Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Chương 24: Kỷ Ngôn Tâm, cô muốn giao dịch không?




Editor: Zi Zi.

Beta: Thơ Thơ

Kỷ Ngôn Tâm tự nhiên mất khống chế nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng.

“Đây là tạ lễ!”

Sau một lúc lâu.

Giọng nói Tưởng Đình Kiệt nhàn nhạt đáp lại.

Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy thì kinh ngạc thoáng qua rồi hít hít cái mũi, giọng nói khàn khàn hỏi: “Tạ lễ gì?”

“Không phải cô muốn cảm ơn tôi đã bảo vệ cho cô sao?”

Tưởng Đình Kiệt đột nhiên cười như không cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần phiếm hồng của cô. Tuy tư thế của hai người không thay đổi nhưng khoảng cách thân mật đã kéo giãn ra.

Lúc này, ánh mắt Kỷ Ngôn Tâm lơ đãng liếc qua nơi nào đó đã không che giấu được phản ứng của Tưởng Đình Kiệt. Cô chớp chớp mắt xấu hổ. Cô không nghĩ mình sẽ khóc, càng không nghĩ cô khóc lại làm Tưởng Đình Kiệt dừng lại. Đây đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay, cô và Tưởng Đình Kiệt có tiếp xúc thân mật trước khi phát sinh quan hệ. Nếu cô trực tiếp bị ngủ thì có lẽ tâm tình sẽ không phức tạp như vậy. Nhưng cả ba lần anh đều không tiếp tục, loại cảm giác vi diệu này làm cô không biết đối mặt như thế nào với anh.

“Đúng là tôi muốn cảm ơn anh nhưng chưa từng nghĩ tới việc lấy thân thể để cảm ơn!”

“Hả? Ngoài thân thể ra, cô còn có gì nữa?”

“……”

Tưởng Đình Kiệt độc miệng hỏi.

Sắc mặt Kỷ Ngôn Tâm ngẩn ra vài giây rồi trả lời: “Tôi biết anh không thiếu gì nhưng tôi không biết nên cảm ơn anh như thế nào!” đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn

“Thân thể của cô.”

“Cái gì?”

“Hứng thú duy nhất của tôi đối với cô!”

Ý của anh là chỉ muốn ngủ với cô.

Kỷ Ngôn Tâm mím đôi môi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, không nhịn được hỏi: “Không phải anh không gần nữ sắc sao? Vì sao lại muốn ngủ với tôi?”

“Hả? Cô còn nghi vấn chuyện này sao? Hay là chúng ta làm thêm mấy tư thế khác để nghiệm chứng, được không?”

Tưởng Đình Kiệt vừa nói chuyện vừa cúi người đến gần cô.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm sợ hãi co ro trên bàn bida, liên tục lắc đầu.

“Không không không…… Không cần!”

“Tôi biết thân thể của cô muốn, vì sao cô lại nhất định phải cự tuyệt tôi? Kể cả cô ngủ với tôi để tạ lễ thì cô cũng không thiệt thòi gì. Lần trước không phải cô rất hưởng thụ sao?”

Tưởng Đình Kiệt nói làm khuôn mặt Kỷ Ngôn Tâm nóng đến đỏ bừng.

Kỷ Ngôn Tâm dùng hai tay ôm lại cơ thể, cảnh giác trừng mắt nhìn anh, lắc đầu nói: “Không, nếu là quà tạ lễ thì do tôi quyết định, đây không phải lý do anh muốn làm gì tôi thì làm! Nếu lần sau anh còn đột nhiên tấn công tôi hoặc làm những việc vượt qua phạm vi tôi có thể tiếp thu thì tôi nhất định sẽ kháng cự!”

“Cô kháng cự có hiệu quả sao?”

“Tôi nói rồi, dù tôi kháng cự cũng không thể thay đổi kết quả nhưng điều đó có thể chứng minh tôi không muốn!”

“Lần trước ở trên giường cô còn nói rất thoải mái, rất muốn. Chẳng lẽ đều là không muốn sao?”

Tưởng Đình Kiệt không biết xấu hổ hỏi.

Vì thế, mặt Kỷ Ngôn Tâm đỏ hồng lườm anh, không nói lời nào.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt cúi người chậm rãi tới gần cô, bàn tay to mơn trớn gương mặt cô, bật cười: “Bộ dáng cô đỏ mặt rất đẹp!”

“Tôi đang tức giận chứ không phải thẹn thùng!”

“Sao lại tức giận?”

Tưởng Đình Kiệt đột nhiên ôm Kỷ Ngôn Tâm đang trốn cách xa vào vào trong lòng ngực, giam cầm không cho cô giãy giụa. Động tác anh ôn nhu giúp cô sửa sang lại làn váy. Hành động này nháy mắt mê hoặc Kỷ Ngôn Tâm làm cô mất đi cảnh giác, ngón tay anh đột nhiên xấu xa dừng tại nơi xấu hổ nhất của cô.

“Là nơi này tức giận sao?”

“A!!!”

Kỷ Ngôn Tâm thẹn quá thành giận sợ hãi kêu lên!

Địch Nhất đứng ngoài cửa hiểu lầm giọng nói của cô nên nhất thời đã quên gõ cửa vọt vào trong phòng.

Anh nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt và Kỷ Ngôn Tâm đang trong tư thế nam trên nữ dưới trên bàn bida. Trong mắt anh là hình ảnh vận động thân mật hư hư thực thực, tự nhiên bước chân anh cứng đờ trước cửa.

“Xin lỗi, Ngài Tưởng!”

Địch Nhất chạy trối chết.

Đồng thời, anh nghe được sau lưng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Kỷ Ngôn Tâm. Trong lòng anh yên lặng cảm thán, ngài Tưởng thật là lợi hại. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn

Nhưng sự thật là Tưởng Đình Kiệt và Kỷ Ngôn Tâm đều không nghĩ đến Địch Nhất sẽ đột nhiên xông vào, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt hiểu lầm của anh ta. Kỷ Ngôn Tâm thẹn thùng cúi đầu nhìn tư thế bị Tưởng Đình Kiệt ức hiếp ở trên bàn của mình rồi cảm nhận động tác ngón tay xấu xa của anh thì cô vô cùng xấu hổ và giận dữ, đến nỗi da thịt toàn thân đều nổi lên màu hồng phấn.

Sau khi Địch Nhất cuống quít rời đi, âm thanh Kỷ Ngôn Tâm phát ra là tiếng kêu thảm thiết của sự giận dữ.

Nhưng cô không nghĩ tới âm thanh này lại làm cho Địch Nhất hiểu lầm càng sâu.

“Anh không định giải thích sao?”

“Cô cảm thấy anh ta sẽ tin tưởng chúng ta không phải đang làm sao?”

“A a a……”

Khuôn mặt Kỷ Ngôn Tâm xấu hồ đỏ bừng.

Trong nháy mắt, thân thể của cô dưới sự giam cầm của Tưởng Đình Kiệt không ức chế được phản ứng run rẩy khe khẽ.

Tưởng Đình Kiệt nhướng mày, giọng nói trầm thấp hỏi: “Bây giờ cũng là tức giận sao?”

“Đây là thẹn thùng!!”

Cô biết rõ Tưởng Đình Kiệt đang trêu đùa nhưng Kỷ Ngôn Tâm vẫn không nhịn được phản bác.