Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 4: Bỏ trốn mất dạng




Loại chuyện bị ăn bạt tai này đối với anh mà nói tỷ lệ hầu như là không có, nhưng cố tình, hôm nay anh đã gặp rồi.

Trong lúc nhất thời anh vẫn không cách nào chấp nhận được!

Đương lúc Đông Phương Tín còn đang ngạc nhiên hết sức, cái người khởi xướng chuyện này đã nhanh chóng xoay người, bỏ trốn mất dạng!

“Kít!”

“Rầm!”

“Á------“

Vang lên một tiếng chói tai, âm thanh cửa phòng mở ra khép lại âm vang lên quẩn quanh trong phòng, lòng bàn tay GiGi che cái miệng nhỏ của mình, không thể tin nhìn bóng lưng thon dài của cô gái ngăn cách qua lớp cửa phòng, mắt cũng không hề chớp.

Cô không thể tin, thế mà lại có người dám xuống tay với Đông Phương Tín! Người đàn ông này đối với với cô mà nói, sự tồn tại của anh ta giống như thần vậy! Không chỉ trẻ tuổi tuấn mỹ, nho nhã tự nhiên, hơn nữa còn vô cùng giàu có, cho dù ở cùng nhau, thỉnh thoảng lại cảm thấy anh ta thâm trầm khó dò, khó có thể đi sâu vào bên trong nội tâm của anh. Đàn ông hấp dẫn ưu tú như vậy, đáng lẽ phải là ứng viên lý tưởng trong lòng của tất cả phụ nữ mới phải, nhưng vừa rồi cô gái kia dường như chẳng thèm ngó tới anh, thậm chí lúc bị Đông Phương Tín hôn môi còn hướng anh động thủ, rất không có mắt nhìn!

Bao nhiêu cô gái chạy theo anh như vịt , cô gái kia được ưu ái lại còn không biết quý trọng, thật không thức thời chút nào!

So với GiGi còn đang đứng đó kinh ngạc, dường như Đông Phương Tín rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh. Hồi tưởng lại gương mặt xinh đẹp trắng trong thuần khiết kia, con ngươi của anh nhẹ chớp, dường như đáy mắt thoáng qua làn sương mù.

“Tín Thiếu, anh không sao chứ?” Nhìn Đông Phương Tín xoay người quay về ngồi trên ghế sa lon, GiGi vội vàng tới gần, đưa tay định chạm tới gò má của anh : “Để em xem thử?”

“Tôi có thể có chuyện gì?” Không dấu vết chặn cánh tay GiGi lại, liếc mắt nhìn cô trong con ngươi hiện ra một chút ánh sáng thâm trầm: “Hả?”

Thấy được trong mắt anh ta toát ra mùi vị cảnh cáo, thân mình GiGi hơi cứng đờ, vội vàng cười nói: “Tín thiếu, anh chuyện gì cũng không có, là do em quá lo lắng.”

Có thể đặt chân vào giới người mẫu hơn nữa còn nổi tiếng, tự nhiên cô ta có chỗ thông minh của mình. Đông Phương Tín không muốn cô nhiều chuyện, cô liền hiểu được nên có chừng mực.

Đông Phương Tín không hề nhìn cô ta, con ngươi lơ đãng nhìn dọc theo bệ cửa sổ sát đất chậm rãi phiêu đi, hồi tưởng lại giọng nói và dáng điệu nụ cười của cô gái ban nãy, mặt mày anh trầm xuống, đáy mắt toát ra ánh sáng dữ tợn như diều hâu đi săn.

Giống như báo trước, con mồi bị anh nhìn trúng, sắp rơi vào cái bẫy mà anh bố trí.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Vạn Gia đăng hỏa

Đây là một câu lạc bộ nồi tiếng toàn những ngôi sao quốc tế, có thể bước vào đây đều là những người giàu có, không phú thì quý!

Trong một căn phòng sang trọng, do hiệu quả cách âm của bức tường quá tốt, mà có vẻ yên ắng khác thường.

Trên ghế sa lon làm bằng da thật, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đó. Gương mặt tuấn tú của anh ta dưới ánh sáng nhàn nhạt càng trở nên nổi bật lại có chút mơ màng, nhưng nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Con ngươi nhẹ nhàng khép lại, giống như đang chợp mắt. Trong tình huống như vậy, cả người vẫn toát ra một cỗ ngạo khí bức người như cũ.

Một thanh niên cũng trẻ tuổi anh tuấn đang đứng bên cạnh, trong tay cầm một xấp tài liệu, đang báo cáo nội dung bên trên với anh ta.

“Đợi một chút.... .....”

Bị âm thanh lười biếng của người đàn ông cắt ngang, Lý Húc dừng lại: “Ông chủ, có vấn đề gì hay sao?”

Cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, lòng bàn tay đưa đến trước mặt Lý Húc, người đứng sau nhanh trí, lập tức lấy tài liệu trong tay đưa cho anh ta.

Tiện tay mở ra, ánh mắt lướt qua phần nội dung Lý Húc mới vừa đọc, hai cánh môi mỏng của anh mím lại, nhỏ giọng nói: “Rất tốt, rốt cuộc tôi đã đợi được cơ hội này rồi!”

Trong lời nói, ở chỗ sâu bên trong con ngươi của anh, thấp thoáng hiện ra ánh sáng lạnh như băng.

Giống như báo hiệu, một cuộc mưa to gió lớn lại sắp đến!