Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1540: Trợn tròn mắt




Trương Phún Bạch trừng mắt nhìn tên đàn em, thầm nghĩ thằng này sao lại ngu thế không biết? Sao lúc trước hắn không phát hiện ra, không biết sau này nên đổi nó đi không?

Tên đàn em không dám nói nhiều nữa, chú tâm vào lái xe thật nhanh chóng đến khu biệt thự của khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân.

Dương Minh đóng cửa phòng, không thèm để ý Tùy Dược Dân và nhân viên phục vụ, nắm tay Kinh Tiểu Lộ ngồi lên giường bật tivi lên xem.

"Dương Minh, sao anh lại đem tiền cho hắn? Việc này không giống với tác phong hàng ngày của anh?" Kinh Tiểu Lộ nghi hoặc nhìn Dương Minh.

"Tấm ga giường của người ta bán cho chúng ta một trăm ngàn. Lại nói qua chỉ cần chúng ta đem tấm ga giặt trả lại là được rồi. Đâu có cưỡng ép chúng ta mua." Dương Minh nắm chặt tay Kinh Tiểu Lộ giải thích: "Chúng ta muốn mua thì người ta sao không nâng giá lên được?"

"Nhưng đây là hắn muốn lừa gạt. Hay là chúng ta trả tấm ga lại cho hắn?"

"Trả lại? Như vậy sao được, nó rất có giá trị kỉ niệm mà?" Dương Minh cười nói.

"Cái đó…Thực ra không có gì, chỉ cần chúng ta đều ghi nhớ ở trong lòng là được rồi." Kinh Tiểu Lộ nói: "Một trăm ngàn đó thà để em đi mua mấy cái áo da còn hơn. Đến bây giờ em một cái cũng còn chưa có đây."

"…." Dương Minh có chút á khẩu nhìn Kinh Tiểu Lộ: "Không tính đến cổ phần thì lương tháng của em cũng phải được mấy vạn mà…"

"Nhưng em tiếc." Kinh Tiểu Lộ nói: "Tính của em không thay đổi được."

"Vậy sao lúc anh đưa em đi mua quần áo em lại không đau lòng?" Dương Minh nghe xong cười khổ nói.

"Cái cảm giác đó không giống nhau!" Kinh Tiểu Lộ nói: "Tóm lại em cảm thấy bỏ ra một trăm ngàn để mua tấm ga cũ đó có vẻ làm sao ấy, em cảm thấy không đáng".

"Có đưa chưa chắc hắn đã dám nhận" Lúc này Dương Minh phát hiện ra thêm điểm tốt của Kinh Tiểu Lộ? Lúc trước chỉ cảm thấy nàng là một cô gái sùng bái tiền bạc và danh vọng, nhưng bây giờ xem ra chỉ là biểu hiện bên ngoài. Bên trong lại là một cô gái biết tính toán.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của nàng khi trước, bà bị ốm nằm viện. Kinh Tiểu Lộ tuy coi tiền bạc như tính mạng nhưng số tiền kiếm được đều dùng chữa bệnh của bà. Hiện tại có tiền rồi nhưng tính cách thu vén vẫn không thay đổi.

"Không dám nhận là sao?" Kinh Tiểu Lộ ngạc nhiên: "Nhìn bộ dáng của hắn thôm nay mà không thu được một trăm ngàn kia thì sẽ không chịu buông, sao lại không dám nhận chứ?"

"Lát nữa xem thì biết." Dương Minh cười nói.

Đúng lúc này chuông điện thoại của Dương Minh reo lên, hắn cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là một số máy lạ. Dương Minh liền mở máy.

"Dương ca, em là Trương Phún Bạch, em đang ở bên dưới khu biệt thự của khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân." Trương Phún Bạch biết Dương Minh không thích dài dòng nên chỉ nói ngắn gọn.

"Ồ, là cậu hả, tôi ở phòng 307. Lên đi" Dương Minh cười nói.

"Vâng, em lên ngay đây." Trương Phún Bạch thấy Dương Minh không trách hắn chậm trễ liền thở phào nhự nhõm. Đường của khu núi Tây Tinh buổi tối rất khó đi nên hắn đến chậm mất một lúc. Trương Phún Bạch cầm lấy túi tiền rồi cùng tên đàn em đi lên lầu.

Vừa ra khỏi thang máy tầng ba, Trương Phún Bạch thấy Tùy Dược Dân và một nhân viên phục vụ đứng phía xa thì ngạc nhiên, thầm nghĩ này nửa đêm rồi còn đứng đây là gì? Nhưng hắn còn có chuyện quan trọng nên nhún vai tìm phòng 307.

Tùy Dược Dân vốn quay lưng nên không thấy Trương Phún Bạch, lúc họ Trương đi đến mới giật mình phát hiện Tùy Dược Dân đang đứng trước cửa phòng 307.

Tục ngữ có câu, chó khôn không cản đường, Trương Phún Bạch lúc này tuy rằng có chút tức giận, nhưng ngại Dương Minh ở trong phòng, đành vỗ vỗ vào vai Tùy Dược Dân: "Tránh ra một chút."

Tùy Dược Dân đang tức giận vì Dương Minh cho hắn đứng ở ngoài. Tự nhiên lại có người vỗ vai hắn. Đây là khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân! To gan bảo Tổng giám đốc tránh ra.

"Tránh cái gì mà tránh? Bên cạnh không đi được hay sao? Đây là đường nhà mày à?" Tùy Dược Dân không thèm quay sang mà mở miệng đốp lại, nếu như đối phương còn cãi ngang thì hắn sẽ lấy danh thiếp ra, cho biết ai mới là chủ nhân của khu nghỉ dưỡng này.

Trương Phún Bạch ngây người ra! Hôm nay hắn có việc không thèm so đo mà họ Tùy này hay rồi, lại dám lên mặt với hắn! Có phải là hắn uống nhầm thuốc rồi không?

Nhưng không chờ Trương Phún Bạch phát tác, tên đàn em đã không chịu nổi, xông thẳng tới túm lấy cổ Tùy Dược Dân: "Con mắt chó của mày bị mù rồi hả? Bạch ca bảo mày tránh ra, mày lại còn ra vẻ hỏi đường của ai hả?"

A!Tùy Dược Dân bị người túm cổ muốn phát tác nhưng vừa nghe thấy Bạch ca liền giật thót người, quay đầu lại, không phải Trương Phún Bạch thì là ai đây! Lại còn cả tên đàn em ngày trước thường đến tìm hắn gây sự nữa chứ!

Tùy Dược Dân trong phút chốc cứng đờ cả người, chẳng lẽ người tiền đến chính là Bạch ca?

"Bạch ca, sao anh …anh lại đến đây?" Tùy Dược Dân run lẩy bẩy, có níu chút hy vọng.

"Tao đến đưa tiền cho ông chủ, lần này không có thời gian để ý đến mày. Nhớ lấy chuyện lần này, tao không dễ dàng bỏ qua đâu." Trương Phún Bạch trừng mắt nhìn Tùy Dược Dân rồi nói với tên đàn em: "Thả nó ra đi, đừng để Dương ca nghe thấy bên ngoài cãi nhau, không tốt lắm đâu."