Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 143: Hai cái bộ bộ




Lúc Dương Minh chạy đến trường, học sinh cấp ba đã tụ tập khá đông, đang ngồi tán gẫu với nhau.

Vương Chí Đào và Trần A Phúc, còn có hai tên tay sai Tất Vân Đào và An Quyền Đào, hai tên này cấp ba được gọi là" Vô Địch Song Đào". Mặc dù không cùng lớp cùng khóa với Vương Chí Đào, nhưng bởi vì cha mẹ đang làm việc cho tập đoàn Hùng Phong của Vương gia, cho nên hai thằng ku này trở thành người hầu của Vương Chí Đào.Thời tiểu học, Vương Chí Đào cũng thuộc hàng ăn chơi trác táng, nên ba người được gọi là" Bá Vương Tam Đào", bất quá khi lớn lên đã thu liễm lại rất nhiều.

Tất Vân Đào và An Quyền Đào trong trường cũng thuộc loại lưu manh như Lý Đại Cương, nhưng đối mặt với siêu cấp khủng bố như Dương Minh, bọn họ không dám làm càng. Cho nên bình thường không dám tiếp xúc với Dương Minh, vì thế hắn cũng không biết bọn họ.

Vương Chí Đào và ba tên hầu đang tìm cách giáo huấn Dương Minh. Nhìn thấy Dương Minh từ xa đi đến, ngay lập tức ba tên hầu đứng dậy thủ thế, còn hắn làm ra vẻ tươi cười, ngoắc Dương Minh lại: "Dương Minh, ở đây!"

Dương Minh đã nhìn thấy bọn Vương Chí Đào từ lâu, hơn nữa cái đề tài bàn luận của chúng đều nghe được rất rõ ràng. Thật đúng là ngu ngốc, để xem đến lúc đó xem mèo nào cắn miễu nào. Dương Minh âm thầm cười lạnh.

"Vương Chí Đào, đến sớm vậy! … hai vị này là …" Dương Minh chỉ vào An Quyền Đào và Tất Vân Đào.

"Ồ, hai người này là bạn học từ thời tiểu học của tôi, học lớp A5, để tôi giới thiệu một chút, đây lả An Quyền Đào, còn đây là Tất Vân Đào" Vương Chí Đào nói: "Còn đây là bạn tốt của mình, Dương Minh!"

Bạn tốt? Trong lòng Dương Minh cười lại, vừa rồi mày nói chuyện với hai tên này, cứ nghĩ là tao không biết à? Tà nhãn của Dương Minh nhìn thoáng qua An Quyền Đào và Tất Vân Đào, hai tên này rõ ràng không có điểm gì tốt đẹp, hiển nhiên cùng một loại với Vương Chí Đào.

"An toàn sáo? Tị dựng sáo?" Dương Minh cố ý khoa trương: "Đây là ngoại hiệu của hai người?"

An Quyền Đào và Tất Vân Đào nghe xong, sắc mặt biến đổi. Rõ ràng tên này trêu chọc mình, nhưng lại không dám phát tác, đơn giản là vì không dánh lại Dương Minh, vả lại Vương Chí Đào không cho phép gây phiền phức với Dương Minh.

"Ha ha, không phải là an toàn sáo và tị dựng sáo. Là An Quyền Đào và Tất Vân Đào!" Vương Chí Đào giải thích

"Ồ, tôi còn tưởng lại ngoại hiệu, mà … ngoại hiệu này cũng rất là dâm đãng a!" Dương Minh cười khổ nói.

"Hắc hắc, đúng vậy, ai biết được ngoại hiệu của bọn họ đâu!" Vương Chí Đào phụ họa.

An Quyền Đào và Tất Vân Đào thấy Vương Chí Đào nói vậy, trong lòng mặc dù không thích, nhưng cũng không dám nói gì. Ai kêu cha mẹ của mình làm công cho hắn! Nói không chừng Vương Chí Đào sau khi tốt nghiệp đại học xong, sẽ về làm tổng giám đốc của tập đoàn, đến lúc đó nắm quyền sát sinh trong tay. Huống hồ chi bản thân mình về sau cũng phải làm công cho Vương Chí Đào. Cho nên hai người không dám làm loạn.

"Ừ, có cá tính!" Dương Minh gật đầu, bây giờ biểu hiện của hắn với Vương Chí Đào vô cùng tốt. Nhưng hắn không muốn nói nhiều, vì vậy nói vài câu lấy lệ. Sau đó tán dóc với Trương Tân. Bởi vì đến trường rồi, cho nên Trần Mộng Nghiên không giữ khoảng cách quá gần với Dương Minh, đang cùng trò chuyện với các bạn nữ khác.

"Tại sao xe còn chưa đến?" Trần A Phúc hết kiên nhẫn nói.

Một lát sau, vài chiếc xe Benz đến, Trần A Phúc lập tức chạy lại. Hắn muốn lên xe trước, kiếm một chổ ngồi tốt cho Vương Chí Đào. Vì muốn biểu hiện ra mình ghê gớm, Trần A Phúc đấm đùng đùng vào cửa xe, quát: "Mở cửa nhanh!"

"Thằng ngu này, kêu cái con mẹ mày, đây là xe của trường, dành để chở thầy cô, xe của học sinh ở phía sau!" Tài xế vươn đầu ra chửi một tràng.

Câu nói này làm cho Trần A Phúc đỏ mặt, không ngờ rằng biểu hiện của mình lại thất bại như vậy. Dương Minh phía sau cũng lắc đầu, xem ra thủ hạ của Vương Chí Đào toàn những thằng ngu kinh điển.

Tên Trần A Phúc này có thể nói là hữu dũng vô mưu. Lần trước cũng đã kiếm chuyện sinh sự với Dương Minh một lần rồi, tất cả cũng chỉ vì xúc động nhất thời. Cho nên Dương Minh cảm thấy rằng tên Trần A Phúc này có thể lợi dụng được, nếu dùng tốt, sẽ gây phiền toái rất nhiều cho Vương Chí Đào.

Một lát sau, vài chiếc xe hết sức cũ nát lết tới, đây mới chính là xe của học sinh.

Ngẫm lại cũng đúng, có hai mươi đồng, còn đòi hỏi xe tốt cái quái gì. Tiền nào của đó, trả tiền xe bus thì phải ngồi xe bus thôi. Buồn cười nhất là Trần A Phúc còn tưởng rằng hai mươi đồng mà có thể ngồi Mecedes Benz sao? Vớ vẫn.

Xe bus cũng khá lớn, mọi người lên xe đều có chổ ngồi, Dương Minh và Trương Tân ngồi với nhau, Trần Mộng Nghiên ngồi với một nữ sinh tên là Triệu Tư Tư.

Bình thường thì quan hệ của hai người vô cùng tốt, cho nên Trần Mộng Nghiên đành phải xin lỗi Dương Minh thôi.

Triệu Tư Tư không tính là xinh đẹp, nhưng lại vô cùng ngoan hiền. Nếu cưới một người như vậy về làm vợ, nhất định sẽ trở thành một người vợ đúng kiểu nội trợ, nhưng mà … Dương Minh không thích loại này.

"Mày thấy Triệu Tư Tư thế nào?" Trương Tân đột nhiên hỏi Dương Minh.

"Triệu Tư Tư?" Dương Minh sửng sốt: "Mày thích Triệu Tư Tư?"

"Không có!" Trương Tân vội vàng phủ nhận: "Tao chỉ cảm thấy là tính cách của nàng rất khác so với Trần Mộng Nghiên, sao lại có thể trở thành bạn thân được?"

"Ai mà biết, con gái không thể hiểu được tình cảm huynh đệ của con trai, và con trai cũng không thể hiểu được tình cảm tỷ muội của con gái!" Dương Minh lắc đầu, không nói nữa.

"Hắc, khá là kinh điển nha!" Trương Tân mơ màng nói: "Ai, đúng rồi, mày nghĩ xem, Trần A Phúc có thích Triệu Tư Tư không? "

Dương Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua chổ Trần Mộng Nghiên, chỉ thấy Vương Chí Đào và Trần A Phúc đang ngồi phía sau hai nàng, nói: "Vương Chí Đào dám làm phiền vợ của tao, nó muốn chết hả? Đúng rồi, sao mày lại quan tâm đến Triệu Tư Tư vậy?"

"Không, tao chỉ cảm thấy rằng tên Trần A Phúc này quả thật rất ngu, nhìn là thấy phiền!" Trương Tân cười nói.

Núi Tây Tinh nằm ở khu tây bắc Tùng Giang, cách nội thành 137km. Có vài di tích lịch sử nổi tiếng như Thường Nga Khê, có Thường Nga Hồ, thời Đại Đường, Lý Bạch, Đỗ Phủ và đông đảo văn nhân thường xuyên đến đây thăm ngoạn, không ngại đường xa ngàn dặm bôn ba đến ngắm cảnh. Cũng từ đó trở đi, nơi này trở thành thắng cảnh du lịch của Tùng Giang.

Những năm gần đây, núi Tây Tinh trở thành địa điểm du lịch của mọi người, rãnh rỗi ngồi đây câu cá. Mỗi ngày lễ hay chủ nhật, đều có một lượng lớn du khách đến đây ngắm cảnh câu cá. Vừa được ngắm cảnh lại được thú vui câu cá.

Sau hai giờ, đến được núi Tây Tinh, các thầy cô và lớp trưởng bắt đầu điểm danh nhân số, sau đó sắp xếp phòng.

Chi phí chổ ở đã có trường lo, nói cách khác, mày có thể chọn hai thằng ngủ một phòng, hay là tám thằng chui vào một ổ cũng được, nói chung là phản ánh đúng số tiền của mày.

Trương Tân lập tức móc ra bốn trăm đồng, lấy hai phòng. Trần Mộng Nghiên bởi vì có quan hệ với Dương Minh nên thấy không sao cả. Chỉ là Triệu Tư Tư cảm thấy ngượng ngượng, nên nhất quyết đòi đưa lại cho Trương Tân một trăm đồng.

Dương Minh khi ở trên xe đã cảm thấy Trương Tân có chổ không đúng, hiện tại, nhìn thấy Trương Tân từ chối, càng thêm xác định, không sai, thằng ku Trương Tân này rất hào phóng, nhưng chỉ giới hạn trong quan hệ bạn bè, với những người không thân thì hắn cứ mặc kệ, một ngựa đổi một ngựa. Nói cách khác, Trương Tân đã có tiềm chất sơ bộ của một thương nhân thành công.

Nhưng hôm nay, một trăm đồng đưa vào trong tay hắn, mà hắn lại từ chối. Dương Minh nháy mắt báo hiệu với Trần Mộng Nghiên một cái.

Trần Mộng Nghiên thuộc loại thông minh hơn người, nên hiểu rõ ý của Dương Minh, lập tức kéo tay của Triệu Tư Tư nói: "Tư Tư, đừng có khách khí với bọn họ! Quan hệ giữa mình và Dương Minh bạn đã biết rồi, bạn là bạn tốt của mình, Trương Tân lại là bạn tốt của Dương Minh, sao hắn lại muốn lấy tiền của bạn!"

"Vậy … được rồi … lát nữa mình sẽ mời các bạn đi ăn!" Triệu Tư Tư do dự một chút rồi nói. Nàng không phải là loại người thích tiện nghi.

"Haha, một lát tính!" Trương Tân cười nói: "Chúng ta đem đồ về phòng đi!"

Thật ra thì … đi chơi chủ yếu mang nhiều đồ ăn theo, Dương Minh và Trương Tân xách hai một cái túi to về phòng.

Vương Chí Đào nhìn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ở cùng một chổ, tức giận lên đến não. Chẳng qua, lý trí nói cho hắn biết, trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng chọc đến Trần Mộng Nghiên. Dựa vào thái độ lãnh đạm của Trần Mộng Nghiên trên xe, luôn giữ khoảng cách với mình, làm cho hắn hiểu được, sự kiện tấm ảnh kia đã bại lộ, ấn tượng của nàng với mình đã giảm hẳn.

Nhưng hắn không cam tâm, luận gia thế, luận về học tập, bản thân mạnh hơn Dương Minh rất nhiều. Vì cái gì mà Dương Minh lại may mắn như vậy! Có đôi khí, ghen ghét một người chỉ cần một nguyên nhân rất đơn giản, Vương Chí Đào là một người như thế!