Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1512: Tiếng cười không dứt bên tai




Vốn theo tính toán từ trước của Trương Khai Viễn, vào lúc mọi người hô to tên mình, trong tiếng vỗ tay, mình đi lên sân khấu đọc bản diễn thuyết, thật là khí phái biết bao, phong độ biết bao.

Nhưng thế sự khó lường. Kinh Tiểu Lộ liền thay mình trở thành cái tên được mọi người hô hào, Trương Khai Viễn nhìn các bạn học có mặt ở đây, trong lòng hắn rất rõ, trong những người này, có một bộ phận là theo phản xạ mà thật lòng gọi ra tên của Kinh Tiểu Lộ, nhưng trong số những người phụ họa theo tuyệt đối là có nhiều người cố ý gọi.

Mọi người đều biết buổi họp lớp lần này là do mình đứng ra tổ chức, mà trước đó mình và các bạn học đều không biết Kinh Tiểu Lộ đã trở thành Chủ tịch của Công ty Danh Dương, vì vậy các sắp xếp hoạt động lúc trước đều không còn gì liên quan đến Kinh Tiểu Lộ, người trong lời nói ám thị của MC Tiểu Ngư cũng không phải là Kinh Tiểu Lộ. Nhưng mọi người rõ ràng đều kêu tên Kinh Tiểu Lộ, chuyện này không phải là làm khó mình sao? Lúc này Trương Khai Viễn giống như đã trèo lên lưng cọp rồi. Đích thực vào lúc này hắn cũng không biết phải làm thế nào mới được. Đứng ra ngăn MC lại, kết thúc nội dung biểu diễn trên sân khấu cũng không được, không đứng ra cũng không xong, lại càng không thể tự mình lên sân khấu tiếp tục diễn thuyết.

Thực ra ngoài Trương Khai Viễn không biết làm thế nào, còn có Kinh Tiểu Lộ cũng vậy.

Vốn, Kinh Tiểu Lộ không để ý gì đến câu nói của MC Tiểu Ngư, nàng cho rằng việc lên sân khấu diễn thuyết là có sắp đặt trước rồi, vốn không có khả năng liên quan gì đến mình. Mà trên thực tế, chân tướng sự việc đúng là như vậy, nhưng những người không hiểu rõ chân tướng của sự việc lại đang dẫn đầu mà kêu tên Kinh Tiểu Lộ, ác hơn nữa là những người đoán ra chân tướng sự việc cũng đang phụ họa theo mà gọi tên Kinh Tiểu Lộ.

Nhưng trong lúc Kinh Tiểu Lộ đang sững sờ thì cũng đã đoán ra được đại khái chân tướng của sự việc, trong lòng liền cảm thấy buồn cười.

"Này, mọi người đang kêu em lên sân khấu kìa." Dương Minh cũng đoán ra chân tướng liền trêu chọc Kinh Tiểu Lộ.

"Đã sắp xếp hết rồi, đáng lẽ là Trương Khai Viễn chứ?" Kinh Tiểu Lộ cười nói: "Em lên thì sẽ ra cái gì nữa? Với lại em còn chưa có chuẩn bị…"

Đúng vào lúc mọi người đang gọi tên Kinh Tiểu Lộ. MC Tiểu Ngư lại tiếp tục nói: "Xem ra mọi người gọi cũng rất đúng a. Vậy theo yêu cầu của mọi người, để người có thành tựu cao nhất trong mắt mọi người, trong buổi họp lớp ngày hôm nay lên sân khấu nói vài lời, xin mời bạn học có thành tựu cao nhất năm nay lên sân khấu, xin mời bạn Trương Khai Viễn lên sân khấu."

MC Tiểu Ngư hoàn toàn thực hiện theo sự sắp xếp từ trước, nhưng không thể không trách Tiểu Ngư có chút ngu dốt, vốn không nghe thấy mọi người ở bên dưới kêu tên Kinh Tiểu Lộ chứ không phải là Trương Khai Viễn.

Phải nói Tiểu Ngư vốn là tay chuyên viết chuyện trên mạng, nhưng bởi vì chuyện viết ra không có gì nổi bật nên chuyển sang làm MC, vì vậy cũng chỉ là người mới vào nghề, chưa có kinh nghiệm, không chú ý gì đến tình hình bên dưới, vì vậy mà mới tiếp tục nói theo bài đã chuẩn bị trước, gọi Trương Khai Viễn lên sân khấu.

Lời nói của Tiểu Ngư làm tất cả rơi vào tĩnh lặng, mọi người đều ngây ngốc nhìn MC, không biết nên nói cái gì nữa…

"Mời Trương Khai Viễn lên sân khấu?"

Kinh Tiểu Lộ cũng không cảm thấy gì, nàng vốn không muốn lên sân khấu, vì vậy MC muốn ai lên cũng mặc kệ, nàng cũng không có nghĩ gì khác.

Nhưng Trương Khai Viễn thì không như vậy, vào lúc này Trương Khai Viễn xấu hổ không còn gì để nói. Dưới tình huống này MC còn còn gọi tên mình, cái này không phải là tát vào mặt mình sao? Rõ ràng là tát thẳng vào mặt mình rồi.

Trương Khai Viễn mặt đỏ bừng, ngồi ở trên ghế mà như ngồi trên lò lửa, chỉ cảm thấy ngồi cũng không được đứng cũng không xong. Bây giờ lên sân khấu không phải là quá trơ trẽn sao? Bây giờ không lên, vậy lại tính làm sao đây?

Thấy toàn trường yên lặng, Tiểu Ngư vẫn chưa nhận biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Trương Khai Viễn không theo sự sắp xếp từ trước mà lên sân khấu, liền lo lắng, cho rằng vì mọi người không cổ vũ, vì vậy nên Trương Khai Viễn mới cảm thấy không có mặt mũi nên nói: "Mời mọi người vỗ tay để mời người có thành tựu cao nhất trong lớp chúng ta, tổng giám đốc công ty mậu dịch Khai Viễn - Trương Khai Viễn lên sân khấu."

Nói xong liền vỗ tay đầu tiên.

"Oạch." không biết ai ở phía dưới dẫn đầu, không nhịn được mà cười phá lên, sau đó càng có nhiều người cười lên theo, lại có người dẫn đầu vỗ tay, tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên bên tai không dứt, nếu không biết còn cho rằng trên sân khấu đang diễn một tiểu phẩm đặc sắc nào đó.

Đột nhiên có phản ứng kì lạ này làm cho MC cảm thất rất mơ hồ, thầm nghĩ những người này vỗ tay thì vỗ tay đi, còn cười cái gì chứ? Mình làm MC có gì đáng cười sao?

Xem ra mình có phẩm chất làm minh tinh rồi, sau này nghề MC mà không làm được nữa, thì đổi nghề đi làm diễn viên cũng không tồi.

Trương Khai Viễn không ngờ Tiểu Ngư gọi mình một lần không được còn tiếp tục gọi lần thứ hai, còn bảo mọi người vỗ tay. Những tiếng vỗ tay" Bốp bốp" này như tiếng tát vào mặt Trương Khai Viễn khiến cho hắn muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Thấy Trương Khai Viễn vẫn chưa chịu lên sân khấu, vẫn không biết là có chuyện gì, Tiểu Ngư lại mở mồm nói tiếp, hắn cho rằng mình diễn trò rất tốt, có thể làm cho mọi người ở dưới cười như vậy, nên cho rằng mình là đúng nói: "Xem ra, người có thành tựu cao nhất của chúng ta vẫn còn xấu hổ, mọi người vỗ tay mạnh nữa lên nào! cổ vũ thêm nữa nào!."

"Òa." Lời của MC vừa dứt mọi người lại nhiệt liệt vỗ tay, nhưng không biết là bạn học nào chơi xấu lại gọi to lên tên của Kinh Tiểu Lộ: "Kinh Tiểu Lộ, Kinh Tiểu Lộ."

"Ha ha ha…" Sau đó tiếng cười lại vang lên, liền có người phụ họa: "Kinh Tiểu Lộ!Kinh Tiểu Lộ …"

Sắc mặt Trương Khai Viễn càng ngày càng kém, trong lòng thầm chửi Tiểu Ngư hàng trăm lần, nhưng cũng không có biện pháp, hắn quyết định rồi, một xu cũng không trả cho tên Tiểu Ngư này.

Lần này ở dưới gọi tên Kinh Tiểu Lộ, Tiểu Ngư ở trên sân khấu đã nghe thấy rõ ràng, lúc nãy khi mọi người gọi tên Kinh Tiểu Lộ, hắn không nghe thấy gì chỉ là do không chú ý, lúc này hắn mới tỉnh ngộ, có lẽ là mình gọi nhầm tên rồi.

Vào lúc này người đáng ra phải lên sâm khấu là Kinh Tiểu Lộ chứ không phải là Trương Khai Viễn.

Nghĩ đến đây Tiểu Ngư vã mồ hôi lạnh, không phải là kinh nghiệm làm MC của mình quá ít mà mà gọi nhầm tên người khác chứ? Thấy người ở dưới cao hứng gọi tên Kinh Tiểu Lộ như vậy, MC TIểu Ngư càng nghĩ càng thấy có khả năng, vội vàng lấy tờ giấy đã chuẩn bị từ trước ở trong túi ra xem lại.

Lúc MC Tiểu Ngư nhìn thấy rõ ràng tên người trong tờ chuẩn bị trước là Trương Khai Viễn chứ không phải là Kinh Tiểu Lộ liền nghi hoặc, mình không phải là xem nhầm tên a, tại sao lại có nhiều người gọi tên Kinh Tiểu Lộ vậy?

Cuối cùng là có chuyện gì đây?

Nhìn những người ở dưới sân khấu, Tiểu Ngư vuốt vuốt tóc, sau đó nói: "Mọi người không phải gọi nhầm tên chứ? Tôi cảm thấy, người có thành tựu nhất ở trong lớp là Trương Khai Viễn chứ?"

"Ha ha ha." Lời của MC Tiểu Ngư vừa dứt lại dẫn đến một tràng cười của những bạn học ở dưới, mà còn có người cười đến chảy cả nước mắt ra.

"Mọi người cười cái gì chứ?" Tiểu Ngư xấu hổ cúi đầu xuống nói: "Người ta dẫn chương trình, có gì buồn cười sao? Tôi rất là vinh hạnh đây."

"Ha ha ha." Người ở dưới càng cười rũ ra.

MC Tiểu Ngư thầm nghĩ, mình thật có tư chất làm MC a. Không khí toàn trường thật là náo nhiệt cũng đến cực điểm rồi, ngoài mình ra còn ai có được mị lực lớn như vậy chứ? Thật là đáng tự hào!.

"Mọi người cười thì cười, nhưng chúng ta có nên mời Trương Khai Viễn lên sân khấu nói vài câu không nhỉ?" MC Tiểu Ngư tự sướng nói: "Nếu mọi người đã thích xem tiết mục của tôi, vậy thì thường xuyên đến đây ủng hộ nhé."

"Ha ha ha." Tiếng cười ở dưới sân khấu càng vang lên bên tai mãi không dứt.