Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1345: Bị nhìn ra




Chu Giai Giai đi vào trong phòng thí nghiệm, báo với Tiếu Tình là có bạn đến tìm, hai người muốn đi ăn một chút, Tiếu Tình nhìn thời gian, trên cơ bản cũng đã đến giờ ra về rồi, cũng không nói gì, đồng ý cho Chu Giai Giai xin nghỉ, chỉ là dặn nàng chú ý an toàn.

"Chúng ta đi thôi" Chu Giai Giai ra khỏi phòng thí nghiệm, nói với Kinh Tiểu Lộ đang đứng chờ: "Được phép rồi"

"À, được, vậy chúng ta đi" Kinh Tiểu Lộ hồi phục tinh thần, cười áy náy với Chu Giai Giai: "Xin lỗi, vừa rồi mình hơi thất thần"

"Tiểu Lộ, bạn có tâm sự?" Từ lúc đầu khi Kinh Tiểu Lộ đến đây, Chu Giai Giai đã chú ý đến, trên mặt của Kinh Tiểu Lộ có vẻ u buồn, Kinh Tiểu Lộ tuy rằng đã cố gắng không biểu hiện ra ngoài, nhưng mà Chu Giai Giai đã nhận ra cái gì đó, bây giờ thấy bộ dáng thất thần của Kinh Tiểu Lộ, trong lòng càng thêm xác định, Kinh Tiểu Lộ có tâm sự.

"A! không có gì!" Kinh Tiểu Lộ lắc đầu, chuyện mình gặp bây giờ, có nói với Chu Giai Giai cũng không có tác dụng, ngược lại càng khiến cho Chu Giai Giai lo lắng.

Nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ không muốn nói, Chu Giai Giai cũng không ép hỏi: "Chúng ta đi chứ?"

"Đi thôi" Kinh Tiểu Lộ gật đầu, cùng Chu Giai Giai đi xuống lầu.

"Xe của bạn?" Chu Giai Giai kinh ngạc nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ móc chìa khóa ra mở cửa xe BMW. Chiếc xe này giống với chiếc xe của Dương Minh, chỉ là số xe khác nhau, Chu Giai Giai đương nhiên không nghĩ đây là xe của Dương Minh rồi.

"Của Dương. công ty Danh Dương" Sắc mặt của Kinh Tiểu Lộ đỏ lên, nhất thời ngượng ngùng. Trước đó nàng muốn nói là của Dương Minh cho nàng, nhưng mà trước mặt Chu Giai Giai nói như vậy, thì hình như có vẻ mờ ám, Kinh Tiểu Lộ biết Chu Giai Giai mới là bạn gái của Dương Minh, còn mình thì không phải, cho nên vội vã sửa lời, đổi thành của công ty.

Nàng cũng không muốn làm cho Chu Giai Giai ghét mình.

Chu Giai Giai vốn rất thông minh, nghe thấy Kinh Tiểu Lộ nói chữ" Dương" kia, đã đoán được rồi, biết chiếc xe này tám phần là do Dương Minh tặng cho Kinh Tiểu Lộ, nhưng mà, Chu Giai Giai không hề ghen ghét gì cả, một chiếc xe mà thôi, so sánh mà nói, tình cảm của Dương Minh dành cho mình vượt hơn cả một chiếc xe này, chỉ bằng việc Dương Minh đích thân đến tận gia tộc Charles thôi, cũng đã làm cho Chu Giai Giai cảm kích cả đời rồi.

"Dương Minh mua cho bạn?" Chu Giai Giai mỉm cười, nàng cũng không muốn Kinh Tiểu Lộ giấu diếm nữa, nếu như đã nhìn ra rồi, thì không cần phải che dấu làm gì.

"A. không. à. phải." Kinh Tiểu Lộ muốn phủ nhận, nhưng lại nghĩ rằng mình không nên lừa dối Chu Giai Giai, vì thế đành gật đầu thừa nhận.

"không phải sao?" Chu Giai Giai cũng không chú ý đến vẻ bề ngoài của Kinh Tiểu Lộ, còn tưởng rằng mình nhắc đến Dương Minh, làm cho nàng ta khẩn trương. Nghe thấy Kinh Tiểu Lộ lắp bắp như vậy, Chu Giai Giai nhất thời buồn cười, lẽ nào mình đoán sai.

"không đúng không đúng. đúng đúng." Kinh Tiểu Lộ vội vã bổ sung.

"Cái gì?" Chu Giai Giai bị Kinh Tiểu Lộ làm cho nhức đầu: "Tiểu Lộ, bạn đang nói cái gì vậy?"

"Chiếc xe này. là Dương Minh cho mình, không, là cho công ty, nhưng mà cho mình lái" Kinh Tiểu Lộ nói.

"Hì hì, bạn thích Dương Minh?" Chu Giai Giai cười, đột nhiên hỏi.

"A? Mình?!" Kinh Tiểu Lộ sửng sờ, ngơ ngác nhìn Chu Giai Giai, không biết Chu Giai Giai làm sao mà nhìn ra được tâm sự của mình. Trong lúc nhất thời trong lòng thấp thỏm, không biết Chu Giai Giai muốn xử lý mình thế nào.

Kinh Tiểu Lộ giống như là cô vợ bé bị bắt gian tại trận vậy, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Chu Giai Giai, nàng không nghĩ ra được, vì sao Chu Giai Giai lại hỏi cái này!

Muốn nói Dương Minh tặng xe cho mình, thì có thể là Dương Minh thích mình, chứ không phải là mình thích Dương Minh. Đây là lẽ thường, bất kỳ người nào cũng sẽ cho rằng như vậy. Nhưng mà Chu Giai Giai lại tự nhiên hỏi ngược lại, tuy rằng lời của nàng ta là sự thật nhưng Kinh Tiểu Lộ không hiểu được tại sao Chu Giai Giai có thể đoán ra điều này.

"Hì hì, có lẽ là mình nhìn nhầm rồi" Chu Giai Giai nhìn thấy bộ dáng kinh khủng của Kinh Tiểu Lộ, làm sao mà không xác định được? Nhưng mà cố ý chọc ghẹo nàng ta.

"Bạn. bạn đã nhìn ra?" Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc không hiểu, nàng ta còn tưởng rằng Chu Giai Giai nghe Dương Minh nói, không ngờ rằng Chu Giai Giai tự mình nhìn ra. Nếu Chu Giai Giai đã nhìn ra rồi, vậy Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận có nhìn ra hay không? Nghĩ đến đây, toàn thân của Kinh Tiểu Lộ toát đầy mồ hôi lạnh.

"Đừng lo lắng" Chu Giai Giai nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Kinh Tiểu Lộ, cười khẽ nói: "Chỉ có mình nhìn ra thôi, chị Mộng Nghiên không biết đâu"

"Phèo!" Kinh Tiểu Lộ thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà trong lòng lại càng thêm kỳ quái, nếu Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận không biết, thì làm sao mà Chu Giai Giai nhìn ra được? Lẽ nào nàng ta có dị năng?

"Lên xe đi" Chu Giai Giai thấy Kinh Tiểu Lộ cứ đứng ngây ngốc bên cạnh xe, cảm thấy buồn cười, nhưng mà Chu Giai Giai cũng không phải là đang chê cười Kinh Tiểu Lộ cái gì cả, bởi vì nàng ta bây giờ cực kỳ giống mình lúc trước, lúc trước mình chẳng phải lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ như vậy sao?

"A. được!" Kinh Tiểu Lộ lúc này mình đang đứng ngây ngốc bên cạnh xe, làm cho những người khác đưa mắt nhìn. Vốn lái xe BMW đến trường đã bắt mắt lắm rồi, Kinh Tiểu Lộ và Chu Giai Giai lại xinh đẹp nữa, hai mỹ nữ đứng cạnh xe xịn, khẳng định là làm cho người ta chú ý.

Kinh Tiểu Lộ đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhất thời khó chịu, mở cửa người lái ngồi vào, mà Chu Giai Giai cũng mỉm cười leo lên vị trí cạnh người lái.

"Chúng ta đi đâu?" Sau khi khởi động xe, Kinh Tiểu Lộ khẩn trương hỏi Chu Giai Giai.

"Ơ?" Chu Giai Giai sửng sốt, lập tức nói: "không phải là bạn mời mình đi ăn sao?"

"A! Đúng rồi, mình mời bạn mà" Kinh Tiểu Lộ lúc này mới nhớ ra mục đích của mình: "Vậy bạn muốn ăn cái gì?"

"Bạn mời mình ăn cái gì, thì mình ăn cái đó" Chu Giai Giai bị Kinh Tiểu Lộ làm cho buồn cười, một người thoạt nhìn rất khôn khéo, nhưng mà tự nhiên lại bị ngốc đến mức này! Nhưng mà, Chu Giai Giai không cười nhạo Kinh Tiểu Lộ, bởi vì lúc đầu mình không phải cũng như vậy sao? Khi yêu Dương Minh, không phải cũng ngốc nghếch như Kinh Tiểu Lộ sao.

"À, mình biết gần đây có một quán bán món Quảng Đông ngon lắm, vừa mới khai trương không lâu, mỗi ngày đều rất đông khách, chúng ta đến đó nha?" Kinh Tiểu Lộ nghĩ một chút rồi nói. Quán ăn Quảng Đông này vừa mới khai trương, có đến công ty bảo an Danh Dương quảng cáo, vài tặng cho nhân viên cao cấp trong công ty nhiều phiếu ưu đãi, Kinh Tiểu Lộ đương nhiên cũng có.

Với địa vị của công ty bảo an Danh Dương tại Tùng Giang, những quán ăn vừa khai trương ở đây sẽ tìm đủ trăm phương ngàn kế để lấy lòng, cái này cũng không có gì kỳ quái cả. Kinh Tiểu Lộ vừa nhớ đến nó, cho nên muốn đi nếm thử.

"Được đó" Chu Giai Giai cũng không có ý kiến nhiều về món ăn, tuy rằng từ nhỏ đã sinh ra trong hoàn cảnh giàu có, nhưng mà cha làm quản gia cho gia tộc Charles bên châu Âu, mẹ thì suốt ngày bận rộng, cho nên từ nhỏ Chu Giai Giai đã tự nấu cho mình ăn rồi, căn bản là không có thói quen tiểu thư.

Kinh Tiểu Lộ gật đầu, khởi động xe, chạy về hướng quán ăn Quảng Đông.

Thấy trước cửa quán đậu đầy các loại xe, Kinh Tiểu Lộ biết những đồng nghiệp trong công ty không có nói xạo, quán ăn này quả nhiên rất đông khách. Bây giờ chỉ mới gần bốn giờ chiều thôi mà đã đông khách rồi, nếu đến giờ ăn, thì không biết là sẽ có bao nhiêu khách nữa.

Kinh Tiểu Lộ dừng xe lại, cùng Chu Giai Giai xuống xe đi vào trong quán. Người đến ăn ở đây nối dài không dứt, mấy người đi trước cũng muốn một phòng, rồi theo nhân viên phục vụ đi lên lầu. Kinh Tiểu Lộ suy nghĩ một chút, chuyện mình sắp nói với Chu Giai Giai có liên quan đến một số thứ, tuy rằng chỉ có hai người, nhưng mà cũng có thể lấy một phòng, vì thế nói với người phục vụ: "Chúng tôi cũng muốn một phòng"

Người phục vụ nhìn Kinh Tiểu Lộ và Chu Giai Giai, thấy các nàng chỉ có hai người, không cam tâm tình nguyện cho lắm, bởi vì sắp đến giờ cơm rồi, phòng ăn sẽ không đủ. Hai người chiếm lấy một phòng, thật sự quá lãng phí! Vả lại hai người là nữ, khẳng định sẽ không ăn nhiều, về phần rượu, thì đừng hy vọng.