Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 17




Edit: Táo Đỏ

“Công tử ngài xem, nàng vừa đi ra vừa khóc.” Bên góc đường, Phong Gian Ảnh thấp giọng nói.

Diệp Lạc rũ mắt xuống, “Quân Hoằng này…” Trong giọng nói, là thở dài, là cảm khái, trong khoảng thời gian ngắn phức tạp khôn kể.

Phong Gian Ảnh nhìn thần sắc trên mặt nàng, tầm mắt thay đổi, không nói chuyện nữa.

Nhìn Lương Tích Nghi ôm tay nải rời đi Phong Gian Ảnh mới hỏi, “Công tử, chúng ta có cần đưa Lương Tích Nghi đi không? Nàng hiện tại không đi được, các cửa thành đều có người của thất hoàng tử và Lương tướng.”

Diệp Lạc không nói gì, nàng đương nhiên biết nếu Lương Tích Nghi trở thành thất hoàng tử phi đối với nàng hay Quân Hoằng, đều không phải là chuyện gì tốt.

Nhưng mang nàng ta đi, sau đó thì sao?

Thấy Lương Tích Nghi đã đi xa Phong Gian Ảnh vội xoay người, Diệp Lạc nhanh tay giữ hắn lại.

“Công tử!” Phong Gian Ảnh nhìn nàng, thần sắc thản nhiên, “Chuyện như vậy để ta làm là được rồi.”

Diệp Lạc lắc đầu cười, “Phong Gian, ta cũng không phải dạng người lương thiện, nhưng liên quan tới chuyện chung thân của một nữ tử, ta sẽ không nhúng tay.”

“Công tử……”

Diệp Lạc nhìn về hướng Lương Tích Nghi biến mất, “Ai có thể cam đoan nàng trở thành thất hoàng tử phi sẽ không hạnh phúc chứ!”

Trầm mặc thật lâu sau, Phong Gian Ảnh cúi đầu nở nụ cười, “Công tử, ngài biết không? Kỳ thật ngài và thái tử, rất giống nhau!”

“Sao có thể!” Diệp Lạc nhanh chóng xoay người, mắt trừng lớn, “Ta mà giống hắn, ta đi chết cho xong!”

“Xì!” Một tiếng, Phong Gian Ảnh cười lớn, tiến lên vài bước vỗ vai nàng, “Đi thôi, chúng ta tiếp tục trở về tham gia đại hôn của thất hoàng tử, ta nghĩ sắp tiếp tục tiến hành rồi.”

Đi được vài bước, hắn lại dừng lại, “Công tử, ta đột nhiên phát hiện, thái tử có một câu nói rất đúng.”

“Cái gì?”

“Ngươi thực lùn!” Hắn vỗ vỗ vai của nàng, “Cho nên để ta khoác vai thật phù hợp!” Nói xong, hắn lập tức buông tay, nhưng động tác không nhanh như Diệp Lạc, hắn vẫn bị một phát dẫm chân đau điếng.

“A!” Hắn ôm chân đau hô, “Công tử, ngài thật nham hiểm.”

Diệp Lạc “Hừ!” một tiếng, xoay người rời đi.

Nếu nàng cao bằng hắn thì mới gọi là kỳ quái nha.

Khi tới phủ thất hoàng tử, tất cả đều như bình thường, náo nhiệt vô cùng. Quân Nặc đứng ở trước cửa, trên mặt vẫn tươi cười vui sướng.

Diệp Lạc bảo Phong Gian Ảnh đưa lễ vật, “Lễ bộ thị lang Diệp Tri, bạc trắng, một… một trăm lượng!”

Trong khoảnh khắc âm thanh bỗng im bặt, ánh mắt đồng loạt bay tới đây.

Diệp Lạc trấn định bước vào, Quân Nặc ra đón tiếp, dường như đối với tính khí của nàng đã rất quen thuộc, hoặc là nói hắn đã từng lĩnh giáo sự keo kiệt của nàng rồi, “Diệp thị lang, mời!”

Chiêu hiền đãi sĩ vẫn không thay đổi gì, đáng khen thay cho vị thất hoàng tử.

Diệp Lạc nâng tay, “Chúc mừng thất hoàng tử.”

Nàng tới trễ, đã bỏ lỡ màn đốt pháo náo nhiệt nhất rồi.

Nàng khẽ mỉm cười, nghe mọi người bàn bên cạnh tán thưởng thất hoàng tử rất có phúc khí, khen tân nương tử được đỡ bước từ hỉ kiệu xuống là vẻ thướt tha yêu kiều, bước bước rạng rỡ.

Nếu không phải nàng và Phong Gian Ảnh tận mắt nhìn thấy, có lẽ họ cũng sẽ nghĩ Lương Tích Nghi không hề chạy trốn khỏi bái đường.

Trong lúc tiệc cưới đang náo nhiệt có một tùy tùng đi lại nói nhỏ vài câu bên tai Quân Nặc, hắn gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ.

Diệp Lạc cúi đầu, nàng biết, Lương Tích Nghi đã trở lại.

Bên tai là tiếng hỉ nhạc nhưng không biết vì sao tận sâu trong đáy lòng nàng lại thấy từng trận bi thương.

Tiệc cưới này, rốt cục là ai vui?

Lương Tích Nghi không muốn gả, Quân Nặc lại coi trọng thân phận nữ nhi độc nhất của Lương tướng, ai đáng buồn hơn ai?

Lòng bàn tay cảm giác bị chạm vào, là Phong Gian Ảnh cầm tay nàng, ánh mắt hắn ấm áp, “Công tử, ngài không giống bọn họ.”

Diệp Lạc thu hồi tầm mắt, cười với hắn, “Đúng vậy, ta sẽ không.” Nàng có người thân coi nàng là châu báu, có sư phụ đã dạy nàng khôn lớn, còn có cả các huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên không buông không rời.

“Hai người các ngươi tình cảm thật tốt!”

Sau lưng có thanh âm truyền đến, Diệp Lạc nhắm mắt, tên này thật đúng là âm hồn bất tán, “Gặp qua thái tử điện hạ!” Hắn đến đây khi nào mà nàng lại không hề nghe thấy thông báo?

Quân Hoằng mặc thường phục thêu ánh vàng chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới.

Phong Gian Ảnh từ lúc nghe thấy thanh âm Quân Hoằng cũng đã buông tay ra, lui về phía sau Diệp Lạc. Hơi hơi ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Dịch Kinh Hồng, hắn ngẩn người, lại lặng lẽ nhìn về nơi khác.

Trên mặt Phong Gian Ảnh hơi hơi nóng, xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay còn chưa biến mất, lúc này hắn mới càng ý thức rõ công tử nhà bọn họ, là một nữ tử hàng thật giá thật.

Trong những năm tháng trưởng thành, bọn họ đều bị tài hoa khí độ của nàng thuyết phục, bằng không hẳn là bọn họ đã có thể nhận ra kỳ lạ từ lâu.

Nghĩ đến đây, không khỏi âm thầm bật cười, hắn không biết còn chưa tính, nhưng người thông minh như tên Kinh Hồng tinh quái kia cũng không nghĩ ra, nói ra hắn cũng không phải người buồn bực nhất!

“Thái tử, ngài cũng tới tham gia tiệc thành thân của thất hoàng tử?” Quân Hoằng này ghế chủ thì không ngồi lại đi an vị ở bên cạnh Diệp Lạc khiến nàng thật sự là không biết nói gì thêm.

Quân Hoằng liếc mắt nhìn nàng một cái, “Hiện tại bản cung muốn ngồi ở đây.” Ngụ ý là sao ngươi lại hỏi ngây thơ như vậy.

Diệp Lạc khụ khụ hai tiếng, “Thái tử ngài không thấy là không được tự nhiên sao?”

“Không được tự nhiên cái gì?”

“Dù sao thất hoàng tử phi suýt chút nữa trở thành thái tử phi của ngài!”

Quân Hoằng buông chén trà, quay đầu bình tĩnh nhìn nàng.

Diệp Lạc kỳ quái sờ sờ mặt mình, “Làm sao vậy?”

Quân Hoằng nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú trở nên rạng rỡ, “Diệp Tri, người kia quả nhiên là ngươi.”

Diệp Lạc hận không thể cắn đứt lưỡi mình, thì trách vừa rồi thất thần, giờ phút này trạng thái của nàng cũng không tốt lắm khiến tử thái tử túm được sơ hở. Đành phải cười cười, chỉ về phía trước, “Điện hạ, vi thần đi kính rượu thất hoàng tử.” Bưng chén rượu lên định bỏ chạy.

Quân Hoằng nhanh tay túm lấy vạt áo của nàng, môi tiến gần bên tai nàng, “Ngươi cũng biết, ngọc bội này là do bản cung giữ, nếu có người cầm lấy nó thì sẽ là thái tử phi của bản cung.”

Diệp Lạc đè thấp thanh âm, “Vậy có người cầm ngọc bội này đến Đông cung, vì sao điện hạ không cho nàng làm thái tử phi?”

Quân Hoằng nhếch miệng, “Không phải nàng lấy của bản cung. Người đoạt ngọc bội từ tay bản cung là ngươi, Diệp Tri.”

Diệp Lạc nhất thời cảm thấy hàn ý sau lưng như dâng lên, chẳng trách thái tử ngần này tuổi mà ngay cả một cơ thiếp cũng không có, hay hắn là đoạn tụ?

Có lẽ ý niệm trong đầu rất kinh hãi, nàng trợn tròn mắt, thanh âm cũng hơi run, “Ngươi, ngươi, ngươi……” Dù nàng kiến thức rộng rãi trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể dễ dàng nói nên lời.

Quân Hoằng buông nàng ra ngồi ngay ngắn, “Nếu là Diệp thị lang, bản cung không ngại thử một lần.” Lời này của hắn không hề nói nhỏ đi, mọi người chung quanh đều nhìn sang suy đoán đề tài hai người đàm luận.

Diệp Lạc cơ hồ là kéo Phong Gian Ảnh chạy trối chết, bưng chén rượu đi đến trước mặt Quân Nặc, tay vẫn còn hơi run.

“Diệp thị lang, ngươi làm sao vậy, có phải do rượu quá nồng, bị say?” Trên mặt Quân Nặc hiện lên chút lo lắng, đưa cái chén trong tay ra, “Đây là đường lê thủy, ngươi uống một chút đi.”

Cái chén kia trong suốt sáng loáng in hình rồng bay xung quanh, rõ ràng là đồ vật của hoàng gia, Diệp Lạc nào dám nhận đành phải nghiêng người tránh đi, “Có thể là hôm nay gió thổi quá lớn, đa tạ thất hoàng tử quan tâm.”

Bàn tay Quân Nặc giơ chén giữa không trung dừng một chút, lại dường như không có việc gì mà thu hồi, quay đầu gọi thị vệ bên người, “Mau mang đem chiếc áo choàng mới của ta lấy cho Diệp thị lang.”

Diệp Lạc vội vàng cự tuyệt, “Không cần, vi thần là tới kính rượu, chúc thất hoàng tử cùng thất hoàng tử phi vợ chồng ân ái, đầu bạc đến già. Thần xin cạn chén trước.”

Nàng ngửa đầu lên đổ cả chén rượu vào trong miệng, Quân Nặc lẳng lặng chờ nàng uống xong mới nói, “Dường như từ ngày quen biết Diệp khanh đến nay, hôm nay Diệp khanh uống rượu là lần thật tình nhất.”

Hắn buông trong tay đường lê thủy, đổi thành chén rượu cũng cạn sạch, “Ta hôm nay, thật cao hứng.”

Ánh mắt của hắn, sâu thẳm mông lung, thản nhiên dừng trên mặt nàng.

Diệp Lạc chắp tay, “Ngày vui, dĩ nhiên là thất hoàng tử cao hứng.”

Đi vài bước nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong giữa đám người Quân Nặc một thân áo đỏ quả nhiên là tuấn tú tuyệt luân, ôn nhuận như ngọc.

“Hoàng gia này, người người đều là yêu nghiệt!”

Nàng vốn không muốn về vị trí cũ, tùy tiện tìm chỗ ngồi thôi! Đáng tiếc, nàng mới đi chưa được vài bước thì kẻ dẫn đường cho khách đã ở ngay bên cạnh.

Theo hướng người đó chỉ, là hình ảnh Quân Hoằng đang cười vô cùng đắc ý.

“Sao, Diệp khanh không suy nghĩ đề nghị vừa rồi của bản cung?” Nàng vừa ngồi xuống, Quân Hoằng liền cười khẽ nghiêng đầu hỏi.

Diệp Lạc mím chặt môi, lập tức trong đầu Phong Gian Ảnh thầm kêu hỏng bét, mà Dịch Kinh Hồng thì tỉnh bơ nuốt ngụm rượu đang uống dở.

Người quen biết Diệp Lạc đều hiểu, nàng đang tức giận.

Đáng tiếc, thái tử điện hạ cao cao tại thượng hiển nhiên còn chưa học được cách nhìn mặt đoán tâm tình, hắn hứng thú nhìn về phía nàng, “Sắc mặt Diệp khanh tựa hồ không tốt lắm nhỉ?”

Khi hai người đang nói chuyện, thị vệ cầm một kiện áo choàng xanh đen đi tới, Diệp Lạc sửng sốt, Quân Nặc phía xa xa nhấc chén về phía nàng. Nàng hiểu ý, Quân Nặc này lại gọi người đem áo choàng tới đưa nàng.

Nàng định chối từ, hai chân tên thị vệ đã mau chóng quỳ sụp xuống, “Xin Diệp thị lang xin vui lòng nhận cho, nếu không thuộc hạ khó có thể bẩm báo lại.”

Trong không khí này mà tên thị vệ quỳ xuống thì Diệp Lạc còn có thể nói sao nữa, nên vội vàng nhận áo choàng, “Được, ta nhận rồi, ngươi mau đứng lên đi!”

Thị vệ cảm kích vô vàn mau chóng rời đi, Quân Hoằng bực mình lên tiếng, “Diệp khanh quả là người có duyên tốt, xem ra hiện giờ ngay cả Thất hoàng đệ cũng đối với ngươi không như người thường!”

Hai huynh đệ này còn có để cho người khác sống không? Diệp Lạc chán nản, quay đầu đáp một câu, “Đó là đương nhiên, nếu thái tử điện hạ bằng lòng với thần một việc, thần cũng đối với ngài không như người thường.”

“Việc gì?”

Bên miệng Diệp Lạc ẩn chứa nụ cười, “Ở phía dưới thần!”

“Phốc!” Phong Gian Ảnh vẫn dựng thẳng lỗ tai, ai dè nghe thấy một câu như vậy, vì thế hắn hoa hoa lệ lệ cười văng cả nước miếng.

Mà thái tử điện hạ của chúng ta, chết sững đương trường, há mồm cứng lưỡi nhìn về phía Diệp Lạc, trong đầu trống rỗng.

Nghe nói, hỉ yến của thất hoàng tử ngày ấy có một đại kỳ cảnh, đó là Lễ bộ thị lang Diệp Tri hì hục vùi đầu ăn, hưng phấn rung đùi đắc ý, mà thái tử điện hạ bên cạnh lại ngồi đờ người yên lặng, vẻ mặt cứng ngắc, nhiều lần thất thần.

Đêm đó, trên đường về nhà, Diệp Lạc vừa đi vừa hát.

Phong Gian Ảnh ở phía sau liên tục hô nhỏ, “Tiểu Diệp Diệp, ngươi nói lung tung như vậy, nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ là chuyện không may.”

Diệp Lạc lại nghĩ tới vẻ mặt bực bội của Quân Hoằng, tâm tình càng tốt, tiểu tử kia dám cùng nàng đấu, hừ!

“Công tử, chả lẽ ngài không nhận ra nguy cơ gì à? Sau đêm nay, thế lực của thất hoàng tử sẽ không đơn thuần như trước nữa.” Phong Gian Ảnh không đành lòng đả kích nàng, nhưng thật sự không nhìn nổi vẻ mặt thoải mái của nàng, không thể không nhỏ giọng nhắc nhở.

Diệp Lạc vươn hai tay đón gió đêm, chạy vài bước mới quay đầu lại, “Phong Gian, ngươi không muốn chứng kiến ư, sự kiên trì của một người có thể đạt được kết quả gì? Khi hắn gặp được càng nhiều khó khăn khổ sở hơn cả trong sự tưởng tượng, hắn sẽ tiếp tục kiên định với lựa chọn ban đầu hay là hối hận biết vậy nên thỏa hiệp từ đầu?”

Nàng cười lớn, “Sự kiên trì của ta vĩnh viễn cũng không thỏa hiệp, cho nên ta muốn nhìn xem, sự kiên trì của một nam nhân, có thể có kết quả thế nào.”