Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 40: Tuyên chiến




Edit: Joan

Đại điển đăng cơ của Quân Hoằng đã định là mười ngày sau, mồng bảy tháng bảy.

Nhưng ngay sau đó, mấy vị thái y cuối cùng xem bệnh cho Hoàng Thượng đều chết ly kỳ.

Khi Quân Hoằng nhận được tin này, lập tức bảo Chiêm Xuân triệu tập thị vệ của Thái Tử bảo vệ Đông cung. Đồng thời bảo Dịch Kinh Hồng nhanh chóng thông báo cho Diệp phủ, Lễ bộ Thượng thư, Hàn lâm viện, Thống lĩnh cấm vệ quân và một vài người khác.

Hắn biết, khảo nghiệm chính thức bây giờ mới bắt đầu.

Diệp Lạc biết tin cùng lúc với Quân Hoằng, sau đó biết sự bố trí của Thái Tử qua Dịch Kinh Hồng.

Nhưng với thực lực của Quân Nặc và Lương Tướng, thì chút chống đỡ đó hiển nhiên là không đủ.

Khi nói chuyện bằng vũ lực, trong tay ai có binh đao thì người đó nói đúng.

“Công tử, người nghĩ bọn họ đang làm trò gì?” Phong Gian Ảnh nhìn Diệp Lạc nghiêm túc, thì bắt đầu có dự cảm không tốt.

Diệp Lạc nhắm mắt, cố gắng nhớ lại, nàng cảm thấy hình như mình đã quên cái gì.

Phong Gian Ảnh và Tang Du ngồi xuống một bên, không dám quấy rầy nàng suy nghĩ.

Rất lâu sau, Diệp Lạc chậm rãi mở mắt ra: “Tang Du, để ám vệ của Diệp gia ở Dực quốc chậm rãi xâm nhập vào Hoa Gian quốc. Dực quốc thiếu cơ sở ngầm, dùng phủ binh bù đắp, nhưng không thể để phủ binh trực tiếp đi vào Hoa Gian quốc.”

“Tiểu thư,” Tang Du cẩn thận hỏi: “Không phải lúc trước người bảo không cần an bài gì ở Hoa Gian quốc sao?”

Diệp Lạc cười tự giễu: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, bây giờ bố trí lại một lần nữa. Hơn nữa phải đặc biệt chú ý Tịnh Kiên vương của Hoa Gian quốc có qua lại với người của Sùng Hưng vương triều hay không.”

“Được!” Tang Du đứng dậy.

“Khoan đã, ngươi phải đặc biệt dặn dò, gặp phải Phong Phi Tự, thì báo lại cho ta. Người Diệp gia đến Hoa Gian quốc không được xung đột trực tiếp với huynh ấy, không được sử dụng kí hiệu Diệp gia. Tất cả mọi tin tức, đều chuyển qua Dực quốc.”

“Dạ.”

“Diệp Tam, Diệp Cửu!” Lời của nàng thoát ra, hai thân ảnh xuất hiện.

“Diệp Tam, ngươi đến biên quan thông báo cho Tinh Dương, để hắn dẫn người bí mật trở lại kinh thành. Diệp Cửu, ngươi điều khiển phủ binh và cung tiến thủ, ẩn nấp xung quanh Đông cung, nếu có quân đội xuất hiện, các ngươi bắn chết thủ lĩnh trước cho ta.”

“Dạ!” Hai người đồng thời rời đi.

“Công tử, người nghĩ tới cái gì vậy, hay là những thái y này chết có liên quan tới Hoa Gian quốc?”

Diệp Lạc xoa trán: “Nếu đúng như ta đoán thì kế tiếp, sẽ có người gây khó dễ cho Thái Tử. Nói là Hoàng Thượng chết, có liên quan với Thái Tử. Dù sao lúc Hoàng Thượng bệnh nặng, trong đám hoàng tử chỉ có mỗi Thái Tử nhìn thấy Hoàng Thượng.”

“Sao có thể như vậy, Hoàng Thượng bệnh nặng, đó là do bị thương. Hơn nữa, lúc Hoàng Thượng bị tập kích, Thái Tử đang ở Dực quốc mà. Với cả, hắn vốn là thái tử rồi, ngôi vị hoàng đế sớm hay muộn cũng là của hắn, hắn gấp như vậy làm gì?”

“Hừ, Phong Gian, ngươi có biết, cái gì gọi là chết không đối chứng, cái gì gọi là chỉ hươu bảo ngựa không?” Diệp Lạc đứng dậy, thu thập đồ đạc.

“Công tử, người làm gì vậy?”

“Lập tức xuất phát, đi tìm Nhàn Vân vương gia, sau trận này, nhất định phải cần một cái cớ mới có thể quang minh chính đại ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Nhàn Vân vương gia là huynh đệ duy nhất cùng cha cùng mẹ với tiên hoàng, hơn nữa là người khẳng khái dũng cảm, dù ở hoàng tộc hay dân gian, thì cũng đều có thanh danh vô cùng tốt. Quân Hoằng phải có được sự ủng hộ của hắn thì ngôi vị hoàng đế này mới vững chắc.”

“Nhàn Vân vương gia? Chính là vị Vương gia cả ngày chỉ biết ăn uống kia?”

“Cả ngày chỉ biết ăn uống?” Diệp Lạc mỉm cười liếc hắn một cái: “Đất phong của Nhàn Vân vương gia rất lớn, mà ở vùng đồi núi có rất nhiều thổ phỉ sơn tặc. Bao năm qua, quốc khố vẫn chi ra một khoản trợ giúp hắn dẹp nạn trộm cướp, nơi đó, phải có đến mười vạn thân binh.”

Trên đường đến Hoàng cung, Phong Gian Ảnh vẫn nghi vấn: “Công tử, người còn chưa nói, việc này có liên quan gì đến Hoa Gian quốc?”

“Không có quan hệ gì, ta đoán thôi.”

“Lại là trực giác!” Phong Gian Ảnh thở dài.

Diệp Lạc không lên tiếng, đây đúng là trực giác, nhưng nó là trực giác của nàng đối với sư huynh. Có đôi khi trực giác rất đáng sợ, huống chi, kế sách mượn lực tốt như vậy, vốn là sở trường của sư huynh. Lấy Sùng Hưng vương triều làm mâu, đánh Sùng Hưng vương triều bằng thuẫn. Vô luận là thắng hay thua, đều là nội loạn của Sùng Hưng, Hoa Gian quốc bọn họ ngồi im xem hổ đấu.

Đây là một liên hoàn kế, chỉ sợ đã bắt đầu từ khi Hoàng Thượng bệnh nặng. Nàng vẫn kỳ quái, tại sao đầu trận thì làm lớn như vậy, ám sát Hoàng Đế, tập kích Thái Tử, mà khi Quân Hoằng hồi cung thì tất cả đều dừng lại.

Đều do nàng sai, do tâm cảnh giác của nàng không đủ, mới khiến âm mưu của bọn họ tiến tới bước này.

Nghĩ vậy, nàng hận không thể tự đánh mình hai cái.

Lúc đến Đông Cung thì gặp Quân Hoằng đi ra ngoài. Nhìn thấy nàng, hắn sửng sốt một chút: “Diệp Tri, sao ngươi lại đến đây?”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta đã triệu tập Đại Lý tự, Hình bộ, Tri phủ kinh thành đến Ngự thư phòng, nhất định phải tra ra lí do mấy thái y chết.”

Diệp Lạc dừng một chút, việc Quân Hoằng nói cũng đúng là việc phải làm trước mắt. Bằng không, chưa đợi đến lúc đối phương gây khó dễ, bọn họ cũng đã bị người nắm nhược điểm.

Nàng gật đầu: “Ta đi cùng ngươi.”

“Được!” Vẻ mặt tuấn tú giãn ra, lộ vẻ vui mừng.

“Diệp Tri, chờ ta đăng cơ xong sẽ phong ngươi làm Tham vấn chính sự nhé. Như vậy, ngươi có thể danh chính ngôn thuận cùng ta xử lý chính vụ.” Đi trên đường, Quân Hoằng hỏi nàng.

Diệp lạc lắc đầu,“Không cần.”

“Vì sao, ngươi không thích chức vị này à?” Dừng một chút, lại nói: “Ngươi vẫn muốn đến bộ binh sao? Nhưng bộ binh là thiên hạ của Trương gia, ngươi đi đến đó sẽ bị xa lánh.”

“Không phải,” Diệp Lạc thản nhiên cười,“Ta thích vị trí của Lương tướng, tự ta sẽ tranh với hắn.”

Im lặng một hồi lâu, Quân Hoằng mới nói một chữ: “Được.”

Trong ngự thư phòng, ba vị trưởng quan tư pháp đều có sắc mặt sợ hãi, khi Quân Hoằng vừa đi vào, lập tức đi lên cầu xin tha tội.

Diệp Lạc thờ ơ lạnh nhạt, đúng là mấy lão hồ li, chỉ sợ đều đã ngửi ra mùi bất thường rồi.

Quân Hoằng ngồi xuống,“Ba vị ái khanh cảm thấy, cho các ngươi bao nhiêu thời gian thì các ngươi có thể tra ra manh mối của vụ án này?”

“Đây…….” Vẻ mặt ba người như gặp nạn, chần chờ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Cuối cùng, là Đại Lý Tự Khanh bước lên trước nói: “Khởi bẩm Điện Hạ, Đại Lý Tự chuyên phúc thẩm vụ án, còn việc phá án thì Tri phủ nha môn am hiểu hơn ạ.”

Tri Phủ vội vàng lau mồ hôi quỳ xuống: “Thái Tử điện hạ anh minh, mấy vị thái y này ở trong cung, bỗng nhiễn lại chết, này này này, thật sự không phải việc một quản sự kinh thành như thần quản được!”

“Ý các ngươi là, các ngươi đều không tra được?”

Mấy người quỳ trên mặt đất, không dám rên một tiếng.

“Hình Bộ đâu, Hình Bộ cũng là chuyên xem xét mức hình phạt cho phạm nhân, không phá án?” Quân Hoằng chuyển hướng sang Hình Bộ Thượng Thư.

Hắn liên tục dập đầu: “Thần hổ thẹn, thần sợ hãi, thỉnh Thái Tử tha tội.”

Quân Hoằng giận dữ, vung tay áo, quét hết đám tấu chương trên bàn xuống đất: “Một đám thùng cơm, triều đình nuôi các ngươi có lợi ích gì? Để các ngươi ra sức từ chối như hôm nay sao?”

Đầu bọn họ dán trên mặt đất, không dám lên tiếng.

“Hừ!” Quân Hoằng giận dữ cười: “Tốt, rất tốt. Người tới, đem quan phục bọn họ cởi ra cho Bản Cung.”

“Thái Tử bớt giận, bớt giận!” Ba người bắt đầu cầu xin tha thứ.

Quân Hoằng làm sao có thể nghe lọt, sai thị vệ lột quan phục của bọn họ, ném ra khỏi cung.

Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng ba người họ nữa, cơn giận của hắn vẫn chưa tiêu hết. Xoay người lại thì thấy sắc mặt Diệp Lạc, dừng lại: “Hừ. Không phải là ngươi thấy ta làm hơi quá đấy chứ?”

“Không phải, Điện Hạ làm rất tốt. Vào lúc này, cần phải gõ cho người đứng đầu hướng gió biết.” Diệp Lạc mỉm cười nói.

“Vậy vừa rồi sao ngươi lại có sắc mặt đó?” Quân Hoằng rất bất mãn, rõ ràng bảo là hắn làm tốt, thế sao lại bày ra vẻ mặt không chút thay đổi chứ.

Diệp Lạc nhìn về phía hắn: “Bởi vì điện hạ làm vượt qua sự mong đợi của thần, cho nên đã dọa thần sợ.”

Vậy còn nghe được, Quân Hoằng hơi hé miệng, không muốn thừa nhận, nghe nàng nói vậy hắn rất hưởng thụ.

“Điện hạ, vậy người định làm gì tiếp theo?”

“Cho Dịch Kinh Hồng làm Tri Phủ kinh thành, như vậy, ít ra có thể cam đoan quân sự, chính sự của kinh thành nằm trong tay chúng ta. Cho ngươi làm Đại Lý Tự Khanh, cùng Kinh Hồng tra rõ việc này. Còn Hình Bộ thì cứ thăng chức cho Thị Lang lên Thượng Thư đã. Có kết cục của Thượng Thư tiền nhiệm, chắc hẳn hắn không dám làm gì.”

Không nhận được phản ứng mong muốn, hắn nhìn Diệp Lạc: “Sao ngươi không nói gì?”

“Điện hạ phân phó, thần nghe được.”

“Diệp Tri,” Ánh mắt Quân Hoằng dừng trên người nàng: “Mấy ngày nay ngươi bị làm sao thế, trước kia ngươi cũng không xưng thần với ta.”

Diệp Lạc cười cười: “Đó là do thần không hiểu quy củ.” Nàng suýt chút nữa thì quên, vị trước mặt này, không phải người có thể cùng sinh cùng tử với nàng như bọn Phong Gian, Tinh Dương. Hắn là Thái Tử, là người sắp lên ngôi vị hoàng đế.

Gần vua như gần cọp, nếu nàng không biết thu liễm, chỉ sợ di chỉ của Tiên Hoàng, cũng không bảo đảm được mạng nhỏ của nàng.

Môi Quân Hoằng mím chặt, một đám lửa nho nhỏ, chậm rãi tụ lại trong đáy mắt.

Rất lâu sau, ngay tại lúc Diệp Lạc nghĩ hắn sẽ vỗ bàn đứng lên thì hắn đứng dậy, nhưng lại không có vẻ tức giận như nàng nghĩ.

Hắn đi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm mặt nàng một lúc lâu, sau đó, bỏ lại một câu rồi xoay người đi mất.

Hắn nói: “Diệp Tri, ngươi như vậy rất không tốt!”

Diệp Lạc mất một lúc mới phản ứng lại, nàng vừa mới bị Quân Hoằng ghét bỏ hả.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, xác định là mặt trời mọc hướng Đông.

Vỗ vỗ mặt, nàng xông ra ngoài: “Điện hạ, xin đợi một chút.”

Quân Hoằng cũng không quay đầu lại, bước chân càng nhanh hơn.

Diệp Lạc tức giận, hắn không biết hắn ngưu cao mã đại, chân dài sao? Hắn đi một bước bằng nàng chạy hai bước đấy! Dùng khinh công, nhảy tới bên cạnh hắn: “Quân Hoằng, ngươi không nghe thấy ta gọi ngươi à?”

Hắn quay đầu lại, mặt mày cong cong, làm gì có dấu hiệu tức giận chứ.

Diệp Lạc sửng sốt, buông hắn ra.

Hắn nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Diệp Tri, ngươi gọi ta Quân Hoằng.”

“…….” Diệp Lạc bất động, nàng vừa mới quýnh quá nên quên mất.

“Diệp Tri, ngươi gọi ta là Quân Hoằng dễ nghe hơn. Sau này ngươi cứ gọi ta như vậy đi.” Đi được hai bước, lại quay đầu lại“Sau này ta thành Hoàng Thượng, ngươi cũng gọi ta như vậy đi.”

Không có Phụ hoàng gọi hắn là Hoằng nhi, ít nhất, còn có một người gọi hắn là Quân Hoằng.

Khi mọi người trong thiên hạ đều chỉ biết hắn là Sùng Hưng hoàng đế, thì còn có một người, vẫn gọi tên của hắn.

Hoàng đế, là thuộc về Sùng Hưng vương triều, nhưng mà Quân Hoằng, là thuộc về mình hắn.

“Điện hạ!” Hắn vừa trở về Đông cung, thì thấy vẻ mặt Chiêm Xuân lo lắng đi đi lại lại ở cửa. Vừa thấy hắn hồi cung, Chiêm Xuân lập tức đưa hắn một tờ giấy.

Quân Hoằng vừa xem thì sắc mặt liền thay đổi, không nói hai lời, xoay người lên ngựa, vung roi: “Diệp Tri, đi theo ta.”

“Đi đâu?” Diệp Lạc vội vàng giục ngựa đuổi theo.

“Đến đất phong của Nhàn Vân vương gia. Phía Bộ Binh có dấu hiệu điều binh, đang muốn bao vây kinh thành. Bây giờ gần kinh thành nhất là binh lực của Vương thúc, chúng ta phải nhanh lên.”

Trong lòng Diệp Lạc trầm xuống, quả nhiên, động tác của đối phương rất nhanh.

“Vi Kỳ!” Quân Hoằng vừa chạy vừa gọi.

“Dạ, Điện Hạ!”

“Ngươi nhanh chóng ra khỏi kinh, cầm ấn triện của ta thỉnh cầu Uy Viễn Đại Tướng Quân mang viện binh đến, bảo vệ kinh thành an toàn.” Uy viễn Đại Tướng Quân trung can nghĩa đảm, cương trực công chính. Chắc hẳn hắn sẽ tận trung với người thừa kế ngôi vị hoàng đế chính thống. Chỉ tiếc là khoảng cách hơi xa. Không biết có kịp hay không.

“Dạ!” Vi Kỳ quay đầu ngựa lại: “Diệp Tri, Điện Hạ giao cho ngươi.”

Diệp Lạc gật đầu: “Nhất định không làm nhục mệnh.”

Vi Kỳ chắp tay, vỗ mông ngựa, chạy đi theo hướng khác. Tuy hắn không thích Diệp Tri nhưng hắn biết, giao Điện Hạ cho hắn, cũng khiến người ta yên tâm.

“Diệp Tri, nếu ta bại, ngươi có sợ không?” Ánh mắt Quân Hoằng nhìn phía trước, hỏi.

Diệp Lạc cũng nhìn phía trước: “Ta muốn vị trí của Lương tướng thì nhất định phải lấy được.”

“Nếu… bại thì sao?” Sẽ hối hận sao? Những lời này, hắn không hỏi ra.

“Ta muốn chém giết, nếu bại, thì cũng chịu cược chịu thua.”

“Ha ha. Được. Diệp Tri, chúng ta cùng nhau chịu cược chịu thua. Nhưng ta tin, chúng ta nhất định sẽ thắng!” Nhân sinh được mấy lần cược, cho dù thắng hay thua, cũng đều phấn khích!