Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 6




Hà Thụ ngày hôm sau tỉnh lại, cảm thấy đầu của chính mình đau như nứt ra, ở trong cái chăn thật dày mà nóng cả một thân. Thời điểm giãy dụa đứng lên, nhìn thấy chính mình đang nằm ở trong phòng xa lạ, trên giường xa lạ, nhìn tranh vẽ trên tường,  trên trần nhà đường hoàng mà điên cuồng, ở trên mặt nhéo một chút, tựa hồ có chút đau —– đây không phải là mộng? Hà Thụ nghi hoặc nghĩ, nhìn tới trước cửa có một thân ảnh đang đứng, quần tây màu đen, áo sơ mi màu trắng, Hà Thụ mơ mơ màng màng nghĩ: Người này bộ dáng rất đẹp trai, chính là nhìn rất quen mắt.

Hà Thụ mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua, lại nhìn thoáng qua. Người nọ rất không kiên nhẫn nói: “Con mẹ nó cậu không nhớ rõ tôi có phải hay không?” Hà Thụ nghĩ nghĩ, nhìn nhìn da thịt xích lõa lộ ra của chính mình, còn có một mùi rượu đỏ thản nhiên, cuối cùng nhớ tới nam nhân làm hại chính mình thảm đến như thế, mặt lập tức trắng bệch, Hà Thụ thực khẩn trương từ trên giường đứng lên, đứng thẳng ở bên giường: “Kia.. Thực xin lỗi. Tôi thế nào.. Lại ở trong này?” Tô Mạch rất thích đùa nhìn về vẻ mặt sợ hãi của nam nhân, nói: “Hiện tại rất thành thật, rất khác ngày hôm qua chỉ biết ầm ỉ hét lớn…” Mặt Hà Thụ càng thêm trắng bệch, thái dương cơ hồ đều là mồ hôi lạnh, Hà Thụ lay động thân mình một chút, tinh thần mạnh mẽ hỏi: “Tôi… Tôi ngày hôm qua mạo phạm chuyện gì sao?”

Tô Mạch bắt đầu cảm thấy loại thái độ khiếp nhược này của hắn đùa rất vui, nghe lại cảm thấy không kiên nhẫn, đi lên trước vài bước muốn đi lại gần Hà Thụ, Hà Thụ như là bị điện giật, cả người đứng thẳng tắp, như là muốn trốn trong góc tường trốn ôn thần. Tô Mạch ồn ào không kiên nhẫn, “Cậu trốn cái gì! Tôi con mẹ nó còn không làm gì với cậu mà!” Hà Thụ cười nhìn khom người, thành thành thật thật giải thích: “Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, việc kia, tôi không biết nơi đó không thể đi, tôi thật không phải là cố ý.”

Tô Mạch khẽ nhếch cằm cười nhạo nói: “Hối hận đi? —– Ai, tôi thật sự rất hối hận a, tôi thật không nên đi vào trong đó, thành thành thật thật sống thật tốt a —- cậu là nghĩ như vậy đi?”

Hà Thụ nghe xong giống như bị sét đánh, khó có thể tin ánh mắt mở lớn, Tô Mạch cười đến càng thêm điên cuồng, “Tôi vốn vẫn là thấy kỳ quái, người buồn tao(rối loạn buồn bực)như cậu sao lại chạy tới trong quán của tôi, thì ra là muốn mua một đêm xuân, muốn phóng túng buông thả! Trước kia đã có người nói với tôi, càng là buồn tao thì trong lòng lại càng nhiệt tình như lửa, tôi còn không tin, hôm nay vừa thấy, quả nhiên, a!”

Hà Thụ nghe Tô Mạch nói xong, run nhè nhẹ lên, sắc mặt cơ hồ trắng xanh một mảnh, sau lại bởi vì phẫn nộ cái gì mà đỏ lên, hai con mắt mở thật to, nước mắt ở bên trong đôi mắt đảo vài vòng, rồi mới lách tách lách tách rơi xuống, Hà Thụ một bên đem mắt kính gỡ ra, dùng cánh tay chật vật chùi nước mắt, một bên đứt quãng lớn tiếng mắng: “Anh hỗn trướng… Anh… Anh… Không phải người, tôi… Không có… Tôi, tôi mới không có!”

Hà Thụ quýnh lên, nói cũng nói lắp bắp. Tô Mạch khinh thường cười nói: “Phải mà, còn giả bộ non nớt cái gì?” Nghe Tô Mạch một câu nói xong, Hà Thụ gấp đến đột mặt đỏ bừng, tựa hồ là lần đầu tiên trong đời phát hỏa, xông lên múa may nắm tay tựa như muốn đánh Tô Mạch, Tô Mạch nhẹ nhàng dùng một bàn tay cản, ấn cánh tay của Hà Thụ vừa chuyển, đem cánh tay hắn áp đến trên lưng, Hà Thụ kêu thảm một trận, lưng gầy teo run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng lưu lại, Tô Mạch cười, trên tay chậm rãi sử dụng lực, nói: “Sao lại không có chút khí lực như thế? Con mẹ nó cậu còn là nam nhân sao?”

Hà Thụ nghe xong lời nói, run rẩy một chút, rồi mới bắt đầu liều mạng phản khách, Tô Mạch cơ hồ không áp được hắn, Hà Thụ một phen giãy giụa một bên lớn tiếng mắng, lăn lăn lộn lại cũng chỉ là “Hỗn trướng” “Bại hoại” “Không phải người” linh tinh, không có gì mới, nước mắt Hà Thụ không ngừng chảy xuống, mắng nóng nảy, hô hấp nhất thời rối loạn, còn ho vài tiếng.

Tô Mạch nhìn hắn đáng thương, lại kiên cường như thế, cũng không biết ý tứ gì, buông tay hắn ra, Hà Thụ ngồi chồm hổm trên mặt đất lui thành một đoàn, nhìn qua xương cốt đều như một khúc, làn da trắng bệch, dưới làn da thản nhiên còn hiện ra ấn xanh, Tô Mạch nhìn Hà Thụ như vậy, không biết vì sao trong lòng lại mềm nhũn xuống, âm thanh trở nên tốt hơn cùng hắn giải thích vài câu: “Tôi ngày hôm qua cũng là quá phận một chút, lúc đi đường vừa nhìn thấy cậu ngã vào một bên, lại nóng đến lợi hại, không ngừng nói sảng, hỏi cậu ở chỗ nào cậu lại không nói, sẽ đem cậu trở về — này không, người khác ngay cả phòng tôi đều không cho vào, giường của tôi đều cho cậu nằm, còn muốn xin lỗi cậu?”

Hà Thụ nghe y giải thích, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn y một cái, nước mắt vẫn như cũ rơi không ngừng, phía dưới kính mắt, ánh mắt khóc thành giống con thỏ, Tô Mạch thở dài, lúc này mới cầm một bộ quần áo trên tay ném cho Hà Thụ, nói: “Cậu vừa sốt xong, một thân đều mồ hôi, rượu đỏ ngày hôm qua lại chưa dội đi, trước tắm rửa đổi một bộ quần áo, đợi lát nữa đi ra ăn điểm tâm.”

Hà Thụ do dự cầm, Tô Mạch thấy hắn ngơ ngác, lại nhíu mày, Hà Thụ lúc này mới vào phòng tắm, nhìn bồn tắm lớn có thể để bơi lội cười toe toét, cuối cùng xác nhận mấy lần cửa phòng tắm đã tốt, mới đem quần tứ giác che đậy thân thể chính mình cởi xuống, đi vào nước, ngâm mình ở bên trong bồn tắm lớn, nhắm mắt lại, thư thư phục phục ngâm nước, rửa đi uế vật trên người, quả thực đã có cảm giác như trải qua mấy đời.

Tô Mạch lấy điện thoại kêu một cái pizza mang tới, thấy Hà Thụ đến đây, tùy ý chỉ hắn tới sô pha, chỉ chốc lát cúp điện thoại, cũng ngồi xuống bên cạnh. Nhìn bộ dáng hai tay Hà Thụ thành thành thật thật đặt ở trên đầu gối, Tô Mạch lộ ra một hàng răng trắng, xuy xuy cười: “Nhìn dáng vẻ của cậu, sợ còn là một mình đi?”

Hà Thụ bộ dáng vẻ mặt ngơ ngẩn. Tô Mạch lấy tay tìm bút một chút, hỏi: “Chính là hỏi có hay không có nam nhân ăn nằm với cậu?”

Hà Thụ mặt lại đỏ, lắp bắp nói: “Không… Không có.”

Tô Mạch ừ một tiếng, gật gật đầu, nói: “Cậu ngày hôm qua thời điểm mê sảng nói muốn tìm một người nam nhân thử một lần, nếu cậu thực sự có ý niệm này trong đầu, tôi nói, cậu có thể suy nghĩ về tôi.”

Hà Thụ bộ dáng như là hoảng sợ, thay đổi tư thế ở trên ghế sa lon, càng thêm ngồi gò bó, Hà Thụ thật cẩn thận hỏi: “Anh… Anh cũng là… Giống vậy sao?”

Tô Mạch sửng sốt, rồi mới tùy ý cười, lông mi dương cao, một bàn tay đặt ở trên ghế sô pha, tùy tiện nói: “Sao có thể chứ? Lão tử tự nhiên là thẳng. Chính là nghe các anh em nói chơi tốt, muốn thử xem xem, nhìn MB trong quán, tôi lại ngại bẩn, cậu nếu thật sự cần tìm chỗ, tôi có thể cùng cậu chơi một buổi tối.”