Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1216: Cảnh cáo nhỏ của dị năng




Theo chủ ý của Kinh Tiểu Lộ thì, theo đuổi đơn giản căn bản là không làm nên trò trống gì, Kinh Tiểu Lộ cũng không muốn tiếp tục. Cho dù suốt ngày mặc đồ đẹp đứng lắc lư trước mặt Dương Minh thì Dương Minh cũng sẽ không có hứng thú đâu.

Nhưng mà nếu có thể ở bên cạnh Dương Minh mà bày mưu tính kế vì hắn, thì cái này mới có thể khiến cho nàng trở thành một người hữu dụng đối với Dương Minh, như vậy thì phần thắng mới lớn hơn được một chút.

Cho nên, đối với Kinh Tiểu Lộ mà nói, thu hoạch ngày hôm nay như vậy là được rồi, không cần phải tiếp tục dây dưa với Dương Minh nữa, bây giờ có chuyện quan trọng thì nên để Dương Minh đi giải quyết, chỉ khi nào giải quyết xong chuyện này, thì Dương Minh mới có tâm tình đi làm cái khác.

Mà quan trọng hơn là, nếu bây giờ Dương Minh có thể giải quyết chuyện của Tôn gia thuận lợi, thì trong chuyện này khẳng định là cũng có công lao của Kinh Tiểu Lộ, như vậy thì nàng cũng có lý do chính đáng để tranh công, kêu Dương Minh mời mình đi ăn cũng không có vấn đề.

Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ cùng Cát Hân Dao đi ra ngoài rạp, thấy Tất Hải đang đứng cửa toilet, lúc này còn bị một cô gái lôi kéo, và bắt Tất Hải phải chịu trách nhiệm!

Cảnh tượng như vậy, làm cho Dương Minh, Kinh Tiểu Lộ và Cát Hân Dao đều trở tay không kịp!

Sắc mặt của Cát Hân Dao trở nên trắng bệch, lúc trước nàng và lão đại của Tất Hải phát sinh quan hệ, cái này là một sự sỉ nhục trong lòng của Tất Hải, tuy rằng không nhắc đến chuyện này, nhưng Cát Hân Dao biết, Tất Hải khẳng định sẽ khó chịu. Cho nên, Cát Hân Dao luôn sợ Tất Hải sẽ bỏ mình, nhất là địa vị của Tất Hải ngày càng cao, Cát Hân Dao lại càng sợ Tất Hải sẽ đi kiếm người khác sau lưng mình, cho nên luôn theo Tất Hải không chịu buông.

Cũng may, Cát Hân Dao biết, muốn giữ được địa vị của mình, cũng chỉ có thể bắt tay từ bên Dương Minh, chỉ cần có Dương Minh, nàng sẽ không sợ bị Tất Hải làm cái gì cả.

Cho nên, Cát Hân Dao lúc nào cũng giữ thế công trong quan hệ phu nhân của mình, duy trì tốt quan hệ với Lâm Chỉ Vận, bây giờ lại có thêm cả Kinh Tiểu Lộ vốn có quan hệ thân thiết, Cát Hân Dao càng không sợ Tất Hải sẽ dám làm gì.

Đang lúc đắc ý, nhưng không ngờ lại thấy cảnh này, tự nhiên có một cô gái ở đâu chạy đến, lôi kéo Tất Hải, bắt hắn chịu trách nhiệm, cái này không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì đã xảy ra.

Cho nên sắc mặt của Cát Hân Dao bây giờ trở nên vô cùng xấu xí.

Cát Hân Dao tuy rằng tức giận, nhưng mà trước mặt Kinh Tiểu Lộ và Dương Minh, nàng cũng không thể phát tác được, chỉ có thể nhẫn nhịn xuống. Cho dù nước mắt có rơi thì nàng cũng sẽ không tranh cãi ầm ĩ với Tất Hải.

Kinh Tiểu Lộ cũng nghe được những lời này, nhưng mà nàng có lý trí hơn Cát Hân Dao nhiều, Kinh Tiểu Lộ cẩn thận quan sát biểu tình của Tất Hải, lại nhìn biểu tình của cô gái kia, hoài nghi nói: "Chị Hân Dao, chị đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này không có phức tạp như vậy đâu!"

Dương Minh cũng không cảm thấy Tất Hải là cái loại người lén lút chơi gái xong rồi không chịu trách nhiệm, hắn là một người có thể nói là một lòng trong tình cảm, nhưng, làm ăn thì khó tránh khỏi phát sinh tình một đêm với gái, cái này thì không có khả năng né được rồi, mà Cát Hân Dao hiển nhiên cũng ngầm đồng ý với cái này.

Nhưng mà, cái loại chuyện gái tìm đến cửa thì thật sự rất là mất mặt.

Cho nên, suy nghĩ của Dương Minh cũng giống như Kinh Tiểu Lộ, bình tĩnh lại một chút, xem rõ tình huống rồi tính.

Mà Tất Hải hiển nhiên cũng nhìn thấy đám người Dương Minh đi tới, trước mặt Dương Minh mà lại xảy ra chuyện này, mặt của hắn thoáng cái đã đỏ lên, nếu đổi lại là trước đây, hắn đã tát cho con nhỏ này hai cái rồi, nhưng mà bây giờ, thứ nhất đây là chốn đông người, thứ hai là tính tình của Tất Hải cũng đã trở nên hiền hòa nhiều hơn, không còn hung dữ như hồi trước nữa.

Cho dù là vậy, Tất Hải vẫn có xúc động muốn oánh con nhỏ này.

"Tôi đã nói rồi, hành lang tối thui, tôi không cẩn thận đi vào toilet nữ, tôi chỉ vào đi đái thôi, huống chi là cô nhìn tôi, tôi cũng không thấy cô, tại sao cô còn không chịu buông tha?" Tất Hải có chút bực bội, nếu đối phương không phải là con gái, hắn đã đạp cho chết mẹ rồi: "Huống hồ, trong toilet tối thui, sao cô có thể thấy tôi?"

Bây giờ hắn quả thật là đuối đi, cho nên mới cãi ngang như vậy, chứ cũng không muốn đánh người, chọc bảo vệ đến thì khó mà nói hết được.

Những lời này của Tất Hải, mục đích là muốn nói cho đám người Dương Minh nghe, đừng để cho bọn họ hiểu lầm. Quả nhiên, Cát Hân Dao nghe xong, sắc mặt cũng không còn xấu nữa.

"Sao tôi lại không biết chứ?" Cô gái hừ lạnh nói: "Tôi nhìn thấy, anh mặc một cái quần lót màu xanh lam ô vuông, tôi có thể kiện anh tội đùa giỡn lưu manh!"

Nếu như chỉ nghe lời của Tất Hải, có thể là còn chưa đủ tin tưởng, nhưng mà nghe cô gái này nói xong, thấy nàng ta không phủ nhận.

"Dương Minh, nếu em đoán không sai, cái con tiểu tiện nhân kia nhất định coi Hải ca là đồ ngốc, muốn gạt tiền của anh ấy!" Kinh Tiểu Lộ nhỏ giọng nói.

"Sao cô biết?" Dương Minh cũng không thấy cô gái này đòi tiền gì cả, mà chỉ muốn đòi lại công bằng thôi.

"Đương nhiên là biết" Kinh Tiểu Lộ cười nói: "Trước đây em luôn làm thịt những tên ngốc mà, cái loại coi tiền như rác, lại có nhược điểm của hắn trong tay, sao lại không thịt cho được?"

"Thật không?" Dương Minh cũng không truy cứu trước đây Kinh Tiểu Lộ thế nào, mà tiếp tục hỏi.

"Có đúng hay không, tự anh nhìn rồi biết" Kinh Tiểu Lộ nói.

Nhưng mà, ngay khi Kinh Tiểu Lộ vừa dứt lời, đã nghe cô gái kia nói: "Nếu không như vậy đi, anh trả tôi tiền bồi thường tinh thần, chuyện này coi như xong!"

"Cô muốn lừa đảo?" Tất Hải nhíu mày, còn chưa có người dám nói với hắn như vậy ở Tùng Giang, nhưng mà, Dương Minh đang ở đây, cũng không biết Dương Minh có thái độ gì, Tất Hải cũng không muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Dù sao thì thân phận của hắn cũng không còn là một tên côn đồ như trước đây.

"Bạn trai của tôi làm ở tòa soạn" Cô gái nói: "Nhìn anh cũng là người có thân phận, anh không muốn bởi vì đùa giỡn lưu manh mà được lên báo chứ?"

Dương Minh xem đến đây, cũng không cần tiếp tục xem nữa, có thể xác định chắc chắn rằng, cô gái này đúng như Kinh Tiểu Lộ nói, muốn lừa tiền của Tất Hải.

Cát Hân Dao cũng nhìn ra, không phải Tất Hải ra ngoài tìm gái, mà là bị người ta lừa, nhưng mà, Dương Minh không lên tiếng, thì Cát Hân Dao cũng không dám ý kiến.

"Cô quen anh ta sao?" Dương Minh lúc này mỉm cười đi đến, hỏi cô gái kia.

"không quen, đương nhiên là không quen, sao tôi có thể quen một tên lưu manh như vậy?" Cô gái trả lời.

"À, cô không quen anh ta, vậy tại sao lại nói anh ta là lưu manh?" Dương Minh tiếp tục hỏi.

"Hắn ta cởi quần trong toilet nữ, cái này không phải lưu manh thì là gì?" Cô gái nhíu mày hỏi: "Cái này có liên quan gì đến anh không, anh đang làm gì?"

"Tôi là bạn của anh ta, nghe nói cô muốn tiền bồi thường tinh thần, tôi là người trả, vì tiền của anh ta đang ở trong tay tôi!" Dương Minh nhàn nhạt nói.

"Vậy anh đưa cho tôi cũng được!" Cô gái lúc này không muốn tiếp tục nói chuyện với Dương Minh nữa.

Dương Minh nói như vậy, khiến cho Tất Hải, Cát Hân Dao và Kinh Tiểu Lộ đều khó hiểu, không biết Dương Minh làm như vậy, rốt cục là có ý gì.

"Vậy cô có cái gì chứng minh, anh ta cởi quần trong toilet nữ?" Dương Minh tiếp tục hỏi.

"Thế nào? Anh muốn cái gì?" Cô gái thoáng khẩn trương, đối phương nhiều người như vậy, nếu như cứ một mực phủ nhận, như vậy thì không ai có thể làm chứng cả.

"Tôi đang hỏi cô là cô có chứng cứ hay không" Dương Minh nhíu mày, cắt lời cô gái: "Mọi việc đều coi trọng chứng cứ, cô không có chứng cứ, như vậy chuyện bồi thường tinh thần này không bàn nữa"

"Chứng cứ" Cô gái vội nói: "Đương nhiên là có, tôi thấy được quần lót của hắn, là cái quần màu xanh lam ô vuông, hơn nữa trên cái mông trái của hắn có một cái bớt lớn!"

Tất Hải nhất thời đỏ mặt, Cát Hân Dao cũng oán giận trừng mắt nhìn Tất Hải, đi tiểu mà phải tụt cả quần xuống, cái này không phải là do quá mập rồi sao.

"À" Dương Minh gật đầu, cũng không tỏ vẻ nghi ngờ, mà lại hỏi: "Vậy cô có biết tôi không?"

Cô gái không hiểu ý của Dương Minh, vì thế lắc đầu nói: "không biết"

"Tốt, cô đã không biết tôi, vậy tôi nói, vừa rồi tôi đi toilet nam, thấy cô cởi quần bên trong, như vậy có phải là cô đùa giỡn lưu manh với tôi không?" Dương Minh nhàn nhạt hỏi.

"Anh!" Cô gái nhất thời nổi giận: "Anh có phải vô lại hay không? Tôi đi qua toilet nam hồi nào?"

không riêng gì cô gái có phản ứng mãnh liệt nhu vậy, ngay cả Kinh Tiểu Lộ và Cát Hân Dao cũng mở to mắt ra nhìn, không biết tại sao Dương Minh lại nói như vậy! Cái này không phải là vô lại sao?

"Đừng có la, tôi nói như vậy, đương nhiên là có chứng có!" Dương Minh cũng nhíu mày nói: "Cô mặc một cái quần lót màu hồng, còn đang vén qua, trên mặt có một con bướm màu xanh, à đúng rồi, trên cái mông trái của cô không có bớt, nhưng mà lại bị nhọt"

"A!" Cô gái lúc đầu không tin, nhưng mà, nghe Dương Minh nói xong, nàng ta hoàn toàn hóa thành đá! Mở to mắt ra nhìn Dương Minh một cách kinh khủng, một tay chỉ vào Dương Minh nói không nên lời!

Nàng ta ở trong toilet gặp Tất Hải xong, cũng không có đi toilet nữa, cho nên Dương Minh hoàn toàn không có khả năng nhìn thấy nàng ta mặc quần lót màu gì! Chứ đừng nói là cái nhọt này! Cái nhọt này vừa mọc ngày hôm qua, mà người trước mắt này lại nói chính xác như vậy! Trong đầu của nàng ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó chính là gặp quỷ!

Nếu không thì sao lại có thể quỷ quái như vậy?

Nhìn Dương Minh, lại nhìn Tất Hải, cô gái nhanh chóng bỏ chạy! Chuyện quỷ quái như vậy, xảy ra trong toilet tối thui của rạp chiếu phim, giống như là có.

"Cái gì thế? Chẳng lẽ bị đoán trúng?" Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc nhìn cô gái bỏ chạy, không hiểu gì cả.