Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1534: Phá quán




Nhưng Dương Minh cũng không thèm đứng lên, loại chuyện như thế này, có thể Tất Hải đi giải quyết trước, nếu thực sự không giải quyết được thì mình mới ra mặt cũng không muộn.

"Ông chủ phải không?" Ánh mắt Tất Hải trở nên lạnh lùng: "Trước khi làm việc gì tốt nhất nên nghĩ đến hậu quả của nó, đừng để làm xong rồi lại hối hận không kịp. Trước khi lừa gạt người khác thì nên tìm hiểu thân phận của người ta đã, xem xem mình có trêu chọc nổi không thì hãy làm."

"Vậy sao? Mày còn dám uy hiếp tao?" Chủ quán nghe Tất Hải nói xong, không có một chút sợ hãi mà còn cười toáng lên!Những lời nói này hắn đã nghe rất nhiều lần rồi, những người bị hắn lừa gạt đều đến từ khắp nói, trong đó cũng có một số người ở địa phương của họ rất có thế lực, nhưng đã đến đây rồi thì cho dù có thế lực đến đâu cũng vô dụng, đây là địa bàn của mình, lời nói của mình là lớn nhất.

"Cho là uy hiếp đi." Tất Hải lạnh lùng nói.

"Ha ha, tao mới thật là không sợ uy hiếp!Người uy hiếp tao nhiều rồi, những lời nói thế này tao nghe đã hơn một trăm lần rồi, nhưng bây giờ sao đây?" Chủ quán cười càng to hơn:

"Bây giờ tao còn đứng ở đây đây!Tao không cần biết mày ở địa phương của mày có thân phận gì, thế lực to đến đâu, đã đến địa bàn của tao rồi, không trử tiền thì đừng có hòng mà rời khỏi đây!"

"Mày có tin không, tao phá tan cái quán của mày đây?" Tất Hải lạnh lung nhìn chủ quán nói.

"Ha. Đây là chuyện buồn cười nhất mà tao nghe được!Phá quán? Mày thử xem? Xem mày có thể rời khỏi cái thôn này được không?

"
Chủ quán lạnh lùng cười, quay ra phía sau gọi to:

"Đại Pháo, dẫn người ra đây!"

Lời chủ quán vừa dứt, tên Đại Pháo béo trùng trục lúc nãy vừa khóa xe của Kinh Tiểu Lộ dẫn theo mấy thằng du côn từ phía sau chạy ra vậy quanh Tất Hải và Cát Hân Dao.

"Thế nào? Bây giờ còn muốn phá quán nữa không?"

Chủ quán đắc ý nhìn Tất Hải, thì ra lúc nãy hắn không sợ hãi gì là vì có đám người này ở bên trong, những người khách bị lừa, lúc đầu còn to tiếng nhưng sau khi tên mập Đại Pháo này dắt một đám du côn ra đều khiếp sợ, cho rằng mình đen đủi mà lấy tiền ra trả thôi.

Cũng vì nguyên nhân này mà chủ quán mới dám ra tay với Tất Hải và Dương Minh bốn người.

Đối phó với một mình tên Đại Pháo này, Tất Hải vẫn có chút chắc thắng, Tất Hải cũng xuất than là côn đồ, lúc đánh nhau không phải chỉ đơn giản dựa vào sức khỏe và thể hình mà dựa vào kĩ năng chiến đấu.

Vì vậy nếu Tất Hải đối phó với một mình Đại Pháo thì không có vấn đề gì. Nhưng ở đây không phải chỉ có một mình Đại Pháo mà bên cạnh hắn còn có mấy thằng du côn nữa, vừa nhìn cũng biết là mấy thằng này không phải là tay vừa. Đây cũng chính là điều mà Tất Hải không dám nắm chắc.

Vào lúc này, sắc mặt Tất Hải thay đổi liên tục, nếu đổi lại đây là Tùng Giang thì chỉ cần một cú điện thoại Tất Hải có thế gọi một phi đội đến phá tan cái quán nướng này, nhưng bây giờ …

"Nói đi? Thằng ôn con, lúc nãy không phải mày to mồm lắn sao? Không phải là muốn phá quán của tao sao? Bây giờ sao không phá nữa vậy? Mày phá đi? Mày mà không phá thì mày là đồ con hoang!

"
CHủ quán đương nhiên là nhìn điểm cố kị của Tất Hải nên châm chọc nói.

"Nếu mày đã muốn phá quán như vậy, thì tao thành toàn cho mày."

Tất Hải còn chưa kịp nói gì, nhưng một tiếng nói khác lại từ hướng khác đưa đến, khiến cho chủ quán cùng đám người của Đại Pháo và cả những thực khách ở trong quán đều quay đầu lại nhìn.

Người nói chính là Dương Minh, sau khi thấy Đại Pháo dăn mấy thằng du côn ra, Dương Minh biết Tất Hải không phải là đối thủ của đám này, xem ra mình phải địch thân ra tay mới được. Nên mới đứng dậy, từ từ đi về phía chủ quán và Tất Hải, vừa đi vừa nói:

"Mọi người đều nhìn thấy cả, đến lúc đó đứng ra làm chứng giúp, là do chủ quán yêu cầu tôi phá giúp cái quán của ông ta."

Tuy những thực khách ở đây không ai dám đắc tội với chủ quán, nhưng cũng không biết Dương Minh có lai lịch như thế nào. Một khi Dương Minh đã dám to mồm như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì to mồm như vậy chắc cũng phải có bản lĩnh thì mới nói được, vì vậy các thực khách đều không dám nói lung tung, chỉ cúi đầu xuống giả bộ như đang ăn, quyết định chờ lát nữa ai thắng thì sẽ đứng về phía người đấy, trước khi chưa phân thắng bại thì tốt nhất là không nên nói gì cả.

Dương Minh cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, căn bản thì cũng không cần ai làm chứng cả. Mình muốn phá quán của ai còn cần phải có lí do sao? Lí do cũng thì cũng chỉ là để an ủi trước khi mình làm cái việc ác độc thôi.

"Thằng ôn con này, tao thấy mày như không muốn sống nữa phải không?"

Chủ quán sau khi thấy Tất Hải không nói gì mà lại thấy ở đâu chui ra một thằng khác, nghĩ kĩ lại, chủ quán mới có kết luận đây là người cầm đầu của nhóm này:

"Thấy mày là người có lời nói nhất phải không? Chỉ có một câu, trả tiền ăn, bọn mày có thể đi."

Dương Minh căn bản không thèm để ý đến gã chủ quán mà đi thẳng đến trước mặt Trương Đại Pháo, đánh giá qua tên này rồi hỏi:

"Mày là Đại Pháo, xe của tao là mày khóa?"

Dương Minh cũng không đợi Trương Đại Pháo trả lời mà đưa luôn tay ra bóp cổ Trương Đại Pháo nhấc bổng lên nói: "Cho mày một giây, nhanh mở khóa xe tao ra!"

"Ặc ặc…Thằng chó này, dis con mẹ mày!"

Trương Đại Pháo bị Dương Minh bóp cổ hô hấp liền trở nên khó khăn, lập tức húng hắng ho mấy tiếng:

"Thả tao ra, tao đập chết con mẹ mày. Mấy thằng ngốc kia còn đứng đấy làm gì? Mau ra tay đi."

Chỉ trong nháy mắt mà Dương Minh đã túm lấy cổ Trương Đại Pháo làm cho gã chủ quán và mấy thằng du côn ngây hết cả người trơ mắt ra nhìn, bọn chúng không ngờ nổi Dương Minh trước mặt đông người như vậy mà lại dám ra tay.

Mà Dương Minh lại nhỏ con Trương Đại Pháo nhưng lại có thể dung một tay mà nhấc bổng Trương Đại Pháo lên xem ra không phải là người bình thường rồi.

Mấy tên thủ hạ của Trương Đại Pháo đến lúc nghe thấy mệnh lệnh của hắn mới hoàn hồn trở lại, hung hổ chân đá tay đấm xông về phía Dương Minh. Dương Minh cũng không thèm buông Trương Đại Pháo xuống, thậm chí đến cả nhìn cũng không thèm nhìn chỉ giơ một chân lên tùy tiện tung ra mấy cước mấy tên đàn em của Trương Đại Pháo đã lăn lộn trên mặt đất kêu cha gọi mẹ lên rồi.

Bởi vì Dương Minh lúc nãy vừa giết người rồi nên bây giờ không muốn giết thêm nữa nên chỉ đá gẫy xương mấy tên này để trừng phạt một chút mà thôi. Thân thủ này của hắn làm cho gã chủ quán ngây ngẩn, ngay cả tên Trương Đại Pháo đang ngoạc mồm ra chửi cũng im bặt luôn.

Lúc Dương Minh đánh ngã năm tên thủ hạ kia ngay cả gã chủ quán cũng không kịp nhìn thấy gì chỉ thấy trong nháy mắt mà mấy tên kia đã nằm trên đất rồi!Cho dù gã chủ quán co ngốc đến đâu đi nữa thì cũng biết mình hôm nay gặp phải sát tinh rồi!Thân thủ của người ta như vậy, đương nhiên so với mấy tên thủ hạ của mình thì mạnh hơn rất nhiều rồi.

"Mày vừa mới nói cái gì? Mày chửi tao phải không?"

Tay túm cổ của Trương Đại Pháo không hề buông lỏng, Dương Minh cũng thèm nhìn mấy thằng kia đang lăn lộn trên mặt đất kêu cha gọi mẹ mà nhìn thẳng vào mặt Trương Đại Pháo hỏi.

"Không…Tôi không có…" Trương Đại Pháo mồ hôi lạnh vã ra đầy người. Loại lưu manh như hắn chính là loại người mềm nắn rắt buông, thấy Dương Minh chỉ trong nháy mắt mà đã đánh gục mấy tên thủ hạ của mình, Trương Đại Pháo không còn chút khí lực nào, thậm chí trong lòng bắt đầu hối hận rồi.

Không biết mấy tên thủ hạ kia bị thương ra làm sao nhưng thấy bộ dạng kêu cha gọi mẹ thảm thiết như vậy thì cũng biết được rằng thương thế không nhẹ, mình là kẻ cầm đầu, vừa rồi lại chửi Dương Minh, vậy không phải mình sẽ rất nguy hiểm sao?

"Binh"

Dương Minh liền nhấc Trương Đại Pháo lên dí mạnh vào tường, gáy Trương Đại Pháo liền đập thẳng vào tường, khiến cho đầu Trương Đại Pháo máu chảy ròng ròng, cũng may là da đầu hắn cũng dày nên không bị cú đập này làm chết ra đó.

"Tao hỏi lại mày một lần nữa, mày vừa nói tao làm sao…" Dương Minh hỏi.

"Tôi.. Tôi nói…Tôi dis mẹ tôi." Trương Đại Pháo muốn khóc rồi.

"Mau đi mở khóa xe tao ra." Dương Minh buông tay ra, cũng không muốn tính toán gì với tên này, lúc nãy tâm trạng của mình đang tót thì bị nó phá hỏng mất rồi.

Trương Đai Pháo ngồi xổm trên mặt đất mà trong lòng sợ hãi không thôi, nhưng Dương Minh bảo hắn đi mở khóa xe, hắn đâu dám chậm trễ, quay đầu nhìn về phía gã chủ quán, gã chủ quán vội lấy chìa khóa đưa cho Trương Đại Pháo.

Trương Đại Pháo cũng không để ý gì đến vết thương ở trên đầu mà ba chân 4 cẳng chạy ra ngoài cửa mở khóa xe của Dương Minh ra, sau đó nhanh chóng chạy trở lại nói với Dương Minh: "Đại ca, em đã mở ra rồi ạ…"

"Ừ." Dương Minh gật đầu: "Chậm hơn một giây, nhưng tao không muốn tính toán với mày nữa."

"Dạ cám ơn đại ca, cám ơn đại ca." Trương Đại Pháo cúi đầu cảm kịch nói. Hắn không hề cảm thấy bị ủy khuất, phải cảm ơn người đánh mình, nhưng ai bảo người ta lợi hại hơn mình chứ.

Không thể không nói, thủ đoạn vừa rồi của Dương Minh đã chấn nhiếp gã chủ quán và Trương Đại Pháo. Bọn họ đều cho rằng đã gặp phải vô địch Tán thủ toàn quốc rồi. Thân thủ này không phải là quá lợi hại sao?

"Đừng khách sáo" Dương Minh lạnh lùng liếc Trương Đại Pháo một cái nói: "Được rồi, xe bây giờ đã mở ra rồi, bây giờ chúng ta bàn đến chuyện phá quán."

Dương Minh tiện tay kéo một cái ghế tới ngồi lên trên, sau đó nhìn gã chủ quán và Trương Đại Pháo.

"Chuyện này…" Gã chủ quán vốn cho rằng Dương Minh sau khi đánh mấy tên thủ hạ xong, xe cũng mở ra rồi thì chuyện này thế là xong, không ngờ Dương Minh vẫn còn nhớ đến chuyện phá quán.

"Thế nào? Lúc nãy không phải bảo tao phá thử xem sao? Bấy giờ lại không cho thử nữa?" Dương Minh chẩm chọc nhìn gã chủ quán nói.

"Không phải thế đâu ạ. Đại ca, ngài xem đây là chúng tôi có mắt không tròng, không biết ngài là cao nhân đến đây, còn không biết sống chết muốn lừa tiền của ngài, ngài đại nhân đại lượng, xin đừng tính toán với bọn tiểu nhân chúng tôi…" Gã chủ quán cẩn thận nói: "Đại ca, ngài xem, bữa này chúng tôi mời có được không ạ?"

"Không tính tiền? Sao lúc trước không nghe thấy ông nói như vậy?" Dương Minh không nể mặt chút nào: "Lúc nãy bạn tôi đã cảnh cáo ông rồi, đã thương lượng với ông rồi vậy mà ông không đồng ý, chờ đến lúc tôi ra tay rồi ông mới xin tha, ông nói có phải ông quá rỗi việc rồi không?"

"Oạch…" Gã chủ quán trong lòng thầm kêu khổ, nếu mà biết mày lợi hại như vậy, tao còn đi lừa mày sao, tao không có rỗi hơi như vậy, tao không phải là rỗi hơi mà là đầu óc có vấn đề rồi mới làm như vậy. Trong tình huống rã ràng biết mình không phải là đối thủ của người ta, còn đi gây chuyện, đấy không phải là ngu sao?

Nhưng, gã chủ quán tuy là nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói như vậy, gã sợ rằng sau khi nói như vậy xong Dương Minh sẽ tẩn cho hắn một trận, nên đánh phải nói: "Đại ca, hay là ngài ăn thêm đồ gì đi?"

"Ăn nó rồi, còn ăn cái gì nữa?" Dương Minh cảm thấy buồn cười: "Bây giờ cho ông hai con đường để lựa chọn, một là tôi sẽ đánh cho ông và Trương Đại Pháo một trận đến nỗi không cử động nổi rồi sau đó sẽ tự tay phá cái quán này."

"Còn cách kia…" Gã chủ quán lo lắng hỏi. Điều thứ nhất đơn giản là muốn lấy cái mạng già của hắn rồi, hắn đương nhiên không thể lựa chọn.

"Điều còn lại là các người tự tay phá quán." Dương Minh cười cười nói: "Tôi cũng lười động tay động chân."

"Chuyện nay.." Gã chủ quán nghe xong liền cười khổ, sao vẫn phải phá quán chứ!: "Có thể không phá quán được không?"

"Ông nói đi?" Dương Minh hỏi ngược lại.

"Tôi nói…Ài…" Gã chủ quán thở dài thườn thượt, trong mắt lóe lên một tia độc ác: "Đại ca, ngài xác định rồi chứ, chuyện này không thể vãn hồi được sao?"

"Lúc trước đã cho ông cơ hội rồi mà ông không biết nắm bắt, bây giờ cơ hội đã không còn nữa thì coi như là cho ông một bài học đi." Dương Minh không phải là loại người không nói lí lẽ, chỉ là gã chủ quán này làm việc quá đáng quá, lúc trước Tất Hải đã cảnh cáo lão ta nếu làm như vậy sẽ phải gánh chịu hậu quả, nhưng lão không nghe, bây giờ còn có thể trách ai được nữa chứ?

"Đập, Trương Đại Pháo, ra tay đi!" Trong mắt gã chủ quán lại lóe lên tia độc ác, chỉ hơi lóe lên mà thôi, giơ tay lên vẫy Trương Đại Pháo: "Đi lấy cái búa ra đây."

"Hả?" Trương Đại Pháo ngạc nhiên gã chủ quán: "Đập thật hả?"

"Nếu không đập thì chúng ta bị người ta đập!Đừng nói nữa, đi lấy ra đây!" Gã chủ quán ra lệnh cho Trương Đại Pháo.

"Chuyện này…Dạ. Ông chủ." Trương Đại Pháo đành đi vào bếp, ngay cả mấy ten thủ hạ đang đau đớn lăn lộn ở dưới đất hắn cũng thèm để ý đến, hắn bây giờ chỉ biết lo cho bản than mình thôi.

"Vị đại ca này, hôm nay ngài đúng là độc ác, ngài đã muốn phá quán, vậy tôi phá cho ngài xem.

"
Gã chủ quán nhìn Dương Minh nói: "Nhưng tôi cũng muốn khuyên ngài một câu, nếu tha được người thì nên tha, đừng có làm quá tuyệt tình như vậy, không ai có thể ngưu được suốt đời đâu."

Dương Minh hừ lạnh một tiếng, hắn đương nhiên là nghe ra trong lời nói của gã chủ quán có mùi vị uy hiếp, hắn muốn mình tha cho hắn một lần. Nhưng Dương Minh không định dễ dàng mà buông tha cho gã như vậy: "Câu nói này nên để dành cho ông đi, nếu tha được thì tha, lúc nãy không biết là ai làm cái chuyện tuyệt tình này vậy!"

"Được, nếu đã như vậy, tôi cũng không nói nhiều nữa." Gã chủ quán gật đầu quay sang hét lên với Trương Đại Pháo: "Trương Đại Pháo, còn chần chừ gì nữa mà chưa lấy búa ra đây?"

"Đến ngay đây, ông chủ." Trương Đại Pháo từ nãy đến giờ nấp ở sau bếp để nghe ngóng tình hình, thấy ông chủ nói nhiều như vậy mà cũng không có tác dụng liền biết rằng hôm nay mà không phá quán là không xong.

"Kính thưa các quí khách đến ủng hộ quán chúng tôi, vì hôm nay chúng tôi có chuyện đắc biệt, xin mọi người giải tán cho!Quán phục vụ chưa được chu đáo mong các vị thong cảm cho. Hôm nay mọi người không cần phải thanh toán mà để tôi mời hết." Gã chủ quán nói với các thực khách ở trong quán.

Những khách hàng này đã ăn xong từ lâu rồi, chỉ là muốn ngồi lại để xem náo nhiệt thôi, bây giờ lại nghe thấy không cần phải thanh toán đều rất vui mừng, nhao nhao lên kêu được, tuy rằng không được xem náo nhiệt nữa, nhưng như vậy cũng là quá tốt rồi.

Hơn nữa, nếu đúng là phá quán thì cũng phải rời đi để tránh khỏi sứt đầu mẻ trán, vì vậy mọi người đều nhao nhao rời khỏi bàn ăn. Cách nghĩ của mỗi người đều không giống nhau. Có người đồng tình thì cho rằng chủ quán quá đen đủi. Có người cho rằng, chủ quán cứ làm ăn kiểu lừa đảo thế này thì sơm muộn cũng gặp chuyện thôi. Chuyện hôm nay coi như là cho lão ta một bài học.

Đợi người khách cuối cùng ra khỏi quán, gã chủ quán liền vẫy tay với Trương Đại Pháo: "Bắt đầu đập đi."

"Dạ, ông chủ." Trương Đại Pháo bắt đầu giơ búa lên đập quán, nhưng chỉ là đập những thứ không quan trọng như chia bia hay bát đĩa thôi.

"Muốn đập thì phải đập cho ra đập chứ." Chủ quán liền xông ra giằng lấy cái búa của Trương Đại Pháo đập thẳng vào cái tivi, chỉ nghe" Binh" một tiếng cả cái tivi màn hình phẳng bị đập tan tành, cả cái tivi loảng xoảng rơi xuống đất.

Có thể thấy gã chủ quán đã quyết tâm phá quán rồi, Trương Đại Pháo nhìn thấy mà trong lòng hoảng sợ, cái tivi màn hình phẳng này cũng hơn bảy ngàn, cứ thế mà phá đi sao? Màn tinh thể lỏng này, cái màn hình là giá trị nhất, nếu đã vỡ rồi thì chẳng còn cái giá trị gì nữa, vì vậy ông chủ làm như vậy là đã nghĩ không cần lưu lại cái gì nữa rồi, cũng không nghĩ sau này cần phải sửa chữa nữa.

Trương Đại Pháo cũng vác búa lên đập cùng với ông chủ, lúc mới đầu trong lòng còn có chút xót của, có cảm giác như là đang đập tiền vậy. Nhưng sau khi đập được một lúc, trong lòng liền có cảm giác rất là kích thích, cảm thấy đập phá rất là sảng khoái, mình chỉ cần giơ tay lên là" binh" một tấm kính hay là máy đếm tiền đều bị phá tan tành, cái cảm giác này thật là tuyệt vời.

Thực ra trong lòng mỗi người đều có ít nhiều cái loại cảm giác muốn bùng nổ, một khi cái cảm giác này được châm ngòi lên rồi thì không có cách nào ngăn lại được.

Lúc đầu chủ quán và Trương Đại Pháo phá quán cũng chỉ là để đối phó với Dương Minh mà thôi, nhưng càng đập càng thấy sảng khoái, đập đến nỗi hưng phấn mà không thể dừng tay lại được.

"Được rồi, cũng không đến nỗi nào." Dương Minh thấy mảnh kính vỡ văng đầy sàn nhà nên cũng cảm thấy được rồi, nói với gã chủ quán một câu rồi đứng lên đi ra khỏi quán.

Tất Hải Cát Hân Dao và Kinh Tiểu Lộ thấy Dương Minh đi ra nên cũng lục tục đi theo Dương Minh ra ngoài.

"Ông chủ, đại ca bảo chúng ta không cần phải đập nữa, chúng ta có thể không phá nữa rồi." Trương Đại Pháo nghe Dương Minh nói xong liền dừng tay lại, tuy cảm thấy mình đập đang sướng tay, nhưng cái quán này đều là tiền nên có gắng kìm chế dừng tay lại.

"Ồ." Gã chủ quán đáp lại một tiếng, nhưng tay cầm búa vẫn vung lên không ngừng, thấy cái gì đập cái đấy, khắp phòng chỉ vang lên tiếng binh binh bang bang của đồ vật bị đập vỡ.

"Ông chủ…Chúng ta không cần phá nữa." Trương Đại Pháo nói.

"Không cần phá nữa?" Chủ quán lắc lắc đầu: "Đã phá rồi, thì phá tiếp đi, tao đang sướng tay."

"Hả?" Trương Đại Pháo ngây người, ngạc nhiên nhìn ông chủ: "Vậy còn tôi thì sao?"

"Mày cũng đập tiếp đi." Gã chủ quán nói: "Mày không đập, tao đập một mình cũng không sướng."

"Ồ? Vậy tôi đập." Trương Đại Pháo nghe xong cũng vui mừng, lúc nãy đập còn chưa tận hứng, vì xót của nên mới có gắng kiềm chế lại, lần này là ông chủ cho phép đập nên Trương Đại Pháo thích chí vác búa lên đập tiếp.