Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1776:  Cũng biết rồi sao?




Lần này Hạ Băng Bạc vì để cho bản thân đi thi hành nhiệm vụ, có thể nói chỉ cần Dương Minh không đưa ra những yêu cầu kỳ quái thái quá, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp để thỏa mãn!

Dĩ nhiên, Dương Minh cũng thật không có làm phiền hắn, cũng không có đưa ra cái yêu cầu quá đáng gì, yêu cầu duy nhất cũng chỉ là sau khi hắn đi, Hạ Băng Bạc phải chiếu cố người nhà cùng bằng hữu của hắn một chút.

"Chỉ cần cố hết sức là tốt rồi!" Lưu Duy Sơn nói:

- Những lời này, chúng ta chỉ nói ở trong thư phòng là thôi, lát nữa đi ra ngoài, ngàn vạn lần không nên nói trên bàn cơm. Phía mẹ nuôi con, cha sẽ tìm cơ hội từ từ nói với bà ấy!

"Con hiểu rồi." Dương Minh đáp.

- Ừ, nhưng mà còn phía Tình Tình, hay là con tự mình nói cùng nó một chút đi, hẳn là một lát nữa nó sẽ trở về. - Lưu Duy Sơn bỗng nhiên nói.

- Tốt, con sẽ tự mình nói chuyện này với chị Tiếu Tình!

Dương Minh vốn cũng đã tính toán thẳng thắn với Tiếu Tình.

"Còn gọi chị Tiếu Tình?" Nhưng Lưu Duy Sơn khẽ mỉm cười, có chút ranh mãnh nhìn Dương Minh.

"Dạ?" Dương Minh sửng sốt, hơi không rõ ý của cha nuôi, nhưng mà khi hắn thấy cái ánh mắt như cười như không của Lưu Duy Sơn, nhất thời rùng mình ở trong lòng, chẳng lẽ cha nuôi phát hiện ra cái gì? Nhưng mà Dương Minh vẫn cố tự trấn định hỏi:

- Cha nuôi, cha nói thế là có ý gì? Con đương nhiên phải gọi là chị Tiếu Tình? Chẳng nhẽ lại gọi là chị nuôi?

- Đại Minh, con vẫn còn muốn gạt cha phải không?

Lưu Duy Sơn không để ý lời của Dương Minh mà hỏi ngược lại.

"Gạt… không có mà?" Trong lòng Dương Minh càng bất an, chẳng lẽ cha nuôi thật sự biết điều gì rồi sao?

- Đại Minh, chuyện giữa con cùng Tình Tình, cha đại khái cũng biết được, trước kia cũng không nói gì, là bởi vì con còn trẻ, hơn nữa bản thân Tình Tình cũng nguyện ý, cha cũng không muốn quản nhiều như vậy!

Lưu Duy Sơn nhìn Dương Minh không thừa nhận cũng không tức giận, chẳng qua chỉ khoát khoát tay áo, chậm rãi nói:

- Nhưng bây giờ nhìn lại, con cũng không còn nhỏ, cũng đã có thể ra sức vì nước, cũng là một gã nam tử hán đội trời đạp đất, là một người có thể đảm đương trách nhiệm! Những chuyện này, cha tin con có thể xử lý tốt! Cho nên, làm cha nuôi của con, cũng là cha nuôi của Tình Tình, cha từ góc độ của một trưởng bối hỏi con, con bây giờ muốn đi thi hành nhiệm vụ, có nên dành cho Tình Tình một công đạo hay không, hoặc là tỏ thái độ một chút?

Dương Minh nghe Lưu Duy Sơn đã nói rõ đến mức này, cũng đã biết ông đã nhìn thấu quan hệ giữa mình và Tiếu Tình, nhất thời hơi đỏ mặt:

- Cha nuôi… con không phải là cố ý gạt cha đâu…

- Cha biết, các con cảm thấy, có quan hệ là chị em kết nghĩa, truyền ra không tốt cho lắm đúng không? - Lưu Duy Sơn khoát tay áo hỏi.

- Đúng thế ạ… huống chi cha lại còn là hiệu trưởng trường học… - Dương Minh gật đầu.

- Các con đó! Ta cũng không phải là lão già phong kiến, bây giờ là thời đại nào? Đừng nói các con chẳng qua là chị em kết nghĩa, cho dù là chị em họ năm đời cũng có thể kết hôn được!

Lưu Duy Sơn lắc đầu nói:

- Các con đó, thật đã suy nghĩ nhiều rồi! Lúc ban đầu cha còn nghĩ các con không có ý gì, dù sao lúc trước Tình Tình cũng đã xảy ra chuyện một lần, cho nên cha nghĩ lần này tình yêu của nó và con cũng không cần nghĩ đến công khai, chỉ muốn hưởng thụ một chút tình yêu ngọt ngào ở trong đáy lòng mà thôi…

- Thật không nghĩ tới, cha nuôi cũng biết!

Dương Minh cười khan vài tiếng nói:

- Thật ra thì, bọn con ở chung một chỗ cũng có nhiều phương diện cố kỵ, có cố kỵ với bạn gái của con, chính cô ấy cũng có cố kỵ với cha. Nhưng mà con cũng không sao cả, chỉ cần Tình Tình nguyện ý, con có thể tuyên bố với tất cả người trên thế giới rằng cô ấy là bạn gái của con, thậm chí là vợ con!

"Ah?" Dương Minh tỏ thái độ khiến cho Lưu Duy Sơn ngây ngẩn cả người, vốn ông cho là nguyên nhân tại Dương Minh, dù sao Tiếu Tình cũng lớn hơn Dương Minh nhiều, cho nên Tiếu Tình nhất định sẽ cố kỵ cảm thụ cùng mặt mũi của Dương Minh mà không công khai đoạn tình yêu này. Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như chuyện không phải như vậy, Dương Minh thật sự cũng không quan tâm!

Nhưng mà, Dương Minh đã nói một câu như vậy, Lưu Duy Sơn cũng coi như là hoàn toàn yên tâm, tối thiểu là Dương Minh cũng không dễ dàng cô phụ Tiếu Tình! Cho nên Lưu Duy Sơn nói:

- Con có thể nói như vậy, cha thật cao hứng, những chuyện này đều là chuyện của bọn trẻ tuổi các con, vậy thì để cho thanh niên các con tự xử lý, cha cũng không xen vào làm gì!

- Ha ha, cha nuôi đồng ý rồi? Chuyện này thật quá tốt rồi!

Cho tới nay, thái độ của Lưu Duy Sơn đối với chuyện của Dương Minh và Tiếu Tình chính là một tâm bệnh của Dương Minh. Không dám đi hỏi, cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể cẩn thận trước mặt Lưu Duy Sơn, nhưng bây giờ xem ra sự lo lắng này cũng không cần thiết rồi.

- Đúng rồi, Dương Minh, cha nghe Tình Tình nói, con muốn tìm một trung y để xem bệnh cho Tình Tình? - Lưu Duy Sơn chợt nhớ đến một việc, nói.

- Vâng ạ, ban đầu con nghe nói có một vị danh y có thể chữa bệnh cho chị Tiếu Tình… ách, là bệnh vô sinh của Tình Tình, hơn nữa cũng khá nắm chắc!

Dương Minh nói tới đây không khỏi cười khổ một tiếng:

- Con cho là, lấy thực lực cùng năng lực trước mắt của con, có thể sẽ mời được vị danh y này, nhưng mà vị danh y này lại không có tung tích. Nhưng mà chuyện của Trầm Vũ Tích đã làm cho con biết được chỗ của vị danh y kia, tung tích của ông ấy… chính là không biết tung tích ở đâu!

- Hả? Con nói là thần y Lâm Đông Phương?

Lưu Duy Sơn sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại không khỏi buồn cười, quả nhiên là tìm hắn a! Nhưng nếu nói là tìm hắn thì đúng là không thể tìm được! Lưu Duy Sơn nói:

- Cha nói này, cái bệnh này của Tình Tình, cha cũng đã mang tới xem ở chỗ Quan Học Dân. Quan Học Dân cũng không có nắm chắc chưa khói, mà tâm của Tình Tình lúc đó đã chết, cũng không muốn kết hôn, chữa khỏi chứng vô sinh cũng là có cũng được mà không có cũng không sao. Cho nên lúc ban đầu không lãng phí thời gian đi nếm thử trị liệu. Dù sao phải ở lại trong nhà Quan Học Dân cũng sẽ làm trễ nải công việc…

"Thì ra là vậy!" Dương Minh gật đầu:

- Ngay cả giáo sư Quan Học Dân cũng không nắm chắc, vậy chỉ có vị thần y mất tích kia mới có thể chữa khỏi sao! Nhưng mà cũng không sao cả, nếu con có thể trở lại thì nghĩ biện pháp cũng không muộn, không trở về được… ha ha.

Dương Minh nói tới đây thì không nói thêm nữa, tin rằng Lưu Duy Sơn có thể hiểu được ý tứ của mình.

Lưu Duy Sơn tất nhiên là nghe rõ ý tứ của Dương Minh, gật đầu, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Dương MinhL

- Tốt lắm, chúng ta ra ngoài thôi, ở trong phòng sách cũng lâu rồi, mẹ nuôi con không chừng lại hoài nghi cái gì!

- Tốt, chúng ta ra xem một chút, nhìn mấy người chuẩn bị bữa ăn khuya thế nào.

Dương Minh cùng Lưu Duy Sơn đi ra khỏi phòng sách, thấy Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận ba người vẫn ở trong phòng bếp giúp đỡ mẹ nuôi làm bữa ăn khuya, cũng không chú ý tới chuyện bên này. Lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương Minh cùng Lưu Duy Sơn cùng đi đến cửa phòng bếp, Lưu Duy Sơn cười nói:

- Bà già, không cần làm nhiều món ăn như vậy, làm vừa đủ là được!