Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1207: Tình cảnh như từng quen biết




Thấy Kinh Tiểu Lộ nhường nhịn, Dương Minh vô cùng tán thưởng. Nhưng mà, đối với các hành vi trước đây của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh cũng không hề chán ghét, dù sao thì lúc trước hắn cũng giống như Kinh Tiểu Lộ, là một tên côn đồ trong xã hội, suốt ngày chỉ biết hận không tìm được người đánh nhau, gặp phải tình huống như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ quan.

Mà bây giờ, Dương Minh đã trưởng thành hơn rồi, đối với người như vậy, chỉ biết cười trừ.

Thằng đầu trọc thấy Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ đi qua ngồi cái bàn bình thường bên cạnh, trong lòng đắc ý không nói nên lời, chờ bạn gái Tiểu Hồng của hắn đi lại, không nhịn được nói: "Thế nào? Anh có lợi hại không?"

"Quá lợi hại, bàn tình nhân du dây này ngồi sướng thật!" Tiểu Hồng hưng phấn nói.

"Hắc hắc, vừa rồi có hai người, vốn muốn ngồi chổ này, nhưng mà lại bị anh đoạt trước!" Thằng đầu trọc chỉ về hướng Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ: "Đó, chính là bọn họ, hai người này đúng là hèn nhát, ngay cả ho cũng không dám, thật đúng là đàn ông mà không có dũng khí!"

Bởi vì thấy Dương Minh có biểu hiện nhường nhìn, làm cho thằng đầu trọc càng không kiêng nể gì, theo hắn thấy, Dương Minh vừa rồi không nói gì, bây giờ càng không dám nói gì.

"Con nhỏ kia cũng thật là có mắt, đi theo cái loại nhát gan này!" Tiểu Hồng nghe xong, cũng nói một câu đầy ý nghĩa, sau đó quay đầu lại nhìn thằng đầu trọc bằng ánh mắt sùng bái.

Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ ngồi không xa, cho nên thằng đầu trọc và Tiểu Hồng nói cái gì, bọn họ đương nhiên nghe rất rõ ràng. Mình nhường nhịn lại bị cho là hèn nhát, điều này khiến cho Dương Minh không biết nên khóc hay là cười nữa, nhíu nhíu mày.

Nhưng mà Kinh Tiểu Lộ thì lại không nhịn được! Dương Minh là kẻ hèn nhát? Cái này quả thật rất buồn cười! Mà sự thờ ơ của Dương Minh càng làm cho nàng thêm tức giận, lúc trước trong căn tin trường học, Dương Minh đã đổ nguyên một chén cháo hoa lên đầu mình, mà bây giờ lại không có bất kỳ hành động gì, Kinh Tiểu Lộ làm sao mà có thể nhịn được, vỗ bàn, trừng mắt nhìn thằng đầu trọc và Tiểu Hồng: "Này, các người ăn nói chú ý một chút, không muốn tính toán với các người, đừng tưởng mình hay ho lắm!"

"Ơ? Thì ra là một thằng mặt trắng, để đàn bà ra mặt, đúng là hèn nhát!" Kinh Tiểu Lộ tức giận không làm cho thằng đầu trọc sợ, ngược lại còn làm cho hắn thêm kiêu ngạo.

Theo hắn thấy, Dương Minh quả nhiên là một thằng trứng dái mủ, hèn nhát đến nổi phải để cho bạn gái ra mặt.

Kinh Tiểu Lộ nghe thấy những lời khó nghe này, giận đến run cả người, cầm lấy cái chén canh trên bàn ném thẳng vào đầu của thằng đầu trọc, nhưng mà, phản ứng của thằng này cũng rất nhanh, né qua một bên, cười hì hì nói: "Thế nào, thân thủ của anh không tồi chứ?"

Dương Minh vốn không muốn phản ứng với loại người này, nhưng thấy tên này quả thật muốn bị đòn, vì vậy nhàn nhạt nói: "Tiểu Lộ, cái thứ đó không phải ném như vậy"

Nói xong, cầm lấy cái xương gà trên bàn do Kinh Tiểu Lộ ăn xong, tùy ý ném về hướng thằng đầu trọc.

Thằng đầu trọc không thèm quan tâm, ngược lại nhìn Dương Minh một cách khinh thường, cái miếng xương gà kia thì làm được gì? Còn tưởng rằng Dương Minh sẽ nổi điên lên, ai ngờ vẫn chỉ là một thằng hèn nhát, chỉ biết dùng thủ đoạn nho nhỏ.

Thấy Dương Minh vung tay, thằng đầu trọc lại vô thức nghiêng đầu qua né, giống như tránh khỏi cái chén của Kinh Tiểu Lộ vậy. Chỉ là, hắn không thể tránh được cái miếng xương gà này của Dương Minh thôi.

"Ịch" một cái, miếng xương gà văng trúng mắt hắn, nhất thời làm cho hắn thấy nhiều sao trên đầu, đau đến chết đi sống lại, ôm lấy con mắt mà gào thét.

Dương Minh đương nhiên là đã có giảm lực rồi, nếu không thì với sức lực bình thường của Dương Minh, con mắt của thằng này chắc chắn đã bị phế rồi, mà Dương Minh cũng không có thâm thù đại hận gì với hắn cả, cho nên chỉ khiển trách thôi.

Vừa rồi thằng đầu trọc tránh né cái chén của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh đã nắm được tốc độ tránh né cũng như quy luật hướng né của hắn.

Người bình thường không được huấn luyện chuyên nghiệp, thì khi người này tránh né các vật thể bay đến mình, sẽ tránh về một hướng theo bản năng, hơn nữa hướng tránh và tốc độ né mỗi lần đều như nhau.

Dù sao đây cũng là một loại phản ứng, thói quen trong tiềm thức, chứ không phải được tập luyện mà có.

Thằng đầu trọc có phản ứng giống phần lớn mọi người, vô thức tránh về hướng bên phải thân thể, cái này có phản ứng giống như những người thuận tay phải, đương nhiên người thuận tay trái thì ngoại lệ rồi.

Ngoài ra, những người được huấn luyện nghiêm ngặt như Dương Minh cũng là một ngoại lê, Dương Minh có thể tránh né vật thể bay đến hướng của mình theo nhiều hướng khác nhau, và tốc độ tránh né của mỗi lần cũng khác nhau.

Cho nên, sau khi Dương Minh đã nắm được thói quen cùng với tốc độ của thằng đầu trọc, cũng điều khiển được tốc độ bay của miếng xương cùng với sự trợ giúp của dị năng nhìn xa cùng với tính toán về khoảng cách giữa hai người.

Bởi vì vậy, Dương Minh chỉ cần dự đoán được đúng hướng đi của thằng đầu trọc, là có thể ném miếng xương gà trúng chính xác ngay con mắt của hắn.

Kinh Tiểu Lộ rất kinh ngạc, rõ ràng nhìn thấy thằng đầu trọc đã né rồi, nhưng vẫn bị Dương Minh ném trúng! Nhưng mà, mặc kệ thế nào, vẫn có thể trút được cơn giận này, Dương Minh đúng là Dương Minh, tuy rằng đã trầm tĩnh hơn trước kia rồi, nhưng cũng sẽ không tùy ý để cho người khác ăn hiếp người phụ nữ của hắn, không phải sao?

Kinh Tiểu Lộ có cảm giác như mình đã thăng cấp trở thành người phụ nữ của Dương Minh vậy, cười một cách đắc ý.

Thằng đầu trọc này tuy rằng không phải là đại nhân vật gì, nhưng mà bình thường cũng hay ra vào những chổ ăn chơi, đánh nhau khẳng định là không ít, cho nên Dương Minh vừa ra tay, thằng đầu trọc liền biết ngay, hôm nay đã gặp cao thủ rồi! Chỉ dùng một miếng xương gà nhỏ như vậy mà đã ném trúng mình, nếu dùng cái vật gì khác lớn hơn thì… thằng đầu trọc không phải là kẻ ngu si, biết con mắt của mình chắc chắn sẽ không còn, vội vã cúi đầu xuống, không dám nói thêm cái gì.

Còn con nhỏ tên Tiểu Hồng kia, thấy bạn trai của mình bị ném trúng, có chút không cam lòng, nhưng mà thấy bạn trai không dám lên tiếng, cũng biết đối phương là một người không thể trêu vào.

Thằng đầu trọc là một tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, Tiểu Hồng cũng rõ ràng chuyện này. Trên thực thế, loại người sống tạm bợ như vậy đều có tính cách này cả, bắt nạt kẻ yếu, còn gặp kẻ mạnh hơn mình thì lại cúi đầu khom lưng xuống, còn lợi hại hơn người ta thì mặc sức mà chà đạp.

"Này! Mua lại cho tôi chén canh khác!" Kinh Tiểu Lộ trước đây cũng từng lăn lộn trong xã hội, đương nhiên nhìn ra vẻ khiếp đảm của thằng đầu trọc, trong lòng hưng phấn không ngớt, suy nghĩ một chút, liền muốn đòi lại mặt mũi của mình.

Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, có chút giật mình. Quả nhiên, nha đầu này thù rất dai, lúc trước trong căn tin trường học, hắn đã từng bắt bạn trai của Kinh Tiểu Lộ phải đền một cái bánh bao, bây giờ Kinh Tiểu Lộ tự nhiên lại dùng chiêu này để đối phó với người khác.

Nhưng mà, bởi vì cái này là học của Dương Minh, cho nên Dương Minh cũng không thể ngăn cản, nên cũng mặc kệ Kinh Tiểu Lộ luôn.

Tiểu Hồng bị yêu cầu của Kinh Tiểu Lộ làm cho không vui, nhưng mà, thằng đầu trọc đã đứng lên, trong mắt đã xuất hiện một tia oán hận, đi đến quầy, mua lại cho Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ một chén canh khác, đặt lên trên bàn của Kinh Tiểu Lộ.

Tuy rằng trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, nhưng mà, người như hắn cũng có một đặc điểm hay, đó chính là co được dãn được, nếu không thì sao, người ta mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn phải giả chó giả mèo để sống sót.

Thằng đầu trọc có thể nhịn, nhưng mà Tiểu Hồng lại không nhịn được, liền móc điện thoại ra, nhắn đi một tin.

Cát Hân Dao lúc này đang cùng Tất Hải triền miên, thì điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn, Cát Hân Dao bực bội cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra đọc.

"Chuyện gì thế?" Tất Hải hỏi. Ngày hôm nay hắn trực ca đêm tại tiểu khu, nhưng mà hắn là quản lý bảo vệ ở đây, cho nên hoàn toàn không cần phải đi trực, chuyện này đã có những người khác lo cho hắn rồi.

Nhưng mà, tối hôm nay Cát Hân Dao đến chơi, mà Tất Hải lại có một phòng riêng của mình, cho nên cũng ở lại, cùng với Cát Hân Dao" tăng ca" đêm.

"Một nhỏ em trước đây, bình thường cũng hay đến bãi của anh chơi, gặp chút phiền phức, muốn gọi em qua để giải quyết" Cát Hân Dao giải thích: "Mặc kệ nó đi!"

"Ồ? Tìm em? Vì sao tìm em?" Tất Hải hỏi.

"Trước đây em đã đáp ứng rồi, chiếu cố cho nó, nhưng mà bây giờ chúng ta đã không còn làm ở cái bãi kia nữa, cho nên cứ mặc kệ nó đi!" Cát Hân Dao giải thích.

"Dương ca đã nói rồi, phải biết giữ tín nghĩa, em đã đáp ứng nó, thì đương nhiên phải đi giúp, giúp một lần coi như cũng là giúp rồi!" Tất Hải nói: "Như vậy đi, anh mang vài người, cùng đi với em, nhìn xem là chuyện gì, có thể giúp thì sẽ giúp!"

"Như vậy cũng được" Cát Hân Dao lúc đầu không đi, cũng là sợ Tất Hải không muốn đi, nhưng nếu Tất Hải đã nói vậy, thì Cát Hân Dao đương nhiên sẽ không từ chối, ôm lấy Tất Hải, hôn một cái, nói: "Cảm ơn anh!"

"Cảm ơn cái gì, chúng ta đi theo Dương ca, mà Dương ca lại ghét nhất những người lật lọng không giữ lời, cho nên sau này nếu không muốn tự gây phiền phức cho mình, thì nhớ đừng có hứa hẹn bậy bạ gì cả" Tất Hải lên làm quản lý bảo vệ rồi, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, không còn vẻ bốc đồng nóng tính như hồi đó.

Trong lòng Tiểu Hồng bồn chồn, không biết thời gian dài như? vậy, tìm Cát Hân Dao hỗ trợ, nàng ta còn chịu giúp hay không. Nghe nói người đàn ông của Cát Hân Dao đã không còn coi cái bãi đó nữa, mà đã là quản lý bảo vệ của một tiểu khu xa hoa rồi, bây giờ người ta hoàn toàn có thể không cần để ý đến mình luôn.

Cho đến khi Cát Hân Dao nhắn tin trả lời, nói rằng lập tức đến ngay, thì Tiểu Hồng mới yên tâm. Không nhịn được đắc ý trong lóng, xem ra, mình làm rất tốt, gửi một tin nhắn đi là có thể gọi người rồi! Trong lòng cầu khẩn Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ ăn chậm một chút, không cho bọn họ rời khỏi, nếu không thì sẽ uổng phí công sức.

Cũng may, Kinh Tiểu Lộ vốn đang muốn ngồi lâu với Dương Minh, cho nên Kinh Tiểu Lộ ăn rất chậm, ăn rất từ tốn. Là con gái mà, cho nên ăn cái gì cũng từ từ, Kinh Tiểu Lộ cũng không nghi ngờ gì.

Qua một hồi lâu, Tất Hải lái chiếc Mec của hắn đến trước cửa hàng KFC này.

"Ơ, có phải là xe của Dương ca không?" Cát Hân Dao liếc mắt, nhìn thấy được chiếc xe BMW X5 bảng số 8888 đậu ngay trong bãi giữ xe. Nghe Cát Hân Dao nói, Tất Hải vội vã quay đầu xa nhìn, quả nhiên là xe của Dương Minh rồi, trong lòng cũng cả kinh: "Dương ca cũng ăn ở đây?"

"Không phải là Tiểu Hồng gây mâu thuẫn với Dương ca chứ?" Cát Hân Dao vô thức nói.

"Không phải chứ? Vậy phiền phức này, chúng ta không quản nói rồi" Tất Hải lúc này cũng vô cùng hoảng sợ.

"Vào xem rồi biết" Cát Hân Dao cũng chỉ có thể vào nhìn mới biết được.

Cát Hân Dao và Tất Hải đi vào trong cửa hàng KFC, Tiểu Hồng đang nhìn về hướng cửa ra vào, cho nên nhìn thấy hai người này bước vào, nhất thời vui vẻ, vội vã vẫy tay nói: "Chị Hân Dao, Hải ca, ở đây này!"

Tất Hải và Cát Hân Dao nhìn thấy Tiểu Hồng, đồng thời cũng thấy Dương Minh đang ngồi trên cái bàn gần đó… còn có cả Kinh Tiểu Lộ nữa! Cái này khiến cho Cát Hân Dao vô cùng kinh ngạc! Đã trễ thế này rồi, mà Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ còn đi ăn KFC ở đây, cái này nói không có vấn đề thì… Muốn nói hai người này không có quan hệ là không có khả năng rồi! Cát Hân Dao âm thầm cắn lưỡi, con bé Kinh Tiểu Lộ này cũng dám nghĩ dám làm thật, nhưng mà quả thật đã làm được rồi, nhìn bộ dạng thân mật của hai người, Cát Hân Dao cũng hài lòng thay cho Kinh Tiểu Lộ.

Nghe thấy tiếng Tiểu Hồng gọi chị Hân Dao và Hải ca, Kinh Tiểu Lộ cũng không có phản ứng nhiều, nhưng mà Kinh Tiểu Lộ suốt ngày cứ đi cùng với Cát Hân Dao, cho nên cũng hay gọi Cát Hân Dao là chị Hân Dao, gọi Tất Hải là Hải ca, cho nên Kinh Tiểu Lộ vô thức ngẩng đầu lên, nhìn về hướng cửa, quả nhiên thấy là Cát Hân Dao và Tất Hải đến.

Nhưng mà, thấy được ánh mắt mờ ám của Cát Hân Dao, Kinh Tiểu Lộ liền đỏ mặt. Giờ này mà còn đi ăn khuya với Dương Minh, khó bảo đảm là không khiến cho người ta nghĩ bậy.

Còn Tất Hải, thì vô cùng bội phục Kinh Tiểu Lộ, tiểu thái muội này từ gà rừng đã biến thành phượng hoàng rồi, nhưng mà, nhìn thấy khí chất của Kinh Tiểu Lộ bây giờ, Tất Hải cũng phải cảm thán, Kinh Tiểu Lộ thật sự đã thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều, cứ như là hai người so với trước đây vậy! Cũng may khi đó Kinh Tiểu Lộ ăn mặc cứ? như là quỷ hồn vậy, cho nên Tất Hải cũng không có hứng thú gì, cũng không có làm bậy, nếu không thì bây giờ tiêu rồi.

"Chị Hân Dao, chính là bọn họ, bọn họ ăn hiếp em!" Tiểu Hồng không chú ý đến ánh mắt của Cát Hân Dao và Tất Hải, chỉ vào Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ, đắc ý nói.

"Hả?" Kinh Tiểu Lộ có chút choáng váng, cũng có chút ngạc nhiên, nhưng mà cũng có chút hoài nghi, Cát Hân Dao và Tất Hải là người của Tiểu Hồng?

Thấy bộ dáng của Tiểu Hồng bây giờ, Kinh Tiểu Lộ bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh của mình trước kia, khi đó, lúc mình nhìn thấy chị Hân Dao và Hải ca đến, đối mặt với Dương Minh lúc đó chẳng phải cũng kiêu ngạo như vậy?

Bây giờ, đến lượt mình được đổi vào vị trí của Trần Mộng Nghiên, Tiểu Hồng lại trở thành mình. Dương Minh lúc này cũng phát hiện ra Cát Hân Dao và Tất Hải ở cửa, nhìn nhìn Tiểu Hồng đang kêu la, rồi lại nhìn Kinh Tiểu Lộ, không nhịn được mỉm cười.

Kinh Tiểu Lộ đương nhiên biết Dương Minh cũng nhớ đến chuyện trước kia, cho nên ngượng ngùng cúi đầu.

"Tiểu Tất, Hân Dao, hai người cũng đến rồi à, cùng ngồi ăn đi" Dương Minh vẫy tay với Cát Hân Dao và Tất Hải, chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

Dương Minh đột nhiên nói ra câu này, làm cho Tiểu Hồng và thằng đầu trọc kinh ngạc. Thằng đầu trọc đương nhiên cũng biết Cát Hân Dao và Tất Hải, biết bọn họ rất có số má, nhưng mà nghe Dương Minh gọi hai người…

Dương Minh cũng quen biết họ? Hơn nữa xem ra tựa hồ còn rất quen thuộc?

Làm cho Tiểu Hồng và thằng đầu trọc kinh ngạc chính là, Tất Hải và Cát Hân Dao đều lộ ra nụ cười lấy lòng, cẩn thận đi đến bên cạnh Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ.

"Dương ca, anh đang ở đây …" Tất Hải cung kính nói.

Cát Hân Dao trừng mắt nhìn Tiểu Hồng, sau đó nói: "Còn không gọi Dương ca? Đây là lão đại của Hải ca!"

Tiểu Hồng và thằng đầu trọc nghe Cát Hân Dao nói xong, mới ý thức được hôm nay đã gặp phải siêu nhân rồi, hai người sợ đến mức vội vã đứng lên, không còn kiêu ngạo như hồi nãy.

Cát Hân Dao không có lừa bọn họ, hơn nữa bộ dạng cung kính của Cát Hân Dao và Tất Hải cũng không phải là giả bộ.

"Dương ca… xin lỗi…" Nụ cười của Tiểu Hồng còn xấu hơn cả khóc nữa, nàng ta không ngờ rằng kết quả lại thế này, muốn dạy dỗ người ta, mà ngược lại tự gây chuyện cho mình.

"Được rồi, không có gì" Dương Minh khoát tay, hắn cũng không muốn tính toán với bọn họ, không có ý nghĩa, nhưng mà hắn vẫn cười cười nhìn Kinh Tiểu Lộ, ý bảo cô xem bọn họ đi, có khác gì cô lúc trước không?

Kinh Tiểu Lộ bị Dương Minh nhìn chằm chằm làm cho khó chịu, ủy khuất nói: "Người ta đã sửa sai rồi mà… không còn như vậy nữa mà…" Thấy bộ dáng làm nũng của Kinh Tiểu Lộ, Tất Hải và Cát Hân Dao càng thêm mở rộng tầm mắt, theo trí nhớ của hai người thì Kinh Tiểu Lộ hình như chưa bao giờ làm như vậy cả?

Thấy Dương Minh không nói gì, thằng đầu trọc và Tiểu Hồng đều thở phào một hơi, nói: "Chị Hân Dao, Hải ca, hai người ngồi ở đây ăn đi, bọn em ăn xong rồi, phải đi, Dương ca, chị dâu, vừa rồi thật xin lỗi, đừng để trong lòng…"

Chờ cả hai ra khỏi cửa hàng KFC, thằng đầu trọc mới hung hăng mắng Tiểu Hồng: "Em nhiều chuyện làm gì vậy? Bây giờ thì sao? Vốn nhịn một chút thôi là không sao rồi, em xem em đó, sau này chúng ta làm sao mà nhờ vả chị Hân Dao và Hải ca được nữa?"

Tiểu Hồng cũng không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, cúi đầu, làm ra vẻ nhận sai.

Mà Cát Hân Dao và Tất Hải, sao có thể trách được bọn họ? Nghe Kinh Tiểu Lộ kể lại chuyện vừa rồi, Cát Hân Dao cũng cười nói: "Thì ra là vậy… nhưng mà, sao nghe cái này thấy quá trình quen tai quá?"

"Chị Hân Dao, chị cũng cười em! Hừ!" Kinh Tiểu Lộ nghe Cát Hân Dao nói vậy, ngượng ngụng quá trời, muốn kiếm cái hố mà nhảy xuống dưới.

Cát Hân Dao chì nói đùa một câu, cũng không tiếp tục chọc ghẹo nữa, cùng Tất Hải gọi đồ ăn, ăn một cách nhanh chóng, sau đó hai người mượn cớ đi coi phim, lập tức rời đi, bọn họ cũng không muốn ở đây làm bóng đèn.

"Dương ca, Tiểu Lộ, em và Tất Hải đi coi phim, nghe nói rạp chiếu phim 3D gần đây có phim mới, bọn em đi coi đây" Sau khi đã tiêu diệt hết đồ ăn của mình, Cát Hân Dao cung kính nói với Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ.

"Ơ? Phim gì vậy chị?" Kinh Tiểu Lộ đương nhiên cũng muốn đi với Dương Minh rồi, nhưng mà, sau khi ăn xong rồi, phỏng chừng Dương Minh sẽ đem mình về khách sạn, không được đi đâu nữa, cho nên khi nghe Cát Hân Dao nói muốn đi coi phim, trong lòng cũng có hy vọng mình có được đi coi với Dương Minh không?