Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 44: Thần Sơ năm thứ tám




Môi đỏ hút máu

Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần giằng co cùng gã mưu sĩ này của Tạ Phù Thần, không nghĩ tới đối phương lại sảng khoái đáp ứng, ngược lại khiến cho nàng lâm vào sửng sốt.

Yến Nghiệp tiếp tục viết: Chỉ có cho ngươi gặp a mẫu để biết được chúng ta không giống với Tạ Thái Hành, đích thực là tiếp đãi a mẫu ngươi rất tốt, ngươi mới có thể tận tâm làm việc. Tạ công từ sớm cũng muốn như thế, năm ngày trước a mẫu ngươi đã được đưa đến Lâm huyện ở tạm, chờ đợi ngươi tới.

Bàn tay của Chân Văn Quân đỡ lấy sàng gạo mà run rẩy, thiếu chút nữa đánh đổ nó.

Lúc nào! Ở đâu!

Chân Văn Quân nhanh chóng viết ra.

Yến Nghiệp vẫn như trước bảo trì nhịp độ của chính mình, từng nét ngang dọc viết xuống rất ngay ngắn, giống như đang luyện thư pháp: Đến lúc đó tiểu cô nương sẽ biết. Lần này trở về cố hương Tuy Xuyên, tiểu cô nương nhớ che giấu thật kỹ thân phận đừng để bị Vệ tặc nhìn thấu. Sau khi tới Tuy Xuyên sẽ có người liên lạc với ngươi. Mọi thứ còn lại không cần lo.

Viết xong, Yến Nghiệp gạt phẳng lớp gạo trong sàng, cầm cái chén rỗng mà Chân Văn Quân vừa ăn xong một lần nữa khom lưng, ho khan hai tiếng sau đó nói: ". . . . . . Tiểu cô nương nói rất đúng, nhân sinh tại thế như bèo trôi, lão nô vẫn là phải suy nghĩ thông suốt một chút, tranh thủ được ngày nào hay ngày đó." Nói xong hắn liền đẩy cửa đi ra ngoài. Quả nhiên gã hộ vệ của Vệ Đình Húc đang đứng ở cạnh cửa, cũng không quan tâm là người bên trong có phát hiện ra hắn đục lỗ tường vải nghe trộm hay không. Yến Nghiệp chậm rãi bước đi lướt qua bên người hắn mà không ngừng thở dài, Chân Văn Quân vuốt bụng hướng đến gã hộ vệ nói "Sớm đi nghỉ ngơi" rồi ngáp dài đi trở về phòng.

Sau khi gõ cửa, Linh Bích mở cửa ra.

"Sao lại lâu như vậy?" Linh Bích trông như thuận miệng hỏi, nhưng Chân Văn Quân phát hiện trong tay nàng đang cầm chủy thủ, sau khi xác định không có gì khác thường mới đem chủy thủ một lần nữa thả lại bên dưới gối đầu, hỏi nàng, "Ngươi ăn cái gì rồi?"

"Ăn một chén mì. Đúng lúc gặp một lão nhân, tùy tiện cùng hắn hàn huyên vài câu."

"Ăn no liền ngủ đi, ta cũng đã ngủ được một giấc rồi." Linh Bích há miệng ngáp rồi một lần nữa nằm trở lên giường, cũng không có nghi ngờ gì.

Chân Văn Quân "Ân" một tiếng đáp lại, cởi giày vớ ra chỉ mặc tâm y* chui vào trong chăn của mình. Sự mỏi mệt tích góp trong mấy ngày bôn ba cùng tinh thần căng thẳng chậm rãi được buông xuống, đầu choáng váng não căng trướng cả người khó chịu nhưng lại không hề buồn ngủ.

(*) Tâm y (心衣): một cách gọi khác của áo lót, tựa như áo yếm

Tối nay đột nhiên xuất hiện một mưu sĩ của Động Xuân Tạ gia khoan dung nhân từ hơn nhiều so với Tuy Xuyên Tạ gia đến nói với nàng nhiều điều như vậy, còn nhận lời để cho nàng gặp a mẫu, đây là chuyện nàng tuyệt đối không nghĩ tới. Nàng vốn chính là mật thám Tạ gia phái tới ám sát Vệ Đình Húc, Tạ Phù Thần nhiều khả năng sẽ tiếp tục lấy tính mạng của a mẫu ra để uy hiếp nàng làm việc cho hắn, nhưng Tạ Phù Thần này trước tiên lại hạ thấp phong thái của Tạ gia rồi dùng lời lẽ cám dỗ, quả thật thủ đoạn cao minh hơn rất nhiều so với Tạ Thái Hành, ít nhất lúc này nàng không có lý do để oán hận Tạ Phù Thần, ngược lại là nên cảm kích.

Chẳng qua những lời nói của Yến Nghiệp nghe càng xuôi tai thì sự cảnh giác của nàng đối với Tạ Phù Thần lại càng nặng. Người này có thể cùng Vệ gia ngang vai ngang vế mà khắc chế lẫn nhau, đủ thấy đây là một kẻ đa mưu túc trí. Chỉ sợ sau này lại phát sinh biến cố thì sẽ rất khó đối phó, cần phải cung cấp cho hắn những tin tức chân chính hữu dụng thì mới có thể ổn định đối phương.

Linh Bích ngủ vô cùng an ổn, không có bất kỳ một tiếng ngáy nào, ngay cả tiếng hít thở cũng giống y hệt như lúc thanh tỉnh, ban đêm làm cho người ta không thể phân biệt được nàng rốt cuộc là đang ngủ hay đang thức.

Chân Văn Quân trở mình một cái, trong bóng đêm cặp mắt sáng như tuyết.

Mặc dù bè đảng Thanh Lưu đều là một đám ngụy quân tử lấy nhân nghĩa đạo đức phù trợ xã tắc làm lý do để đi ép buộc người khác, nhưng đi đến bước này rốt cục đối với nàng mà nói chính là cục diện tốt nhất.

Tranh đoạt đi, Vệ Tạ hai nhà tranh đoạt, Trưởng Công chúa cùng Hoàng thượng tranh đoạt! Chỉ cần đấu nhau không ngừng thì giá trị của nàng sẽ càng ngày càng tăng cao, cuối cùng sẽ có một ngày nàng nhất định khiến cho Vệ Đình Húc không thể rời bỏ nàng.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời còn chưa có một tia sáng nào, đoàn người Vệ Đình Húc đã chuẩn bị thật tốt xe ngựa chuẩn bị xuất phát.

Ban đêm đi xe ban ngày nghỉ ngơi thật sự là tác phong nhất quán của Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân cơ hồ không hề chợp mắt nhưng tinh thần lại phấn chấn, lôi kéo Vân Trung Phi Tuyết muốn cưỡi thử một phen.

Vệ Đình Húc được Tiểu Hoa ôm vào trong xe ngựa ngồi ổn định, nương theo ánh lửa ở chung quanh xe ngựa nhìn thấy Chân Văn Quân xiêu xiêu vẹo vẹo leo lên lưng ngựa.

"Muội muội rất ít khi cưỡi ngựa, đêm đen gió lớn càng phải cẩn thận mới được."

Chân Văn Quân ngoái đầu lại cười, miệng phả ra khói trắng: "Yên tâm đi tỷ tỷ, để ta cưỡi thử con ngựa quý này xem sao! Ta đi phía trước dò đường cho tỷ tỷ!"

Tiểu Hoa âm thầm nhìn về phía Vệ Đình Húc, tựa hồ đang chờ đợi nàng ra lệnh ngăn cản. Vệ Đình Húc ngược lại không nhìn nàng ta, nâng cao giọng nói: "Tiểu hầu nhi chạy chậm một chút."

Lời này của Vệ Đình Húc giống như một bàn tay to lớn đẩy một phát ở sau lưng Chân Văn Quân, nàng đá mạnh hai chân vào bụng ngựa, tiếng roi vang lên, con ngựa trắng lập tức nhanh chân phi nước đại. Vó ngựa đạp trên mặt đất chấn động đến mức rừng cây trơ trụi ở bốn phía đều rung lên, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Vệ Đình Húc.

"Nữ lang. . . . . ." Tiểu Hoa thoáng lo lắng nhìn về phía nàng, Vệ Đình Húc hoàn toàn không để ở trong lòng, bảo người tắt đuốc, trong bóng tối khởi hành.

Nơi chân trời phía đông vừa hừng sáng chính là lúc Chân Văn Quân cưỡi ngựa quay trở lại, chạy đến toàn thân đầy mồ hôi nóng, tất cả miệng vết thương đều đang ngứa ngáy. Nàng ghìm chặt dây cương búi tóc cũng bị gió thổi rối loạn, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười hưng phấn, hướng đến xe ngựa của Vệ Đình Húc hô: "Đa tạ tỷ tỷ ban thưởng ngựa! Vân Trung Phi Tuyết quả thật là thần mã hiếm có! Ta đã tra xét con đường phía trước an toàn không có người, tỷ tỷ cứ yên tâm đi tới!"

Nghe được thanh âm của nàng Vệ Đình Húc đem màn che trong xe ngựa xốc lên.

Dưới ánh nắng ban mai, bạch mã thiếu nữ đang ở trước mắt.

Vó ngựa tới tới lui lui giẫm trên mặt đất, thiếu nữ nghịch hướng ánh sáng lắc lư lảo đảo cưỡi trên lưng ngựa, không quá thuần thục mà khống chế động tác của con ngựa, đối mặt với nàng cười đến hồn nhiên rực rỡ. Một vài sợi tóc đen hỗn độn bị ánh mặt trời chiếu rọi thành màu vàng, giống như một con sư tử nhỏ kích động, khát khao rời khỏi mẫu thân tự mình đi săn mồi.

Trong thời gian một năm qua Chân Văn Quân đã trưởng thành rất nhiều, đỉnh đầu vươn cao hai chân dần dần thon dài, đôi mắt đen nhánh to tròn dần dần trở nên hẹp dài, thỉnh thoảng lộ ra dáng dấp tinh nghịch của một hài đồng chính là nguồn sức sống mà Vệ Đình Húc khao khát nhất.

Chân Văn Quân cưỡi ngựa chậm rãi tiến về phía nàng, một tay cầm dây cương, tay kia thì giấu ở sau lưng.

Nàng càng tới gần Tiểu Hoa càng cảnh giác, ngay cả Linh Bích cũng âm thầm đưa tay xuống chạm đến bên hông, vẻ mặt có chút khó hiểu và bối rối. Nếu như đứa nhỏ này còn tùy tiện đến gần thì đừng nói đến nhuyễn đao của nàng cùng thiết quyền của Tiểu Hoa, mà ám vệ đang ẩn mình ở hai bên cũng sẽ nhanh chóng xuất kích chém nàng thành từng mảnh nhỏ.

"Văn Quân!" Linh Bích trầm giọng gọi nàng một tiếng muốn ngăn cản, Chân Văn Quân khóe miệng khẽ nâng lên, cất giấu một âm mưu nào đó tự nhủ là nhất định phải thực hiện cho bằng được, kiên định tiến về phía Vệ Đình Húc. Mà ánh mắt của Vệ Đình Húc cũng khóa chặt lấy nàng, im lặng đánh giá.

Tới trước xe ngựa, khi chỉ còn cách Vệ Đình Húc ba bước, nàng đột nhiên đem bàn tay giấu sau lưng đưa ra, hướng đến trước mặt Vệ Đình Húc giơ ra một vật hình dáng thon dài. Nhuyễn đao cùng thiết quyền đã đưa tới trước người, cung nỏ trong tay đội ám vệ đều đã đồng loạt sẵn sàng, lại chợt thấy biểu tình của Vệ Đình Húc thoáng chút ngẩn ngơ, một làn hương hoa thơm ngát tràn vào trong mũi.

Chân Văn Quân cầm trong tay một cành hoa hồng đỏ mỏng manh mà tươi đẹp.

"Vừa rồi trong lúc đi dò đường nhìn thấy hoa này, nhớ là tỷ tỷ tựa hồ yêu thích nên thay tỷ tỷ hái một đóa. Phỏng chừng là đóa hoa hồng đầu tiên trong ngày xuân sớm, nên có hơi héo rũ, nhưng vẫn là rất đẹp." Chân Văn Quân nghênh đón trận thế giáp công đột ngột dừng lại của Linh Bích cùng Tiểu Hoa, tỏ vẻ đã sớm quen với việc bị hoài nghi, không có chút chùn bước, cầm cành hoa hồng, hướng nhụy hoa về phía khuôn mặt của Vệ Đình Húc, chờ mong dò hỏi, "Tỷ tỷ có thích không?"

Khi Vệ Đình Húc tiếp nhận cành hoa hồng nhẹ giọng nói câu "Cảm ơn", tất cả hộ vệ đều lặng lẽ rút lui trở về.

Khi Vệ Đình Húc nhận lấy cành hoa Chân Văn Quân tươi cười càng sâu, hứa hẹn nói: "Nếu như tỷ tỷ thích, sau này mỗi một mùa ta đều sẽ giúp tỷ tỷ hái hoa." Nói xong xoay ngược đầu ngựa đi về phía bên hông xe ngựa của Vệ Đình Húc, bộ dáng nghiễm nhiên giống như là hộ vệ thiếp thân.

Linh Bích trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, oán nàng lúc nào cũng muốn làm mấy chuyện cổ quái này, hại mọi người cả kinh một trận. Chân Văn Quân khoan thai tự đắc căn bản không nhìn tới nàng, chỉ nghênh đón màn sương trắng của buổi bình minh mà tiến về phía trước.

Tiểu Hoa muốn kiểm tra xem đóa hoa kia có cái gì cổ quái hay không, Vệ Đình Húc lắc lắc đầu, nàng liền thức thời lui ra.

Vệ Đình Húc nhìn cành hoa hồng, trên cánh hoa mềm mại còn đọng những giọt sương sớm, đích thật là dáng vẻ mà nàng thích nhất. Trong lòng vừa khẽ động, đầu ngón tay chợt truyền đến cơn đau nhói, nàng nhíu mày nhìn lại thì thấy ngón tay bị gai nhọn trên cành hoa đâm thủng rất nhanh đã chảy ra một vệt đỏ tươi.

"Nữ lang!" Tiểu Hoa lập tức rút khăn tay ra quấn lại cho nàng.

Chân Văn Quân nhanh chóng xuống ngựa, nắm lấy bàn tay Vệ Đình Húc, đem chiếc khăn mà Tiểu Hoa vừa mới quấn lên ném qua một bên, ngậm lấy đầu ngón tay đang chảy máu của nàng nghiêm túc mà hút.

Từng cơn đau đớn rất nhẹ dọc theo đầu ngón tay lan truyền đến trong lòng nàng, Vệ Đình Húc nhấp nháy mí mắt, nhìn Chân Văn Quân đem máu phun tới một bên sau đó lại đem ngón tay mình ngậm vào trong miệng. Sau khi lặp lại vài lần như vậy cuối cùng cũng an tâm, lúc Chân Văn Quân ngẩng đầu nhìn nàng trên môi vẫn còn dính một vệt máu vừa mỏng vừa sáng:

"Hoa mọc ở bên trong rừng cây sơn dã cũng không biết là có độc hay không, cứ hút hết máu bẩn thì sẽ tốt hơn." Chân Văn Quân chân thành giải thích.

Đầu ngón tay của Vệ Đình Húc như có như không lướt dọc theo cánh môi nàng, Chân Văn Quân không biết là nàng vô tình hay hữu ý, ánh mắt nóng rực đuổi theo nàng, bị nàng nhẹ nhàng tránh đi.

"Chút vết thương nhỏ không có gì quan trọng." Vệ Đình Húc đem đóa hoa hồng dán sát bên dưới mũi hít ngửi, thoáng ý say mê, nghĩ đến xúc cảm ẩm nóng vừa rồi khi đầu lưỡi của Chân Văn Quân cố tình ôm lấy đầu ngón tay nàng, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười. Mà ý cười này vừa vặn bị đóa kiều hoa che chắn, ẩn giấu đi.

Bầu không khí vi diệu giữa Chân Văn Quân và Vệ Đình Húc cứ thế lượn lờ, ai cũng không nói chuyện. Mãi cho đến khi từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, hình như có một thương đội bị lạc đường từ trên dã lộ loay hoay vừa tìm được hướng ra, lúc này mới một lần nữa thu hút lực chú ý của các nàng tới đó.

Thương đội rốt cục gặp được quan đạo, líu ríu nghị luận cảm thán.

Vòng ngoài cùng của đoàn xe Vệ gia có một đội cưỡi khoái mã đặc biệt đi dò đường và đội hộ vệ canh giữ, bọn họ mặc y phục trắng đầu đội mũ tang, trên ngựa có buộc những sợi dây thừng gai, bất kỳ ai nhìn thấy đều sẽ nghĩ đó là một đội ngũ đang vội về chịu tang, người bình thường đều ngại xui xẻo sẽ không tới gần. Nhóm hộ vệ đeo trên lưng những chiếc túi trông như là đựng nước, kỳ thực bên trong chính là binh khí đao kiếm, một khi có người dị thường cố ý tới gần, bọn họ cùng ám vệ sẽ liên thủ giáp công.

Lúc thương đội kia xuất hiện Tiểu Hoa lập tức kéo chiếc xe lăn trở về, buông bức màn trong xe ngựa xuống ngăn cách Vệ Đình Húc cùng ngoại giới tiếp xúc. Nhóm hộ vệ giả vờ như đang thu xếp lại xe ngựa, kỳ thực đang nhìn chòng chọc thương đội không biết từ chỗ nào chạy tới kia.

Trước khi thương đội băng xuyên qua cánh rừng thì bọn họ đã nhìn thấy đoàn ngựa đang vội về chịu tang, nên vẫn chưa lập tức tiến lên quan đạo, thực hiển nhiên mà quanh quẩn tại chỗ sau đó mới tiến vào chủ lộ bằng phẳng.

Chân Văn Quân ngồi trên lưng ngựa cùng hộ vệ đang chú ý tới thương đội kia, ánh mắt chú ý ngược lại cũng không tỏ ra bất ngờ.

Trước đó nàng thúc ngựa lao đi, chính là vì giờ khắc này.

Yến Nghiệp đã đáp ứng để cho nàng gặp a mẫu một lần nhưng lại không nói thời gian địa điểm, nhất định là muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ để không bị Vệ Đình Húc hoài nghi. Chân Văn Quân vốn dự tính giả vờ như rất có hứng thú mà cưỡi ngựa suốt dọc đường không quay trở vào trong xe ngựa, trông chờ đến khi a mẫu đột nhiên xuất hiện thì hai mẹ con các nàng có thể vừa vặn nhìn nhau một cái, xác nhận lẫn nhau cũng đã là tốt lắm rồi.

Thời điểm thương đội kia đi quanh quẩn bên trong cánh rừng trái tim nàng đã nảy đập thình thịch, khẩn thiết muốn từ trong một đoàn người ngựa đó tìm được a mẫu của mình.

Nàng cho rằng a mẫu sẽ được dịch dung thay hình đổi dạng, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ lưu lại chút manh mối để cho nàng nhận ra. Ngay khi Chân Văn Quân có chút khẩn trương tìm kiếm từng manh mối nhỏ nhất từ những chi tiết trên y phục của đám người kia, khuôn mặt của a mẫu bỗng nhiên tiến vào trong tầm nhìn của nàng, khiến Chân Văn Quân trong lòng chấn động, suýt chút nữa nhảy xuống ngựa chạy về phía a mẫu.

Là a mẫu của nàng, chắc chắn là a mẫu của nàng!

A mẫu ngồi trên chiếc xe lừa ở trung tâm thương đội, không hề được dịch dung một chút nào, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, hai vai vô lực buông thõng, thân mình theo từng trận xóc nảy của chiếc xe mà lung lay lắc lư không có một tia khí lực. Sắc mặt nàng khô vàng hốc mắt hõm sâu, mái tóc chỉ được chải vuốt qua loa, có thể rõ ràng nhìn ra được dấu vết miễn cưỡng. Càng khiến cho Chân Văn Quân vô cùng đau đớn chính là nhìn thấy hai bên tóc mai trắng như tuyết của a mẫu. Hai năm không gặp, a mẫu chưa tới bốn mươi tuổi mà một đầu tóc đen đã điểm hoa râm, nhìn qua giống như một lão phụ. Càng kỳ quái chính là thần sắc nàng trầm lặng, tựa hồ đối với tất cả mọi thứ chung quanh đều không có cảm giác. Mặc dù ngày xưa đi đứng bất tiện nghèo nàn cơ cực, nhưng a mẫu vẫn luôn tuân theo nguyên tắc mà sống, lại càng chỉnh trang sạch sẽ gọn gàng cho cả hai mẹ con, tuyệt đối không cho phép có dáng vẻ luộm thuộm.

Không biết Tạ gia đã dùng thủ đoạn gì đối với nàng, mà lại làm cho a mẫu trở thành bộ dáng như vậy. . . . . .

Trong lòng Chân Văn Quân giống như bị đao đục khoét.

Thương đội càng lúc càng xa, Chân Văn Quân từ đầu đến cuối vẫn ngồi tại chỗ trên lưng ngựa không hề cử động, mấy khớp ngón tay nắm chặt dây cương đến trắng bệch, a mẫu mà nàng ngày nhớ đêm mong vừa gần kề trong gang tấc, nhưng nàng vây cánh chưa lớn mà xung quanh đều là lang sói đói khát rình rập, cho dù lòng đau như đao cắt thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn a mẫu từ giữa những kẽ ngón tay mình vụt qua.