Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1672: Thần y năm đó




- Anh về trước, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại.

Dương Minh cũng không ở lại thêm, đem bộ sách đưa cho Trầm Vũ Tích liền đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.

Trầm Vũ Tích mặc dù có chút không muốn, nhưng nàng cũng biết mỗi ngày Dương Minh đều bề bộn công việc, có thời gian đến thăm mình là chuyện không dễ dàng gì, cho nên mấp máy miệng định nói gì, nhưng lại không thể, chỉ đành chuyển lời:

- Dương Minh, em sẽ cố gắng học tập.

Nàng là nữ hài tử thông minh, nàng biết mình cùng Dương Minh căn bản không có khả năng xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không tiếp tục biểu lộ cõi lòng. Nàng hiểu, Dương Minh mang đến nhiều sách như vậy chỉ vì đồng tình, hi vọng nàng có chút việc mà làm, có thể kiên cường mà sống tiếp.

Trên thực tế, Trầm Vũ Tích cũng đã nghĩ thông suốt, nàng không ngu ngốc đến nỗi mà nghĩ linh tinh đến tự sát, chuyện đã như vậy, nàng cũng muốn thông qua cố gắng của chính mình mà thực hiện giấc mộng!

Nếu mình chết, cha mẹ làm sao bây giờ?, Trầm Vũ Tích không thể làm ra chuyện như vậy.

Cho nên, nàng biểu hiện quyết tâm với Dương Minh, đây cũng là điều mà Dương Minh hi vọng nhìn thấy.

- Ân, anh sẽ nói qua với Bạo Tam Lập.

Dương Minh gật đầu cười nói:

- Em cũng không cần xem hết tất cả, chờ sau khi em thấy không sai biệt lắm thì vẫn có thể đi làm lại. Ngụ ở công ty cũng tốt, mà ở lại nơi này cũng được, Bạo Tam Lập sẽ an bài xe, mỗi ngày đưa đón em. Vừa có thể làm việc vừa có thể học tập thêm.

- Cám ơn anh, Dương Minh.

Trầm Vũ Tích hết sức cảm động, tuy rằng Dương Minh đối tốt với mình có lẽ xuất phát từ tình đồng chí, thế nhưng như thế này là đủ rồi.

Dương Minh ra khỏi tiểu khu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ thở dài một cái. Mình chẳng có biện pháp nào, với bệnh tình Trầm Vũ Tích, đừng nói mình, bác sĩ bệnh viện cũng không có cách nào.

Dương Minh nghĩ tới cha nuôi Lưu Duy Sơn, người có uy vọng rất cao ở giới học thuật, là bạn thân của chuyên gia khoa não nổi tiếng Chung Hàn Lâm, có lẽ cha nuôi quen biết chuyên gia phương diện thần kinh cũng không chừng?

Lúc ăn cơm vừa rồi quên hỏi thăm, hiện tại mới nhớ, Dương Minh vội vàng lấy điện thoại ra bấm số Lưu Duy Sơn. Nguyên nhân việc này chính là, Dương Minh cảm thấy Trầm Vũ Tích rất đáng thương, niên kỷ của nàng không nên gặp phải những chuyện này, nên tràn ngập ánh mặt trời cùng lãng mạn mới phải.

- Dương Minh? Mới vừa cơm nước xong, lại tìm cha nuôi có chuyện gì sao?

Lưu Duy Sơn đang ở trong phòng làm việc, lo lắng về vấn đề Vương giáo thụ, Chức chủ nhiệm tuyệt đối không thể cho hắn ngồi, nhưng có nên giáng chức phó chủ nhiệm của hắn hay không đây?

Lưu Duy Sơn cũng có chút khó xử, giáng chức, đúng là có chút ý vị 'dùng việc công báo tư thù' bên trong, lí do cũng chỉ xung đột với mình. Nhưng nếu không giáng chức?, nhân phẩm người này hiện tại khó có thể làm cho người khác tín phục. Dù sao Vương giáo thụ trở thành phó chủ nhiệm nhiều năm như vậy mà lập tức bị giáng chức thì cũng thật sự khó coi. Thôi quên đi, cho hắn thành phó chủ nhiệm nghiên cứu sinh đi, cùng cấp với phó chủ nhiệm, cũng coi như chừa cho hắn chút mặt mũi.

- Cha nuôi, con muốn hỏi người một chút, người có quen biết ai là chuyên gia y học hệ thần kinh hay không?

Dương Minh hỏi.

- Sao vậy Dương Minh? Sao đột nhiên ngươi lại hỏi vấn đề này?

Lưu Duy Sơn có chút nghi hoặc, lẽ ra Dương Minh không có hứng thú bắn tên không đích như thế này chứ?.

- Là như thế này, con có một người bạn nhảy xuống từ trên lầu, bị ngã, thần kinh chân bị phá hủy, hiện tại, nửa người dưới không có cảm giác, không thể đứng dậy hoạt động. Con muốn giúp nàng, xem xem còn có hi vọng chữa khỏi hay không.

Dương Minh cũng không giấu diếm, 'ăn ngay nói thật' mục đích của mình.

- Nga? Như vậy a. Ta nhớ ra rồi, có phải người thiếu nữ, nhân viên công ty con bị mấy tên lưu manh bức nhảy lầu không? Hình như gọi là Thẩm.?

Lưu Duy Sơn cũng xem qua tin tức này trên báo chí.

- Chính là nàng, tên là Trầm Vũ Tích.

Dương Minh không nghĩ tới việc cha nuôi có thể nhớ tên của nàng.

- Ân, thực sự ta không hiểu lắm đối với giới y học. Như vậy đi, để ta gọi điện thoại cho lão bằng hữu Chung Hàn Lâm, hắn đang là sao Bắc Đẩu trong giới y học, không biết có quen ai không.

Lưu Duy Sơn nói:

- Dương Minh, cúp điện thoại đi, ta liền gọi điện thoại cho hắn đây.

- Hay quá cha nuôi.

Dương Minh cúp điện thoại, bất kể thế nào hắn đều phải cố gắng hết sức, chỉ có cố gắng mới không có tiếc nuối.

Dương Minh lái xe, hướng biệt thự phóng vào, Qua vài ngày không liên lạc với Triệu Oánh rồi, dù gì mình cũng đã đáp đi du xuân nàng. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng du xuân.

Trong suy nghĩ của Dương Minh, không biết mình có thể bình an trở về từ chuyến đi Vân Nam hay không, cho nên lúc này cũng nên ngả bài cùng Triệu Oánh thôi.

Dương Minh vừa vào nhà, mới mở máy tính lên không bao lâu thì Lưu Duy Sơn gọi điện thoại lại.

- Uy, cha nuôi.

Dương Minh vội vàng bắt máy.

- Dương Minh, tình huống Trầm Vũ Tích, ta đã nói qua cùng Chung Hàn Lâm một chút, bất quá lão Chung nói, phương diện hỏng thần kinh, Tây y rất bất lực.

Lưu Duy Sơn nói:

- Bất quá trong Đông y gọi thần kinh là kinh mạch, kinh mạch không thông dẫn đến tình huống hiện tại. Tốt nhất trị liệu bằng phương pháp châm cứu.

- Châm cứu?

Dương Minh hơi sửng sờ, mình tại sao không nghĩ tới châm cứu chứ? Đúng vậy a, Đông y gọi thần kinh bằng kinh mạch, châm cứu có hiệu quả trị liệu quả thực rất thần kỳ, xem ra, ngay từ đầu mình đã bước nhầm chỗ, cho rằng phẫu thuật mới có thể giải quyết vấn đề.

- Ừ!

Lưu Duy Sơn nói:

- Nếu như nói có hi vọng, thì chỉ có châm cứu.

- Cha nuôi, phương diện Đông y châm cứu, Chung lão bên kia có giới thiệu một ít chuyên gia lợi hại hay không?

- Dương Minh không hiểu rõ vẫn đề này lắm.

- Người lợi hại? Thật ra thì có. Danh y quốc nội nổi tiếng về châm cứu nhất là thánh thủ Lâm Đông Phương, Lâm thần y. Bất quá cũng đã mười năm không xuất hiện trong mắt công chúng, ai cũng không biết hắn đi nơi nào. Nếu hắn có thể ra tay, Trầm Vũ Tích có thể hoàn toàn khôi phục,một chút vấn đề cũng không có! Năm đó có một người, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, ở trong tay Lâm thần y điều dưỡng trị liệu, đã dần dần khôi phục.

Lưu Duy Sơn thở dài:

- Mười năm trước, ta cũng có nghe qua cái tên này, bất quá đã nhiều năm không có tin tức!

- Ẩn cư sao?

Dương Minh ngạc nhiên, có chút thất vọng.

- Không biết, cái này ai cũng không rõ ràng được.

Lưu Duy Sơn nói:

- Nhiều lúc ý tưởng của cao nhân, chúng ta luôn nghiền ngẫm không ra. Lúc trước, Lâm thần y đang ở đỉnh danh vọng, đột nhiên biến mất, giống như ta vậy, là người không màng danh lợi. Nhưng ta vô pháp làm được như hắn, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người!

- Như vậy a?

Dương Minh thở dài:

- Xem ra muốn tìm được Lâm thần y, vẫn còn có chút khó khăn.

- Bất quá ngươi đừng nên nản chí, năm đó ta cùng Lâm thần y từng gặp mặt một lần, được hắn giới thiệu cho một 'thanh danh hiển hách' về Đông y. Mặc dù không có danh khí lớn như Lâm thần y năm đó, nhưng cũng là thánh thủ phương diện châm cứu.

Lưu Duy Sơn nói:

- Lão Chung hướng ta tiến cử hắn. Người này ta có gặp qua vài lần, nơi ởcách chúng ta không xa.