Ngậm Một Miếng Dâu Nhỏ

Chương 49: 49: Lấy Chồng Sớm Cũng Tốt





Thiên Sinh đứng nguyên tại chỗ với khuôn mặt tái nhợt, dưới khán đài cũng truyền đến những tiếng reo hò.
Hạ An không thể phân biệt được âm thanh đó rốt cuộc là ngạc nhiên hay ủng hộ.
Nói tóm lại, đạn mạc đã hóng hớt muốn chết:
[Vãi thật, Dư Thần bật lại kìa?!]
[Việc Thiên Sinh cắt ngang lời của Hạ An thật sự rất là thô lỗ.

Tôi có lý để nghi ngờ rằng Dư Thần làm nền nhiều như vậy chỉ để nói câu này.]
[Mặc dù tôi biết điều đó là không thể nhưng anh ấy đang bảo vệ vợ mình kìa!]
[Thiên Sinh thật sự không cần thiết, chẳng lẽ anh ta cho rằng Hạ An đang cố ý khiêu khích anh ta sao? Nếu không phải không thể nhìn tiếp được nữa, liệu ai sẽ nói ra? Bản thân anh ta xem mình diễn có ra trò trống gì không?]
[Hơi tự tin quá mức rồi đó, anh diễn còn giỏi hơn cả Hạ An, người kể từ khi ra mắt trung bình mỗi bộ phim đều có hơn 100 triệu sao hả Thiên Sinh?]
[Hạ An thực ra cũng khá khách quan, cô ấy cũng chỉ trích các thành viên trong nhóm của mình nếu bọn họ làm không tốt, kể cả lúc đầu khi mới nhận, mọi người diễn không tốt chính là không tốt, chính vì cô ấy như vậy cho nên các thành viên trong nhóm mới tiến bộ lớn đến thế.]
[Mọi người mau nhìn biểu cảm của Thiên Sinh kìa ha ha ha ha! Có chết cũng không thể tưởng tượng được rằng sau câu thực ra anh diễn cũng không tệ của Dư Thần lại là một câu như thế này, tôi đã cười chết mất.]
[Thiên Sinh thật sự cho rằng mình là diễn viên lão làng sao? Trình độ năng lực hiện tại chỉ là dạng đóng phim thần tượng, vui mắt không phải quan trọng nhất sao? Ai muốn xem anh làm trò điên khùng trên sân khấu chứ?]
Im lặng một lúc, Hạ An chỉnh lại mic trên má rồi nói tiếp: "Chờ một chút, tôi còn có lời muốn nói."
Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng cô ấy sẽ tiếp tục phê bình Thiên Sinh, Hạ An lại nói: "Tôi sẽ nói một chút về nữ diễn viên bộ phim đối thủ đã, nếu không mọi người sẽ dành quá nhiều thời gian cho nam diễn viên, điều đó không công bằng với cô ấy.
Ừm...!Về phần của cô thì tôi có ghi lại một số điểm, chính là góc nghiêng của cô sẽ đẹp hơn so với góc chính diện, sau này ông kính có thể sử dụng phần nghiêng...
Sau đó tôi nghĩ rằng trong bầu không khí đó, cô có thể khóc ra thật sự là rất lợi hại nhưng phần chấn động vẫn còn hơi nhạt, sau này có thể xử lý một cách tinh tế hơn một chút, cảm xúc thay đổi mạnh thì cần phải có sự dự báo trước lâu hơn một chút.
Tuy nhiên, tôi có nhìn thấy ban đầu cô vẫn đeo chiếc kẹp tóc, sau đó vì hoảng loạn mà làm mất đi món đồ nhỏ này.

Điều này rất tốt.

Đáng tiếc là trong môi trường này rất khó có thể nhìn thấy được kỹ thuật diễn xuất thực sự của cô.

Tôi rất mong đợi vào phần biểu diễn tiếp theo của cô."
Nữ diễn viên đứng trên sân khấu sững sờ một lúc, như thể cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng cuối cùng lại có thể nói ngược về mình.


Trước lúc chuẩn bị rời khỏi sân khấu mới liên tục nói cảm ơn cô, Hạ An điều chỉnh lại tai nghe và mỉm cười với cô ấy.
...
Đêm hôm đó sau khi buổi ghi hình kết thúc vào, #Diễn tốt đã thành công xuất hiện trên hot search, mặc dù là chủ đề liên quan đến Thiên Sinh nhưng khán giả lại không hề nhắc tên anh ta, càng không đóng góp một chút xíu nào vào chủ đề và độ hot.
Với bài phát biểu tuyệt vời của Dư Thần, chủ đề này nhanh chóng thẳng tiến lên top 1, khu vực bình luận tràn ngập tiếng cười.
Một lúc sau, các mục liên quan của Hạ An đều lên hot search, bộ phim trước đây của cô cũng có thể loại tương tự như màn trình diễn của Thiên Sinh tối nay, có người đã cắt ra và mạnh dạn mở lời: [Đây mới là trạng thái sắp chia xa người yêu @Thiên Sinh, đến học hỏi đi.]
Đây chỉ là một bài đăng tùy tiện của một người qua đường, không biết tại sao nó lại trở nên nổi tiếng, với hơn 10.000 lượt chia sẻ.
Với thân phận của người cố vấn và những thay đổi thật sự đã mang lại cho các thành viên trong nhóm dường như đã thật sự thay đổi một chút cách nhìn nhận của những người qua đường đối với cô.
.....
Công việc của ngày hôm sau là tuyên truyền thương hiệu.
Sản phẩm chăm sóc da mà cô đại ngôn vừa được ra mắt tại tầng một của Quảng Trường Quốc Tế, cô được mời cắt băng khánh thành, thuận tiện quảng bá cho sản phẩm đó.
Buổi cắt băng khánh thành hôm nay náo nhiệt hơn bao giờ hết, cô gần như phải nhờ đến các nhân viên bảo vệ mới có thể nhích ra được một con đường đi, bên tay đủ loại tiếng la hét đinh tai nhức óc, thậm chí còn có cả fan giơ biểu ngữ, bởi vì nhìn qua không hiểu nên sau đó đến phần hỏi đáp tuyên trình, cô không khỏi nhìn lại rất nhiều lần.
Sau khi sự kiện kết thúc, đi lên xe rồi cô vẫn đang suy nghĩ về nội dung, ngồi chưa được bao lâu thì chị Nguyệt cũng đi lên.
"Em xem tiếng la hét vừa nãy, có phải là rất lợi hại không?"
"Bình thường mà.

Bọn họ chú ý an toàn là được rồi, mọi người đã giải tán hết chưa?"
"Ừm, có bảo vệ giữ gìn trật tự, nên đã trật tự rời đi, em không cần phải lo lắng.

Em có nghe thấy bọn họ hô to cái gì không?"
Hạ An lắc đầu, đoán: "Gọi vợ à?"
"Tương tự vậy, dù sao cũng chỉ có hai kiểu, một kiểu là gọi con gái, kiểu còn lại gọi là vợ." Chị Nguyệt chống cằm: "Cảm thấy em là vợ, hoặc là cảm thấy em là vợ của người khác."
Sau khi đặt nền móng xong, chị Nguyệt cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: "Thế nào, chuyện trước đây với Dư Thần, chị có dành đủ thời gian cho em không?"
Cô đột nhiên nhận ra rằng nội dung trên biểu ngữ chính là Một Liều An Thần.
"Thế nào gọi là chị muốn hỏi cái gì? Phải là em quyết định thế nào chứ."
Trong khi Hạ An đang suy nghĩ, chị Nguyệt có lẽ đã tưởng rằng cô đang băn khoăn, nên tiếp tục: "Có muốn hợp tác quảng bá, hưởng phần lợi nhuận do cp đang hot hiện nay hay không toàn bộ phụ thuộc vào việc em có độc thân hay không?"
"Tại sao em phải hưởng phần lợi nhuận của cp?"

Chị Nguyệt sững sờ.
"Em nghĩ mãi cũng không hiểu.

Em đã giành được hết tất cả các danh hiệu và giải thưởng mà lẽ ra em phải có được trong các bộ phim truyền hình rồi.

Mấy tháng qua em nỗ lực đã làm việc rất chăm chỉ trong vài tháng qua để kéo dài thời gian nổi tiếng, thẳng tiến đến phim điện ảnh.
Bây giờ em đã nhận được Lưu Linh đó là một cơ hội tốt để tiến lên một cấp độ cao hơn.

Tại sao khi em quay xong điện ảnh, không phải là chuyển hình sang điện ảnh mà lại quay trở lại con đường ban đầu?"
Chị Nguyệt đặt điện thoại xuống và nhìn cô.
"Em biết, có lẽ doanh thu phòng vé của bộ phim trước không tốt khiến mọi người lo lắng nhưng rủi ro cao thì cũng sẽ nhận lại được nhiều.

Bây giờ không cần phải vội vàng xem xét bộ phim tiếp theo, chúng ta phải đánh cược xem Lưu Linh có thành công hay không."
Xe chậm rãi lái ra khỏi gara dưới đất, ánh sáng chiếu vào khung cửa sổ.
Chị Nguyệt cẩn thận suy nghĩ kỹ về lời nói cô, sau hơn mười phút, cô ấy mới dần hồi thần lại.
"Em nói thế cũng có lý, có phim điện ảnh tốt để quay dĩ nhiên là hơn quay phim thần tượng, dù sao người ta không thể nào đóng phim thần tượng cả đời được, cũng không thể xào cp cả đời.

Về vấn đề con đường là do chị đã đặt giới hạn quá nhỏ, như vầy đi, nếu bộ phim điện ảnh thành công, chị sẽ không thuyết phục hay can thiệp vào quyết định của em nữa.
Nhưng chị vẫn giữ quan điểm đó.

Nếu em và Dư Thần không sáng tỏ, thì tốt hơn là nên cắt đứt."
"Bây giờ không còn mập mờ nữa rồi...!Em phải cảm ơn chị."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay chỉ tay vào má: "Bây giờ em cảm thấy lấy chồng sớm cũng tốt."
.....
Khi cô trở về khách sạn đã là buổi chiều, căn phòng trống không, Hạ An vừa đi vừa cởi áo khoác ra, cô đột nhiên nhớ đến món đồ nằm trong hộp mà Dư Thần đã nói.

Ngôi sao sáu cánh đó thực sự là do dạy anh xếp sao?
Sao cô lại không nhớ gì cả.
Hạ An đi dép lê đến góc phòng, nghiêng người và mở nắp.
Sắp xếp bên trong vẫn giống như lần trước cô đóng lại, điều đó có nghĩa là Dư Thần chưa chạm vào nó một lần nào, cô thầm nghĩ trong lòng anh thật sự thẳng thắn như vậy sao?
Hạ An chọn một ngôi sao sáu cánh gấp bằng giấy, thầm nghĩ rằng anh thực sự rảnh rỗi ghê, thứ này rất khó gấp, hồi học trung học mỗi ngày có nhiều bài tập về nhà như vậy mà anh vẫn thể gấp nó ngay ngắn như vậy.
Một khi đã biết sự thật, nhìn thấy những thứ này nó đã hoàn toàn khác hẳn.
Cô cúi đầu nhìn một lúc, góc phòng đó hơi bị khuất ánh sáng, cô dứt khoát cầm lên để có thể nhìn rõ hơn.
Nhưng ngay khi đưa nó ra ánh sáng, cô nhìn thấy bên trong phần giấy vốn dĩ trong suốt kia có một vật nhỏ hình hộp.
Hạ An nghĩ đó là thói quen xếp giấy của anh nhưng khi cô cầm từng cái lên, hình dạng bên trong khác nhau, khi cô dùng ngón tay xoa nắn thử, kích thước cũng khác nhau.
Cô vô cùng tò mò, vạch bên mép mở ngôi sao sáu cánh ra, vừa mở ra thì có một vật nhỏ rơi ra.
Hạ An nhặt nó lên và mở ra.
Bên trong là những nét chữ quen thuộc...
Cậu đã giẫm lên giày của tôi rồi.
Bài tập tiếng Anh tiết học tiếp theo phải nộp rồi, bây giờ cậu làm ngay đi.
Đừng lắc ghế của tôi.
Trả lại cây bút đỏ cho tôi.
Như được trong tích tắc được quay lại thời học sinh, cô cúi đầu xé một góc nhỏ trong vở nháp, vì cô giáo đang giảng bài hoặc lớp đang im lặng nên cô chỉ có thể viết lời nhờ vả của mình vào một tờ giấy và ném nó vào trong hộp bút của Dư Thần.
Cô luôn như vậy, trong lòng không chút tạp niệm nói rõ mọi chuyện nhỏ nhặt, còn anh luôn như vậy, còn anh cũng vẫn luôn như thế, bất cẩn và cà lơ phất phơ, coi những điều nhỏ nhặt không hề quan trọng đó như báu vật mà đem đi cất giấu.
Trên bàn là bó hoa hồng tươi mới được chuyển đến sáng nay, là hoa tươi mỗi ngày cô đã đặt mua mấy ngày trước, cắm trong bình hoa nhìn đẹp hơn rất nhiều.
Bên cạnh chiếc bình hoa là dòng chữ của ứng dụng cửa hàng hoa, ghi ngày tháng và một đoạn trích không biết đã tìm thấy ở đâu: Anh trao cho em cả linh hồn, với tất cả những điều quái gở, cáu kỉnh, lúc nóng lúc lạnh, một ngàn tám trăm tật xấu, nó thật đáng ghét, chỉ có một điểm tốt thôi, đó là yêu em.
Cô sững sờ đứng đó một lúc lâu, rất lâu, rất lâu, cô mới chống lên mặt bàn và từ từ đứng dậy.
.....
Ban đêm khi Dư Thần trở lại vào, cô đang ngồi trên bồn rửa trong phòng tắm, thử chiếc váy mình mới mua.
Cô kéo một hồi lâu cô cũng không kéo được, sau đó cô mới phát hiện ra đại khái là vì để tránh khóa làm xước vải trong quá trình vận chuyển, nên phần khóa được quấn bằng chỉ, cô phải tự tháo nó ra.
Cô lại lười cởi ra lại, lúc đầu tưởng chỉ chốc lát thôi nhưng kết quả là hồi lâu cũng vẫn không cởi ra, tính háo thắng lại nổi lên nhưng cô lại không muốn cởi ra từ từ gỡ, nhất định phải kéo váy vào sát người như thế này.
Làm đến mê mẩn, Dư Thần khom người lại gần, hỏi: "Em đang gỡ cái gì vậy?"
Khi anh cúi người, ngón chân cô dễ dàng chạm vào đùi anh, bồn rửa mặt lại cao, dép lê của cô đã rơi ra từ lâu, cô cũng không giẫm xuống đất được, mới một chút đã không còn sức nữa.
"Này, anh ở ngay đây, đừng nhúc nhích." Ngón chân cô bám lên, cả chân đều trụ vững: "Tư thế vừa rồi thật sự là quá mệt."
Chỉ nhìn cô loay hoay tháo như vậy mười giây, Dư Thần nói: "Dựa theo tốc độ của em, em chưa chắc đã có thể hoàn thành nó trước khi trời tối."
Hạ An ngước mắt lên, bởi vì cúi đầu quá lâu khiến cô có chút hoa mắt: "Vậy anh cảm thấy nên làm thế nào?"
"Dùng kéo."

"Kéo thì bén lắm, em sợ đâm vào mình."
Dư Thần đưa tay ra, đôi mắt hơi cụp xuống: "Em không có chồng à?"
Hạ An quay sang một bên, tìm kéo cho anh trong ngăn tủ phía sau nhưng đó giờ cô luôn để đổ lung tung, tìm hết phần tủ thấp rồi, lại với đến những chỗ cao hơn.
Cô càng lúc càng rướn người về phía trước, chiếc váy trên đầu gối cũng thuận theo đó mà vén lên, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Ánh mắt Dư Thần nhìn xuống.
Cô không dùng sức nữa, một tay chống khuỷu tay vào bồn rửa, tay kia tìm đồ, mũi chân cũng trượt về phía anh, khi chân cô vô thức hướng lên, Dư Thần đã dùng một tay tóm lấy lại.
Anh thấp giọng: "Đừng đạp vào đây."
"Ồ."
Cô đã đáp lại rồi nhưng anh nghi ngờ rằng cô hoàn toàn không biết anh đang nói về điều gì, bởi vì những ngón chân của cô chẳng những không rút lại, mà còn trở nên mạnh hơn.
Cuối cùng cũng tìm được cái kéo, bắt đầu chuyện chính rồi, Dư Thần vô cùng nghiêm túc cúi đầu xuống.

Hạ An không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bồng bềnh trên đỉnh đầu anh, trong lúc ngẩn ngơ, cô mới muộn màng nhận ra chuyện ban nãy, rồi cơ thể cũng có hơi không thoải mái theo.
Cô ho khan hai tiếng, vặn người sang một bên, lại bị giữ eo đè lại.
Lần này tốc độ cởi rất nhanh, sau khi hoàn thành, Hạ An bình tĩnh nhấc ngón chân của mình ra, lại bị anh nắm lấy mắt cá chân.
Dư Thần cụp mắt xuống, như cười như không: "Bây giờ đã biết dời đi rồi?"
"Em ban nãy..." Giọng điệu cô không lưu loát, nói: "Thực sự không để ý, không phải cố ý đâu."
"Ừm, vậy là có ý sao?"
"Em không có..."
Phần còn lại cô không nói ra, bởi vì cô nhận ra rằng Dư Thần đã không còn lắng nghe nữa.
Ánh mắt của anh dán vào gấu váy của cô, đi đi lại lại tuần tra.
Vạt váy trong lúc vận động đã bị kéo lên rất nhiều từ lâu rồi, lộ ra đôi chân trắng nõn, dưới ánh đèn lạnh lại càng thêm tinh tế.
Ánh mắt anh thuận theo chỗ đó, khẽ di chuyển vào bên trong một chút.
Cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, cô vô thức muốn lùi ra sau nhưng đã bị thành công dự đoán được, cô bị nắm chắc, không thể động đậy được.
Một cảm giác khó tin tuôn trào trong lồng ngực cô như nước biển, cô nghĩ Dư Thần àm sao có thể bằng lòng làm chuyện như vậy được.
Tuy nhiên, dự cảm lúc nào cũng gần vô hạn với sự thật, Dư Thần cúi người xuống song song với đầu gối của cô.
Hạ An nhất thời lên tiếng: Đừng...không được...
“Có gì mà không được?”
Dư Thần ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm vào vị trí gấu váy của cô, hai tay giữ chặt mép bàn đá cẩm thạch đã cứng ngắc.
Anh cười, đôi môi hơi đỏ, như thể đang mê hoặc cô: "Thử xem?".