Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1454




Dương Minh khóa kỹ xe, hướng khách sạn đi đến, lúc bước qua đại sảnh, nhìn Lưu Kinh Lý gật gật đầu, cũng không nói gì thêm mà trực tiếp vào thang máy, ấn tầng một nút.

Phòng vip, trong lòng Dương Minh cười lạnh một tiếng, nói với mình phòng nào thì được rồi, còn thêm câu phòng vip, là nhắm đến mình khoe của sao? Rượu này, khách sạn này là của Dương Minh, hiển nhiên là Trần Trí Nghiệp đã sai lầm đối tượng một cách nghiêm trọng.

Thang máy dừng ở lầu 12, Dương Minh hướng một phòng bước tới, ngay tại cửa phòng, hắn cũng không lập tức gõ cửa mà dùng dị năng quan sát phòng một lượt.

Mặc dù đối với Dương Minh, Trần Trí Nghiệp một chút uy cũng không lọt vào đầu hắn, bất quá từ vụ Vương Chí Đào kia, Dương Minh làm việc đều cẩn thận tới nơi tới chốn, dù sao thì cẩn tắc vô áy náy, Dương Minh cũng không muốn bất cẩn, tự phụ sẽ dễ bị hỏng việc.

Trong phòng, ngoại trừ Trần Trí Nghiệp còn có hai tên vệ sĩ ngày hôm qua thì cũng không có ai khác. Dương Minh cũng chưa yên tâm hẳn, nếu bọn chúng lại mời Trần Thất gia đến làm huyên náo nữa, Dương Minh lại ngại trước mặt Trần Phi trả lời mấy câu thâm thúy, lão Trần Thất gia này đã tám mươi tuổi, lỡ mà tức khí uất chết tại đây thì chính là mình tự mua việc vào mình,

"Cốc, cốc, cốc!"

Dương Minh gõ cửa.

Trần Trí Nghiệp nghe được tiếng gõ cửa, nhìn đồng hồ đeo tay, rồi phất tay với hai tên vệ sĩ, ý bảo bọn hắn đi mở cửa.

"Ai?"

Vệ sĩ Giáp chạy đi, vừa đi vừa nháy mắt với vệ sĩ Ất, cả hai đi đến phòng ngoài, đứng trước cửa hỏi.

"Dương Minh."

Dương Minh thản nhiên đáp lại,

"Két" một tiếng, cánh cửa phòng được mở ra, vệ sĩ Ất lạnh lùng liếc mắt đánh giá Dương Minh một cái, hôm qua bọn họ ăn quả đắng của Dương Minh ở toilet cho nên trong ánh mắt không lộ ra một tia thân thiện nào.

Hôm qua bọn chúng bị Dương Minh cho ăn cánh cửa không nhẹ, lại bị dính nước tiểu toàn thân, trong lòng có thể không có oán khí sao? Tuy nói sau đó chuyện hệ thống phanh hỏng cũng không thể đổ lên đầu Dương Minh nhưng cũng vì Dương Minh mà ra. Cho nên giờ phút này nhớ lại muốn đem căm tức trút lên người Dương Minh.

Trước đó Trần Trí Nghiệp có ý định làm cho Dương Minh một chút dạy bảo để hạ uy phong, cho nên lúc này hai người đều xoa tay, chờ cấp cho Dương Minh một cái giáo huấn đẹp.

Lúc đó hai người bọn họ lạnh lùng đánh giá Dương Minh, Dương Minh cũng không thèm liếc nhìn bọn chúng lấy một cái, giống như bọn họ không tồn tại, liền nhấc chân bước vào phòng.

Hai người bị Dương Minh coi rẻ, làm cho vệ sĩ Ất tức giận đến rung người. Người bình thường khi vừa bước vào gặp hai tay lực lưỡng đứng ở cửa, về tâm lý mà nói cũng sẽ bị một áp lực nhất định, mà Dương Minh lại căn bản không coi bọn hắn ra gì, điều này làm sao họ chịu nổi?

Bọn hắn chính là vệ sĩ a! Kẻ có tiền bên người lúc nào cũng hô hét vệ sĩ! Trên phim ảnh đều có cảnh như vậy, không phải bây giờ bị người ta coi rẻ rồi sao?

Ngươi đứng lại! Vệ sĩ Giáp bị Dương Minh khinh miệt, há có thể từ bỏ ý đồ? Nếu để Dương Minh trực tiếp đi vào phòng, thì làm sao làm làm cho hắn kinh sợ được? Vì thế vệ sĩ Giáp khẽ vươn tay, ngăn Dương Minh lại.

Tên Ất cũng học theo, liền vươn tay ra cùng với vệ sĩ Giáp ngăn Dương Minh tại cửa phòng.

"Như thế nào, không hoan nghênh ta sao?"

Dương Minh cười như không cười, liếc mắt nhìn hai tên vệ sĩ một cái, sau đó từ từ nói:

"Một khi đã như vậy, ta rời đi vậy, vừa lúc ta cũng không muốn tới nơi này. Nếu ông chủ các ngươi không thuyết phục ta tới đây, các ngươi tưởng rằng ta tự ý tới?"

Nói xong, Dương Minh quay người lại muốn rời đi. Động tác của Dương Minh rất bất ngờ, làm cho hai tên vệ sĩ ngẩn người! Bọn hắn còn tưởng rằng Dương Minh sẽ nổi giận, sau đó tự nhiên sẽ cùng bọn chúng xung đột, như vậy bọn hắn cũng có thể thuận tay giáo huấn Dương Minh một chút. Nhưng chính là từ đầu không nghĩ tới Dương Minh cũng không thèm đôi co với bọn hắn, cũng không muốn cố chấp đi vào, mà là quay người lại muốn đi ra ngoài!

Đùa hay sao, nói đi là đi ah? Nhất thời hai người cũng trợn tròn mắt! Bất quá, mặc kệ đây là trò gì của Dương Minh, hai vệ sĩ cũng không thể trơ mắt nhìn Dương Minh này đi như vậy, Dương Minh này đi rồi thì ông chủ bàn chuyện với ai? Cái chính là nếu để Dương Minh đi như vậy. lúc mình trở về có thể có kết quả tốt sao?

Nghĩ đến đây, vệ sĩ Giáp nhanh tay đẩy cánh cửa phòng lớn phanh một cái, đóng lại:

"Đã đến đây rồi không cần phải vội vã rời đi!"

Kỳ thật, nếu Dương Minh muốn rời đi, hai tên vệ sĩ sao có thể ngăn được hắn đây? So với tốc độ đóng cửa như ràu đó, Dương Minh có thể sớm biến mất tiêu, nhưng Dương Minh cũng không muốn bỏ đi như vậy, hắn muốn bỡn cợt với hai tên vệ sĩ này thôi.

"Ô? Không phải vừa rồi các ngươi còn ngăn ta lại sao, sao lại gọi ta đứng lại?"

Dương Minh như đang diễn hài nhìn hai tên này:

Chẳng lẽ là tai ta có vấn đề, hay các ngươi cũng vậy hoặc là cánh tay bị thần kinh không khống chế được sao?

"Ngươi thành thật một chút! Muốn chết có phải không?"

Tên Giáp, Ất bị Dương Minh châm chọc, sắc mặt lộ vẻ không chịu được, hừ lạnh một tiếng, nổi giận mắng:

Thằng nhóc, ngươi cũng không mở mắt nhìn xem, đây là địa bàn của ai? Còn dám cùng lão tử dương oai?

"Địa bàn của ai?"

Vẻ trêu tức trong mắt Dương Minh càng thêm nồng đậm, khách sạn Tùng Giang Quốc Tế này là của ai? Chẳng lẽ hai tên kia nghĩ bọn hắn thuê nơi này thì nơi này thành địa bàn của chúng sao?

"Đương nhiên là địa bàn của các ông đây!"

Tên Ất hừ nói:

"Thu hồi cái bộ dạng tiểu lưu manh đi! Thiếu gia Tiểu Long nói không sai mà, ngươi chính là một tên hỗn đản, bất quá ta nói cho ngươi biết hôm nay ngươi ta gặp lão tổ tông ta! Lúc ta đánh nhau trên đường thì ngươi vẫn còn chơi nắn đất."

"Ô, có việc này sao?"

Dương Minh lắc lắc đầu, trả lời một câu rất bình thường.

"Ngươi giỏi lắm."

Vệ sĩ Ất không nghĩ tới Dương Minh thích cứng không thích mềm, cho dù hắn nói cái gì thì điệu bộ cũng bộ dạng của đầy bình tĩnh và bản lãnh, dường như mọi sự không liên quan với hắn.

"Tiểu tử, giơ tay lên, chúng ta cần soát người!"

Vệ sĩ Giáp vốn là muốn tìm một cái cớ gây xung đột giữa mình và Dương Minh, nhân đó mà đem Dương Minh giáo huấn một chút, như vậy cũng danh chính ngôn thuận! Dù sao Trần Trí Nghiệp cũng đang ngồi trong phòng kia, nếu tùy tiện đánh Dương Minh một trận thì cũng không có cách nào thuyết phục, bọn chúng cũng boăn khoăn về thể diện cùng mối quan hệ của Trần Trí Nghiệp và Trần Phi.

Vô cớ gây chuyện, dù cho chuyện nhỏ cũng không nói được, thực sự không hợp lý. Bất quá nếu tùy tiện có một cái cớ khơi mào, coi như là nguyên nhân, cứ vin vào đó muốn giáo huấn Dương Minh một chút, chẳng qua cũng chỉ là hành vi cá nhân, không liên quan đến Trần Trí Nghiệp.

Hắn cũng nghĩ rằng ở buổi yến hội ngày hôm qua, biểu hiện của Dương Minh cũng là thập phần kích động và hung hăng càn quấy, cho nên hắn mới nắm chắc dùng chiêu này sẽ kích thích sự tức giận của Dương Minh, sau đó thuận thế mà giáo huấn Dương Minh.

Bất quá, hôm nay Dương Minh có biểu hiện bình tĩnh đến đáng sợ, mỡ muối bôi không dính(nôm na là không gì làm hắn bị kích động), ngươi hơn thua với ta, ta cũng không chấp, xoay người bỏ đi.

Loại thái độ này làm cho vệ sĩ Ất Giáp không nói nên lời, không có biện pháp. Có điều tên Giáp cái khó ló cái khôn, dùng lý do lục soát làm bước đệm! Hắn nghĩ rằng khi đó nhất định là Dương Minh không muốn, như vậy là có thể thuận lợi tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Mà trên thực tế cũng như hắn mong muốn, Dương Minh đích thật là không để cho bọn chúng lục soát, bọn chúng cũng không phải cảnh sát trị an, làm sao để cho bọn chúng lục soát được?

Chuyện là có những thứ không đúng như ý muốn cá nhân, Dương Minh đúng là không cho chúng lục soát nhưng bọn chúng cũng không giáo huấn Dương Minh được.

"Soát người sao?"

Dương Minh lộ vẻ châm chọc nhìn hai vệ sĩ Ất Giáp:

"Soát người, là ông chủ Trần Trí Nghiệp của các ngươi bảo làm như vậy?"

"Cái này."

Vệ sị Giáp nghe Dương Minh nói sau nhất trời trợn tròn mắt, khó có thể trả lời! Nếu hắn trả lời là chính bọn hắn muốn lục soát, Dương Minh hoàn toàn có thể nói ông chủ Trần Trí Nghiệp của các ngươi chưa chắc đã đồng ý để các ngươi làm vậy đâu, các ngươi tự ý muốn lục soát sao?

Mà nếu trả lời là Trần Trí Nghiệp bảo làm như vậy, Dương Minh hoàn toàn có thể nói ngươi đã không tin ta, còn muốn nói nhiều làm gì, còn tìm ta làm gì? Nếu xoay người bỏ đi lần nữa thì bọn chúng có chút ăn không tiêu. Trong nhất thời lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy vẫn là vệ sĩ Ất thông minh hơn, một câu giúp giải vây cho vệ sĩ Giáp.

"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"

Vệ sĩ Ất chỉ vào Dương Minh quát to:

"Ngươi đã đến đây rồi, ngươi cho là ngươi có lựa chọn sao? Còn cò kè mặc cả cùng chúng ta? Ngươi muốn chết sao?"

"Đúng là vậy!"

Vệ sĩ Giáp cảm kích nhìn vệ sĩ Ất một cái, cũng học theo hét lớn:

"Có phải ngươi kiên quyết không muốn nghe lời? Muốn chúng ta mạnh tay? Ông bạn, người đè người hắn xuống, ta soát người hắn!"

Cứ như vậy ngay kẻ lý do gây hấn cũng không cần, trực tiếp giáo huấn Dương Minh sẽ tốt hơn.

"Hắc hắc, được!"

Ông bạn cũng chính là vệ sĩ Ất, hắn liền sấn tới Dương Minh, ý đồ bắt khống chế Dương Minh:

"Tiểu tử, ngươi không muốn bị đau thì ngoan ngoãn cho ta!"

"Còn ít bị dày vò sao?"

Dương Minh ngẩng đầu, mặt tựa như cười giễu cợt, ánh mắt đảo qua mặt vệ sĩ Ất và Giáp:

"Một chút đau khổ của ngày hôm qua không làm các ngươi tỉnh ra sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết có những người các ngươi không nên trêu chọc vào?"

"Vụ đêm qua. là do ngươi cố ý?"

Vệ sĩ Giáp lập tức sa sầm nét mặt, trong mắt như có lửa.

"Thì ra là ngươi cố ý, ta vẫn tự hỏi sao trùng hợp đến vậy, được được (nói lầm bầm)."

"Nói thừa!"

Dương Minh nhún vai:

"Các ngươi cho là ta uống say sao? hai ngươi lén lút theo dõi ta, thấy ta muốn đi toilet liền chạy vào trước, muốn phục kích ta? Ta ở ngoài cửa đi chậm chạp, quả nhiên các ngươi sốt rột úp sát cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Kết quả bị ta đạp một cước ngã chổng vó! Thế nào, ván cửa đập có mạnh không?"

Dương Minh cười nhạo châm chọc một hơi.

"Ngươi.Ngươi, xem ra ngươi không biết chữ chết viết thế nào ah?"

Vệ sĩ Giáp giận dữ chỉ vào Dương Minh nói, hắn tức giận đến run run cả người, hắn không nghĩ tới chuyện ngày hôm qua lại là âm mưu của Dương Minh! Hắn vẫn cho rằng là một sự trùng hợp, cho nên đối với sự căm tức với Dương Minh cũng không quá nhiều, không thể quy toàn bộ chuyện đó cho Dương Minh.

Nhưng sau khi nghe Dương Minh nói, vệ sĩ Giáp muốn nổi điên lên rồi:

"Được, tên súc sanh họ Dương kia, ngươi làm tốt lắm. Ngươi đã có gan thừa nhận, vậy thì hôm nay lão gia ta sẽ cho ngươi biết cái gì là tắm máu!"

"Ô? Tắm máu"

Dương Minh tiếc nuối lắc đầu:

"Ta còn tưởng ngày hôm qua hai ngươi đâm xe đã nếm mùi đó, xem ra ta nghĩ xem có nên cấp cho hai ngươi một chút nữa để các ngươi khắc cốt ghi tâm!"

"Cái gì? Sự cố xe hôm qua cũng do ngươi làm?"

Tên Ất đối với việc phanh không hỏng ngày hôm qua vẫn còn kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ thật may mắn, thiếu chút nữa đã mất mạng!

Bây giờ nghe đến chuyện này lại có thể cũng liên quan đến Dương Minh, gắn tức giận không thua gì tên Giáp:

"Lá gan ngươi cũng không nhỏ a! Lại còn dám thừa nhận ở chỗ này, ngươi không biết đây là địa bàn của ai sao?"

"Địa bàn của ai?"

Dương Minh đưa tay vào túi quần, bộ dạng rất khêu khích:

"Các ngươi nói thử xem?"

"Ah! tên tiểu tử ngươi có dũng khí! Vệ sĩ Giáp cũng không vội xử lý Dương Minh rồi, xem ra xử lý đơn giản không thể xóa sạch mối hận trong lòng hắn!"

Hắn muốn để Dương Minh vĩnh viễn khắc ghi trêu đùa vũ nhục mình phải trả giá đắt! Vệ sĩ Giáp thật sự nổi giận! Trước khi hắn được Trần Trí Nghiệp chiêu nạp cũng từng là côn đồ liều mạng, cũng là loại đánh nhau không cần mạng, hiện tại sao có thể nuốt cơn tức này?

"Ông bạn, nói cho hắn biết đây là địa bàn của ai!"

Vệ sĩ Giáp liếc vệ sĩ Ất nói một câu.

"Tiểu tử, ngươi đã vào phòng này, lại có gan thừa nhận chuyện hôm qua, như vậy chắc ngươi cũng đã chuẩn bị nhận trả giá đắt!"

Vệ sĩ Ất hừ lạnh nói:

"Bất quá thằng nhóc, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi muốn toàn vẹn trở ra từ nơi này cũng thật là vọng tưởng!"

"Đúng vậy sao? Ta thật muốn nhìn xem hai người các ngươi có bản lãnh gì!"

Dương Minh nhún vai:

"Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết, nơi này không là địa bàn của các ngươi!"

"Có ý gì?"

Tên Giáp sửng sốt hỏi.

"Bởi vì nơi này là địa bàn của ta!"

Dương Minh cười nhẹ một tiếng:

"Ngươi không nghe câu nói: Địa bàn của ta, ta làm chủ!"

"Địa bàn của ngươi?"

Tên Ất và Giáp nghe xong vẫn không hiểu trong lời nói Dương Minh có ý gì.

"Đem hai người bọn chúng xuống, chiêu đã" tốt" một phen."

Dương Minh thản nhiên nói.

"A?" Hai tên Ất Giáp sờ đầu như bị hồ đồ:

"Ngươi nói cái gì đó? Có phải mê sảng không đây?"

Bất quá ngay tại lúc bọn chúng đang nghi hoặc thì" phanh" một tiếng, cửa phòng được mở ra, một đội mặc sắc phục trị an xông tới khống chế bọn chúng, không nói nhiều đem chúng đè xuống đất.

"Các ngươi. Các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì? Tên Giáp và Ất nhất thời kinh hãi, bọn hắn không nghĩ tới trong phòng sẽ đột nhiên xuất hiện một đội như vậy."

Bất quá lại không có ai trả lời bọn hắn, hai tên thấy hỏi cũng không có kết quả, chỉ có thể thức thời ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất. Hai người này tuy nói cũng là cao thủ chinh chiến trăm trận, nhưng một đám bảo vệ trị an cũng không yếu, hơn nữa được huấn luyện rất tốt, căn bản bọn chúng không thể động đậy!

Đối mặt với nhiều người như vậy, hai tên Ất Giáp tự biết mình không phải là đối thủ của người ta, chỉ có thể ngoan ngoãn không chống cự! Bọn hắn cũng là loại người mềm nắn rắn buông, so với kẻ mạnh hơn mình, sao phải khổ sở da thịt, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.

"Dương ca, ngài thế nào? Có bị thương không!"

Dương Minh cười cười:

"Mang bọn chúng tiếp đãi" tốt" một chút."

"Dạ Dương ca!"

Tiểu Trương vung tay lên, đội trị an liền đem hai tên đó ra khỏi phòng.

Dương Minh cũng không nghĩ tại đây để lộ thân thủ của mình, đây là con bài chưa lật của Dương Minh! Cho nên trong lúc đôi co vô nghĩa với hai tên Ất Giáp đã đưa tay vào túi nhắn cho đội trưởng Tiểu Trương một cái tin, để hắn dẫn người đến cửa phòng số 1 đợi nghe lệnh của mình mà hành động.

Nếu những người khác khẳng định là không thể nhắn tin, nhưng Dương Minh có đặc dị công năng nên có thể nhìn vào màn hình di động rất rõ ràng, nên liền phát ra tin nhắn.

Tiểu Trương nhận được tin ngắn Dương Minh, hắn rất hưng phấn! Đây là ngày đầu tiên nhậm chức, Dương Minh liền có chuyện muốn hắn lo liệu, điều này làm hắn cảm thấy thập phần vinh quang và may mắn! Đúng là rất vinh quang và may mắn!

Hắn lập tức triệu tập mấy bảo vệ nòng cốt của công ty, những người này đều trải qua huấn luyện đặc thù, thân thủ rất tốt. Tiểu Trương mang bọn họ đến tầng mười hai, gian 1 đợi chỉ thị của Dương Minh.

Nghe được lời đối thoại của Dương Minh cùng hai tên vệ sĩ ở trong phòng, Tiểu Trương rất sốt ruột lo lắng, sợ hai tên vệ sĩ Ất Giáp kia xúc phạm tới Dương Minh, nhưng vừa rồi Dương Minh nhắn tin bảo hắn đợi lệnh, cho nên Tiểu Trương cũng không dám trực tiếp xông vào, chỉ có thể ở cửa lo lắng chờ đợi hiệu lệnh của Dương Minh.

Đợi một lúc lâu, rốt cục nghe được Dương Minh nói: "Đem hai người bọn chúng xuống, chiêu đã" tốt" một phen" là lúc Tiểu Trương biết mình phải hành động, vì thế lập tức đem người xông vào lập uy, không thể nghi ngờ đem hai tên vệ sĩ quật ngã xuống đất. Hăn muốn có một cái ấn tượng tốt với Dương Minh, và đúng là hắn đã làm được! Dương Minh thỏa mản nhìn Tiểu Trương gật đầu:

"Ngươi cũng xuống đi."

"Vâng Dương ca!"

Tiểu Trương thầm nghĩ mình cũng không thể đi, phải lưu mấy huynh đệ cùng nhau ở cửa đợi lệnh, vạn nhất còn có việc cần? Tiểu Trương cùng đông bảo vệ trị an nhanh chóng thối lui ra khỏi phòng, sao đó đem cánh cửa đóng lại như lúc chưa có chuyện gì xảy ra.