Thụ có chút buồn bực, cô gái cũng là vẻ mặt buồn bực, lại nhanh mồm cũng không nói nên lời. Hà Thụ buồn rầu tưởng tượng bộ dáng người kia chỉ uống rượu mà không hút thuốc lá, nghĩ tới nghĩ lui răng của người kia vẫn là một hàm răng trắng dày đặc.

Hà Thụ thực buồn bực sờ sờ đầu, xoay người muốn chạy.

Cô gái kia làm dấu hiệu níu kéo, nói: “Tiên sinh, nhìn nhìn chút đi, nếu là đàn ông, chúng tôi nơi này còn có bán quần bò nga!”

Hà Thụ miễng cưỡng tưởng tượng Tô Mạch thay một quần tây trang thành quần bò, đại não bất đắc dĩ trống rỗng, vẫn là từ bỏ.

Cô gái kế tiếp lại hô lên một câu mấu chốt: “Thật sự không nhìn sao? Giá gốc 120, hiện giờ chỉ cần 60 tệ nga, rất tốt a!”

Nghe một câu như thế, Hà Thụ giật mình, liền dừng lại bước chân.