Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 290: Hiểm đấu




Phong Đao chụp lấy cánh tay trái của Dương Minh, Hắc Thử chụp lấy tay phải, hai người coi như phối hợp ăn ý, cơ bản là cùng ra tay.

Đây là lần đầu tiên ra tay với sát thủ, Dương Minh không thể không duy trì cảnh giác. Tuy rằng hai người thoạt nhìn rất kém, chẳng qua Dương Minh cũng không dám xem thường.

Trong trận đấu mà thực lực hai bên kém xa nhau, thường thường là bên yếu thắng, cái này là do bên mạnh quá tự phụ, quá khinh địch! Câu chuyện ngụ ngôn về rùa và thỏ chạy thi từ nhỏ Dương Minh đã được nghe rất nhiều rồi, cho nên hắn không muốn phạm vào một sai lầm cấp thấp như vậy.

Khi tay hai người chộp tới, Dương Minh đột nhiên động, thân hình đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, Phong Đao và Hắc Thử đồng thời chụp lấy khoảng không, còn chưa kịp giật mình thì hai đấm của Dương Minh đã đến bụng hai người, hắn đột nhiên đứng dậy, đấm thật mạnh về hướng hai người.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này Dương Minh không ngừng tập huấn, nhưng Hắc Thử và Phong Đao cũng không phải ngồi không, có năng lực chống bị đánh tốt hơn người thường, nhất là cơ bụng cứng cáp, cho nên trọng quyền của Dương Minh chỉ có thể làm cho bọn họ đau đớn thôi, chứ không gây ra một thương tổn gì! Bọn họ trong nháy mắt là có thể hồi phục ngay.

Nhưng một cái nháy mắt như vậy đối với Dương Minh đã đủ lắm rồi, hắn xoay nhanh người lại chém đến cổ của Phong Đao, muốn đánh hắn ngất xỉu. Cứ như vậy, thì người kia sẽ dễ xử lý hơn nhiều, bằng không hai người cứ một trái một phải thế này, mà Dương Minh lại không phải là Chu Bá Thông, cho nên cái tư vị này không được tốt cho lắm.

"Bốp!" Mộ cái, Dương Minh cảm thấy tay của mình có chút đau, xương người này làm bằng cái gì mà cứng quá vậy! Phong Đao chỉ hự một tiếng, nhưng không gục xuống, mà còn lắc lắc đầu đánh về phía Dương Minh!

Mà sau lưng Dương Minh cũng truyển đến tiếng gió vù vù! Trong lòng Dương Minh cả kinh, hỏng rồi, lúc đánh nhau kị nhất chính là kiểu trước sau cùng đánh như vậy, nếu mình để cho bọn họ thực hiện được, vậy thì khó có cơ hội lật ngược tình thế! Dương Minh thầm hối hận, vừa rồi sợ đánh chết Phong Đao, cho nên hắn không dùng toàn lực, bởi vì bộ phận này rất yếu, rất dễ dàng một kích trí mạng.

Dương Minh đến bây giờ vẫn chưa rõ là rốt cục đã kết thù gì với hai người, không chừng ở giữa có hiểu lầm! Tực ngữ nói, oan gia nên giải không nên kết, Dương Minh bây giờ còn chưa có thể lực riêng của bản thân, hắn không muốn nơi nơi đều gây thù với hắn.

Nếu hắn đánh chết Phong Đao, vậy thù này nhất định sẽ kết, cho nên Dương Minh mới hạ thủ lưu tình, nhưng thật không ngờ Phong Đao lại còn có thể đánh trả!

Nhìn thấy Phong Đao đang chộp tới trước mình, và cảm nhận thấy Hắc Thử đánh lén sau lưng, Dương Minh thầm than một câu: Bất hảo! Dùng hết toàn lực để xông ra mặt phải, thật không ngờ có một ngày mình lại có bắt chước kiểu dáng của một con cua tám càng. Bộ dáng thật chật vật!

Chẳng qua bởi vì tuyệt chiêu càn khô đại na di của Dương Minh này, mà Phong Đao và Hắc Thử đều xém chết. Hắc Thử dùng sức thu hồi lại chân vừa đá ra, còn kém tí nữa là đạp thẳng vào mặt của Phong Đao rồi!

Dương Minh thầm kêu may mắn! Nếu như không phải nhờ vào kinh nghiệm phong phú do đánh nhau với đánh côn đồ đầu đường xó chợ thì bây giờ căn bản không tránh khỏi một kích vừa rồi!

Hắc Thử và Phong Đao thấy Dương Minh tránh né, lại đánh tới hướng Dương Minh.

Dương Minh đã biết da hai người này dày rồi, cũng không tiếp tục hạ thủ lưu tình, tốc độ và lực lượng bắt đầu tăng lên. Dương Minh đón Phong Đao đang vọt tới, người này vừa rồi bị mình chặt cổ một cái, tuy rằng không hôn mê, nhưng khẳng định vẫn đang khá đau, giờ phút này chắc chắn chưa khôi phục. Cho nên Dương Minh chọn kẻ yếu xuống tay trước, cái này cũng đáng trách.

Hắc Thử tựa hồ như nhìn thấu ý đồ của Dương Minh, Dương Minh động hắn cũng động. Dương Minh bất đắc dĩ phải quay lại đối phó với Hắc Thử, bởi vì hai bên cảnh giác lẫn nhau, cho nên chỉ công kích trên chiêu số, vẫn không có một chiêu trí mạng nào cả.

Tuy rằng nhìn có vẻ không ai chiếm thế thượng phong, nhưng Dương Minh đang rất khẩn trương! Hắc Thử đang tạo cơ hội cho Phong Đao, đến lúc Phong Đao khôi phục lại, đối phó với hai người sẽ không dễ dàng như vậy!

Nhưng mà, bây giờ không có biện pháp! Dương Minh nhìn ra, hai người này, một người không phải là đối thủ của mình, cho dù cả hai cộng lại, chưa chắc đã vượt hơn mình, nhưng ưu thế của người ta là hai người, hơn nữa kinh nghiệm tác chiến phong phú. Không giống như Dương Minh, đây là lần đầu tiên hắn so chiêu với sát thủ!

Trong lòng khẩn trương, cho nên Dương Minh nhanh chóng bị trúng vài đòn. Lúc nhìn thấy vết thương trên cổ Phong Đao xem ra đã muốn khôi phục lại, Dương Minh hít sâu một hơi, biết mình không thế tiếp tục như vậy được!

Phải trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh! Mình là ai, là người kế thừa của vua sát thủ! Hai tiểu nhân vật này mình không xử lý được, vậy thì về sau cũng đừng nói làm vua sát thủ cái gì hết.

Đúng rồi! Dương Minh chợt nghĩ ra một điểm quan trọng! Bây giờ nhược điểm của Hắc Thử không phải là bản thân hắn, hắn biết Dương Minh sẽ không lấy cứng đánh cứng với hắn, cho nên động tác của hắn đều là phá hư vị trí của Dương Minh, kéo dài thời gian cho Phong Đao!

Bây giờ, nhược điểm của Hắc Thử chính là Phong Đao! Có lẽ Hắc Thử đã nhìn ra, nếu Phong Đao ngã xuống, vậy thì chính hắn sẽ không ứng phó được với Dương Minh! Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Minh không nhịn được hưng phấn, hắn đã tìm ra biện pháp giải quyết!

Dương Minh hơi hơi điều chỉnh hô hấp của mình lại, sau đó xuất ra tuyệt kỹ độc quyền do mình sáng tạo ra về hướng Phong Đao, Dương thị Phi Cước! Quả nhiên, Hắc Thử hoảng sợ, vội vàng chạy đến ngăn cản Dương Minh, bất quá có chuyện không ngờ xảy ra!

Một chân của Dương Minh vẫn đá về hướng kia không đổi, nhưng chân phụ đã đổi hướng về phía bộ ngực của Hắc Thử đang lao tới, hắn không kịp tránh nên lãnh trọn nguyên một đạp!

Hắn không thể ngờ rằng, hai chân của Dương Minh có thể đồng thời đá ra! Khi Hắc Thử bị đạp một cái thật mạnh thì Dương Minh cũng té xuống đất!

Cùng lúc đó, Phong Đao cũng động, lao về hướng Dương Minh rất nhanh. Dương Minh hoảng sợ, nảy người lên một cái theo phản xạ có điều kiện, đấm một quyền về hướng ngực của Phong Đao.

Nhưng khi tay của Dương Minh vừa đụng đến lớp quần áo của Phong Đao, bỗng nhiên có một dòng điện lưu cường đại đánh tới Dương Minh, làm cho Dương Minh lảo đảo. Thừa dịp đó, Phong Đao nhanh chóng kéo Hắc Thử dậy, vội vàng bỏ chạy.

Mẹ nó! Dương Minh mắng một câu, quần áo người này lại có thể phóng ra điện! Để cho bọn họ chạy như vậy Dương Minh không cam lòng, hắn còn chưa hiểu được, hai người này muốn gì ở hắn!

Dương Minh chịu được cảm giác tê dại trên tay, hướng đến chổ Hắc Thử và Phong Đao chạy trốn, vừa đuổi theo đã thấy một chiếc xe phóng đi.

Mẹ kiếp!

Dương Minh thở dài một hơi, xem ra cái này tuyệt đối là không đuổi kịp rồi. Nhìn vết thương trên tay, đã nhanh chóng đỏ ửng lên! Dương Minh lắc đầu chạy lại chổ xe của trương tân, lái xe rời đi.

Vừa rồi, lúc xuống lầu, Dương Minh đã" nhìn" hai người nói chuyện, mình biết chổ lão đại của chúng? Triệu Oánh là lão đại của chúng?

Cái suy nghĩ này, ngay cả Dương Minh cũng cảm thấy buồn cười vô cùng, Triệu Oánh không có khả năng liên quan đến tổ chức sát thủ! Hai người kia nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ lầm?

Dương Minh cũng không biết rõ nữa, cho dù Triệu Oánh thật sự là lão đại của chúng, v ậy thì Triệu Oánh cũng không có lý do để đối phó mình! Cho nên Dương Minh muốn nói chuyện rõ với hai người đó, nhưng nguyện vọng này không thể thực hiện được!

Buổi tối hôm nay thật sự nguy hiểm, hai người kia không thực hiện được, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Dương Minh chắc chắn bọn họ sẽ tìm đến mình, hắn có chút buồn rầu, xem ra bản thân cần phải cẩn thận một chút.

Phương thiên đã ra nước ngoài, Dương Minh không biết tìm ai để thương lượng.

Dương Minh nghi hoặc, Phong Đao và Hắc Thử càng nghi hoặc hơn, người này rốt cục là ai? Sao có thể lợi hại như vậy? Hai người có thể coi là sát thủ chuyên nghiệp, bình thường nếu có địch thủ, đừng nói là hai người đồng loạt ra tay, chỉ một chọi một cũng sẽ không thảm như vậy!

"Hắc Thử, hôm nay tao mặc cái áo có thể phóng ra điện, bằng không chúng ta cũng không thoải mái như vậy!" Phong Đao cười khổ: "Cổ tao nhất định là nứt xương rồi, hai ba tháng không được nhúc nhích! Tiểu tử này ra tay thật độc ác!"

"Đừng nói mày, ngay cả ngực của tao cũng muốn gãy hết xương sườn rồi! Chiêu thức của hắn rất quái dị, rõ ràng là đá về hướng mày, nhưng lại xoay chân đạp về phía tao!"

"Chẳng qua, điều này có thể chứng minh, tiểu tử này tuyệt đối có vấn đề!" Phong Đao nói: "Chúng ta càng không thể buông tha cho hắn!"

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Hắc Thử hỏi.

"Chúng ta trở về từ từ thương lượng một chút, lấy cứng đối cứng khẳng định là không được rồi!" Phong Đao nói.

"Được rồi, vậy nghe lời mày!" Hắc Thử gật đầu.