Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 48: Tống gia trang tróc quỷ




Đặng Thiền Ngọc còn cho rằng mình dùng phép khích tướng có tác dụng, đắc ý nháy mắt với Thanh nhi, ra dấu nàng cùng đi.

Ba người cỡi ngựa đi tới Tống gia trang, khi có người thông báo có "pháp sư" cầu kiến, Tống dị nhân cũng tự mình xuất trang nghênh đón: "Xin hỏi pháp sư tôn hiệu là gì?"

Trương Tử Tinh đáp: "Tại hạ là Tiêu Dao tán nhân, thuở nhỏ từ tiên nhân học được dị thuật, nghe nói trang chủ bị quỷ pjá, đặc biệt đến tương trợ".

"Đa tạ tán nhân, mau mau mời vào!" Tống dị nhân tuổi tuy lớn, mắt vẫn nhìn rất tốt, nhìn ra Trương Tử Tinh khí vũ hiên ngang, cũng không phải là tầm thường, tâm trạng mừng rỡ, quay sang nói với Đặng Thiền Ngọc và Thanh nhi: "Mời hai vị phu nhân vào trong nghỉ ngơi".

"Bổn tiểu thư không phải là phu nhân của hắn!" Đặng Thiền Ngọc trên mặt thoáng đỏ, ranh mãnh chỉ vào Thanh nhi nói: "Vị này mới…"

"Muội muội đừng có hồ đồ! Chúng ta trước tiên đi xem nơi bị quỷ phá đi!" Thanh nhi cười khổ một tiếng, cũng may mang cái khăn che mặt, thấy không rõ vẻ thẹn thùng trên mặt. Nhưng thật ra Tống dị nhân cũng nhìn ra các nàng còn mặc trang phục con gái, chỉ là cùng với Tiêu Dao tán nhân này hết sức thân mật, nên mới cố ý lấy lòng mà nói như vậy.

Tống dị nhân khách sáo vài câu, dẫn ba người đi vào hậu hoa viên.

Trương Tử Tinh thấy phía trước hậu hoa viên có mấy gian phòng đang làm, án theo nguyên văn tiểu thuyết mà khen: "Quả nhiên phong thủy tốt, nơi này xây lầu, án theo phong thủy có ba mươi sáu đai ngọc, đai vàng cũng đang kết thành". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Tán nhân quả nhiên cao minh!" Tống dị nhân đã mời người xem phong thủy, nghe hắn nói không sa], đối với bản lãnh của Trương Tử Tinh càng không chút hoài nghi, cung kính thi lễ: "Căn phòng này đã xây đi xây lại bảy, tám lần, nhưng mỗi lần gần xong lại vô cớ phát hỏa, có một ngày có một đạo nhân tới, bảo là có yêu quái quấy phá. Lão hủ mời hắn tróc yêu. Đạo nhân này đêm đó liền khai đàn làm phép, không ngờ một trận cuồng phong cuốn qua, căn lầu vẫn bị sập, đạo nhân pháp khí bị hủy, thân thể cũng bị quăng lên cành cây. Rồi sau đó cũng có mấy vị pháp sư tới, đều bị yêu vật này khiến cho chật vật mà quay về, lão hủ cũng không thể tránh được".

Trương Tử Tinh quay lại Đặng Thiền Ngọc hỏi: "Thiền Ngọc tiểu thư, nàng có thể có biện pháp bức lũ yêu vật này ra không?"

"Chuyện nào có đáng gì?" Đặng Thiền Ngọc lấy ra một đạo linh phù đưa cho hắn, "Đây là Dẫn yêu phù, có thể hấp dẫn yêu quái hạng thấp trong khuôn viên mười dặm, muốn dùng thì đem đốt đi là được. Linh phù này có thể cho ngươi, chớ có đòi ta thù lao nữa".

Trương Tử Tinh nhất thời dở khóc dở cười, chỉ lấy ra một đạo linh phù đã đổi được hơn hai trăm "đá thủy tinh"? Cô nàng này chẳng phải là thừa dịp lửa cháy mà cướp đồ sao! Cũng may thủy tinh này đối với hắn mà nói làm cũng dễ dàng, cho nên không có so đo gì, quay lại nói với Tống dị nhân: "Trang chủ mời ra phòng trước ngồi, ta bắt đầu tróc yêu đây".

"Tán nhân có cần pháp khí hay đạo đàn gì không?" Tống dị nhân thấy hắn tay không, nhịn không được hỏi.

Trương Tử Tinh lắc đầu cười nói: "Ta là tục gia tu hành, pháp thuật so với các đạo sĩ cũng không giống, không cần bất kỳ vật phẩm gì".

"Nếu đã như thế, lão hủ xin phép ra phòng ngoài trước" Tống dị nhân cũng biết khi các pháp sư thi thuật cũng có nhiều thứ cấm kỵ, người thường không nên đứng xem, lập tức bước nhanh rời đi.

"Ta bắt đầu thôi," Trương Tử Tinh quay đầu nói với Đặng Thiền Ngọc: "Thiền Ngọc tiểu thư, sự an toàn của Thanh nhi ta giao cho cô".

"Thanh nhi? Hừ, tiểu tặc ngươi đừng có quá thân thiện như vậy!" Đặng Thiền Ngọc miệng thì nói vậy, con mắt lại có vẻ cười cười nhìn về phía Thanh nhi đang có chút ngượng ngùng, "Yên tâm, an toàn của tỷ tỷ ta tự phụ trách, ngươi cứ tróc yêu đi, để ta xem bản lãnh của ngươi".

Trương Tử Tinh mỉm cười, đốt lá Dẫn yêu phù, chỉ chốc lát, chỉ thấy cuồng phong nổi lên, cát bụi bay đầy trời, trong căn lầu tự dưng xuất hiện ánh lửa. Trong ánh lửa ẩn hiện năm yêu mỵ, màu sắc khác nhau, tướng mạo dữ tợn.

Thanh nhi cho dù bác học, cũng chưa từng thấy qua yêu vật như thế, trong lòng sợ hãi, trốn ở phía sau Đặng Thiền Ngọc. Đặng Thiền Ngọc nhìn ra đám yêu mỵ này mặc dù thanh thế kinh người, nhưng lực lượng lại hết sức bạc nhược, cho nên cũng không có gì hoảng hốt.

Trương Tử Tinh từ trong túi pháp bảo lấy ra Ngũ lôi phù do Vân Tiêu tặng, thầm vận lực lượng mở cấm chế của phù chú, hướng lên không trung quát một tiếng: "Nghiệt súc còn không hạ xuống, còn đợi đến khi nào!"

Vân Tiêu là nhân vật ra sao, Ngũ lôi phù này mặc dù chỉ là do các đệ tử chế ra, nhưng uy lực hơn xa ác lôi pháp bình thường, chỉ nghe giữa không trung nổ lên một tiếng sấm thật lớn, chỉ mới bằng vào tiếng sấm này đã đem năm yêu vật kia phong hỏa chấn diệt, lộ ra hình thể trong suốt, linh thể cũng bị hao tổn không nhỏ, ngay cả Đặng Thiền Ngọc và Thương Thanh Quân đều bị tiếng sấm uy lực kinh người này dọa cho nhảy dựng.

Năm yêu vật nhất thời hồn bất phụ thể, cuống quít quỳ xuống: "Tiểu súc không biết thượng tiên giá lâm, cầu xin thượng tiên tha mạng!"

"Nghiệt súc này giỏi! Mấy lần phóng hỏa thiêu hủy nhà cửa, hung tâm không thôi, hôm nay tội ác đã qáu nhiều, phải chịu tru lục!" Trương Tử Tinh trực tiếp "chuyển" lời của Khương Tử Nha, hừ lạnh một tiếng, làm bộ lại muốn phát lôi.

Ngũ quái cùng kêu lên cầu khẩn: "Tiểu súc nhất thời hôn muội mạo phạm thượng tiên, thượng tiên xin nể tình chúng ta đã tu luyện nhiều năm, mà cho chúng ta một con đường sống!"

Trương Tử Tinh trong lòng chợt động, hỏi: "Các ngươi tại sao không an tâm tu luyện, mà tại nhiều lần ở đây tác quái? Nếu nói rõ nguyên do, ta có thể tha cho các ngươi khỏi chết".

Ngũ quái vội vàng đáp: "Bẩm thượng tiên, nơi đây huyền thanh khí sung túc, đối với tu luyện của chúng ta rất cso ích, nếu người ta mà cất cái lầu đó lên, một là sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện, hai là về lâu dài sẽ làm ô uế thanh khí, cho nên chúng ta mới làm loạn ngăn trở không cho xây dựng".

"Huyền thanh khí?" Trương Tử Tinh nghĩ ngợi đưa ánh mắt hướng về Đặng Thiền Ngọc.

Đặng Thiền Ngọc nhíu mày suy nghĩ một chút: "Từng nghe sư tôn nói qua, Huyền thanh khí là từ hỗn độn khai thiên mà sinh ra, rất tốt cho tu luyện linh thể, việc tu luyện sẽ nhanh gấp bội, nơi đây có Huyền thanh khí, nếu không phải có Huyền thanh địa mạch, thì hẳn là do bảo vật phát ra".

"Bảo vật?" Trương Tử Tinh con mắt sáng ngời, lập tức nhìn ngũ quái quát: "Nơi này có thể có bảo vật gì?"

Ngũ quái lập tức đáp: "Tiểu súc thần thông quá nhỏ, chỉ cảm giác được nơi đây có Huyền thanh khí, chứ cũng không biết là có bảo vật phát ra hay không. Huống hồ tiểu súc cũng dựa vào Huyền thanh khí mà tu luyện, cũng đâu có dám tìm hiểu sợ rằng sẽ huy đi địa mạch, tiết lộ linh khí".

Trương Tử Tinh gật đầu, rồi nói ra mục đích chính mà mình tới nơi này: "Các ngươi có muốn cải tà quy chánh, quy phục bổn tán nhân không?"

Ngũ quái biết đây là cơ hội sống duy nhất, làm gì còn có nửa điểm do dự, lập tức giao ra bổn mạng nguyên hồn, Trương Tử Tinh dưới sự chỉ điểm của Đặng Thiền Ngọc, đem nguyên hồn hút vào bàn tay, nếu ngày sau ngũ quái dám có dị tâm, chỉ cần dùng ý niệm, là có thể giết chết bất cứ lúc nào.

"Các ngươi đã quy phục ta, nơi đây không thể lưu lại nữa, nhanh chóng khai quật nơi này lên, tìm ra ngọn nguồn của Huyền thanh khí".

Ngũ quỷ lĩnh mệnh, lúc này cảm ứng trung tâm phát ra linh khí, liền vận thần thông lên, đem đất đá bùn đất chung quanh quật lên, trên mặt đất nhất thời xuất hiện một cái hố rất to.

Căn nguyên của Huyền thanh khí nọ tựa hồ ở rất sâu, đã đào hơn mười trượng vẫn còn chưa phát hiện, nhưng mật độ linh khí đã càng ngày càng mạnh, ngay cả Trương Tử Tinh đứng ở ngoài cũng có thể cảm giác được.

Rốt cục, thanh âm của ngũ quái từ dưới hố sâu truyền đến: "Thượng tiên, chính là chỗ này!"

Trương Tử Tinh bảo Đặng Thiền Ngọc ra phía trước bảo Tống dị nhân đưa cho một cây nến và một cuộn dây thừng, dọc theo sợi dây mà đi xuống, chỉ thấy ngũ quái trốn ở một bên, tựa hồ đối với vùng bùn đất ở giữa hết sức sợ hãi.

"Thượng tiên, vật ấy chính là nguồn gốc của linh khí, có ẩn hàm lực lượng cực kỳ cường đại, tiểu súc không cách nào tới gần, xin thượng tiên định đoạt".

Bởi vì không có công cụ đào bới, Trương Tử Tinh chỉ phải lấy từ trong túi pháp bảo ra Phệ phách kim mâu, để mà đào xới bùn đất ra, nếu Xi Vưu hoặc Huyền Đế có linh, biết chí bảo như thế bị hắn sử dụng như cái xẻng xúc đất, chỉ sợ cũng phải tức chết.

Đào bới một lúc lâu, rốt cục, một cái hộp đá xuất hiện trước mắt - ngũ quái cảm giác được lực lượng cường đại chính là từ cái hộp đá này phát ra. Mặc dù ngũ quái phải mượn Huyền thanh khí tu luyện linh thể, nhưng mạnh quá tất phản, Huyền thanh khí mãnh liệt và nồng đậm như thế, bằng vào pháp lực của ngũ quái căn bản không có khả năng trong thời gian ngắn tiêu hóa được, ngược lại còn phải chịu năng lượng quá lớn áp bức, giống như một khí cầu bị thổi đến độ lớn cực hạn, nếu còn thổi vào nữa sẽ bị nổ tung. Ngũ quái trong lòng biết có rán thì chỉ có đường linh thể bị nổ tung, được sự đồng ý của Trương Tử Tinh, nhanh chóng bay ra ngoài.

Trương Tử Tinh trong lòng biết vật chứa trong cái hộp đá này nhất định không phải vật thường, chôn sâu dưới đất như vậy mà vẫn có thể tản ra khí tức, lúc này ôm lấy cái hộp tìm cách mở ra, mà vô luận hắn dùng sức như thế nào, cũng không thể mở hộp đá, không khỏi hoảng sợ, phải biết rằng lực lượng của hắn đâu chỉ ngàn cân, cho dù là một tảng đá cũng sẽ bị bóp nát, mà cái hộp đá này vẫn bất động như cũ. Hắn cầm lấy Phệ phách kim mâu, vận Chân Vũ linh quyết, hướng tới hộp đá mà đâm tới, chỉ thấy hoa lửa bắn ra bốn phía, hộp đá ngay cả một chút dấu vết cũng không thấy.

Trương Tử Tinh không nghĩ là món đồ này lại cứng rắn như thế, ngay cả Phệ phách của Xi Vưu cũng không thể phá vỡ, trong lòng cực kỳ buồn bực, thật là giống như một người tìm được một bảo tàng rất lớn, nhưng lại không cách nào tìm được chìa khóa mở được cửa của bảo tàng. Trương Tử Tinh nhìn chăm chăm vào cái hộp đá không chút tổn hao nào, bất đắc dĩ phải thu Phệ phách vào túi pháp bảo, đột nhiên nhớ tới tình cảnh khi thu phục Phệ phách, trong lòng chợt động, trích ngón tay đem máu nhỏ vào hộp đá. Cái này có thể nói là may mắn tâm trí linh động, máu tươi vừa nhỏ lên trên hộp đá, hộp đá nhất thời tỏa ánh sáng rực rỡ, biến thành trong suốt, Trương Tử Tinh chứng kiến máu tươi từng chút một xuyên qua hộp đá, nhỏ vào một vật màu đen nằm ở giữa hộp đá. Rồi ánh sáng từ từ biến mất, hộp đá khôi phục lại nguyên trạng, sau đó "kịch" một tiếng, tự động mở ra.

Trương Tử Tinh khống chế tâm tình kích động mà mở nắp hộp đá lên, chỉ thấy bên trong có một khối ngọc khuê (thẻ ngọc) mỏng dài màu đen, đúng là vật vừa rồi tiếp nhận máu tươi của hắn. Trên ngọc khuê này có một hình tam giác, ở giữa hình tam giác có một cái lổ nhỏ, ở phía dưới có hình vuông, mặt ngoài được có một hoa văn hình đầu thú, nhìn không thấy dấu vết điêu khắc gì, như là thiên nhiên tạo thành.

Trương Tử Tinh nhìn đầu thú này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi tên, liền tò mò cầm ngọc khuê lên, cảm giác bóng loáng ôn nhuận, càng kỳ diệu chính là ngọc khuê này phảng phất như huyết mạch tương thông với mình, như một bộ phận thân thể. Hắn cởi dây lụa đeo chuỗi ngọc trang sức tùy thân ra, xuyên qua cái lỗ nhỏ của ngọc khuê, rồi nhìn lại, trông như một món trang sức bình thường, rồi tiện tay đem đồ trang sức cùng hộp đá để vào trong túi pháp bảo, rồi bám theo sợi dây đi lên.

Đặng Thiền Ngọc tiến lên hỏi: "Tiểu tặc, mới vừa rồi trong động sao lại bắn ra hào quang bảy sắc? Đã tìm được đồ vật gì vậy?"

Trương Tử Tinh không có giấu diếm, kể lại chi tiết chuyện vừa rồi, lấy hộp đá ra cho Đặng Thiền Ngọc xem.