Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 292: Gián điệp thương nghiệp




"Cái gì vậy, lão Ngô, ông có ý gì, mau buông tay!" Một người đàn ông trung niên bụng phệ cùng với một người đàn ông gầy mang kính cùng tuổi túm nhau đi vào: "Dù sao ông cũng là phần tử tri thức, lại là nhân viên nghiên cứu khoa học, sao có thể hành động như một thằng du côn thế này?"

"Vương Học Phạm, đối với người như mày không cần lịch sự!" Người được rồi là lão Ngô hung hăn nói.

"Giáo sư Ngô Đồng Sơn, anh túm áo giáo sư Vương Học Phạm làm gì?" Tiếu Tình sửng sốt hỏi: "Còn không mau buông tay ra?"

"Chủ nhiệm Tiếu, tôi không thể buông tay, tên này là một gián điệp! Tôi bắt được hắn!" Ngô Đồng Sơn nói.

"Cái gì? Gián điệp? Anh nói ai là gián điệp?" Tiếu Tình ngạc nhiên, trong trường mà cũng có gián điệp sao? Có chuyện gì?

"Chủ nhiệm Tiếu, cô xem lão Ngô đi, hắn nói tôi là gián diệp, vậy là có ý gì! Tôi bao nhiêu tuổi rồi, sao còn có thể làm gián điệp chứ?" Vương Học Phạm cười khổ.

"Có liên quan gì, làm gián điệp thì ảnh hưởng gì đến tuổi tác!" Ngô Đồng Sơn hừ lạnh nói: "Vương Học Phạm, mày không ngờ chứ gì? Tao đã sớm cảm thấy mày có vấn đề! Tao cố ý đi sớm một chút, để mày lại trong phòng thí nghiệm, không ngờ để cho tao bắt quả tang chứ gì?"

"Cái gì mà bắt quả tang? Lão Ngô, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung, lão Vương ta cũng là người của đại học Tùng Giang, làm sao có thể là gián điệp? Hơn nữa, ông bắt tôi vì cái gì?" Vương Học Phạm phản bác.

"Đúng vậy, có chuyện gì? Giáo sư Ngô, anh trước tiên buông giáo sư Vương ra, anh có phát hiện gì cứ nói, nhưng không thể túm lấy cổ áo của người khác được!" Tiếu Tình khuyên giải.

Gần đến cuối năm rồi thật là nhiều việc, ai cũng biết, trong trường sắp bình chọn giáo sư vĩ đại, một khi được chọn, sẽ có tiền thưởng đến năm số 0 lận! Cho nên, một số người có quan hệ không hòa thuận bắt đầu áp dụng phương pháp cạnh tranh, không vạch lá tìm sâu thì cũng tìm nhược điểm của nhau, rồi chạy đến chổ của Tiếu Tình báo cáo, làm cho cái đầu của Tiếu Tình như muốn nổ tung! Chuyện mỗi ngày còn chưa xử lý xong nữa, nhưng hôm nay mới nghe thấy được thông tin gián điệp này!

"Tôi sợ hắn chạy!" Ngô Đồng Sơn nói.

"Tôi chạy cái gì? Tôi đã nói tôi không phải gián điệp, vì sao còn phải chạy?" Vương Học Phạm làm ra vẻ mặt vô tội: "Tôi nói lão Ngô này, hai chúng ta là cộng sự nhiều năm rồi, tại sao ông có thể nói tôi là gián điệp chứ?"

"Hừ, bị tao bắt tận tay, mà mày còn không thừa nhận?" Ngô Đồng Sơn cười lạnh nói: "Chủ nhiệm Tiếu, cô xem đây là cái gì?" Nói xong, Ngô Đồng Sơn lấy ra một cái máy ảnh trong túi áo.

"Máy ảnh kỹ thuật số? Có chuyện gì?" Tiếu Tình bắt đầu cảm thấy kỳ quái.

"Máy tính trong phòng thí nghiệm của chúng ta không thể nối mạng, chỉ có thể kết nốtruyenfull.vnwork, hơn nữa trong máy tín cũng không có ổ cắm USB. Cho nên muốn lấy cắp số liệu của chúng ta, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, chính là dùng máy ảnh quay lại màn hình!" Ngô Đồng Sơn nói: "Từ lâu tôi đã cảm thấy trong phòng thí nghiệm của chúng ta có gián điệp, ví dụ như lần trước hệ thống quản lý y dược của chúng ta, sản phẩm còn chưa ra mà hệ thống nghiên cứu máy tính của tập đoàn Hùng Phong đã tung ra thị trường rồi!"

"Sau khi tôi nghiên cứu lại, phát hiện bên trong hệ thống đó 90% là số liệu của chúng ta! Trên thế giới không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, lúc ấy tôi liền hoài nghi, trong phòng thí nghiệm tuyệt đối có gián điệp! Sau đó, sau khi tôi cẩn thận kiểm tra, phát hiện ra tên Vương Học Phạm này rất có khả năng, bởi vì hắn thường xuyên mượn cớ lưu lại phòng thí nghiệm vào buổi tối!"

"Sáng hôm nay, sau khi tất cả mọi người hoàn thành công việc trở về, đều có chút mệt nhọc, chuẩn bị trở về ngủ, nhưng tên Vương Học Phạm này lại nói mình không phiền, làm thêm một chút nữa rồi về sau. Lúc ấy tôi đã nghi ngờ, sau khi đi ra phòng thí nghiệm, tôi không về nhà mà chờ một chút, sau đó quay lại, phát hiện ra tên này đang cầm máy ảnh quay lại màn hình! Mà trên màn hình là những số liệu nghiên cứu công trình gần đây của chúng ta!"

"Cái gì?" Tiếu Tình nhíu mày, ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, chẳng qua Ngô Đồng Sơn nói gián điệp quả thật có chút dọa người, nếu như là thật, Vương Học Phạm có thể bị khép vào tội tiết lộ cơ mật buôn bán, mà tội này thì không hề nhỏ! Nghe Ngô Đồng Sơn nói xong, trong đầu tiểu tình nhớ lại vài việc trước đó!

Hệ máy tính tập trung rất nhiều nhân lực và vật lực, biên soạn một hệ thống quản lý sản xuất y dược, bên trong tự biên soạn số liệu, có thể phòng ngừa chữa bệnh hữu hiệu. Nếu hệ thống này nghiên cứu thành công, sẽ mang đến rất nhiều lợi ích kinh tế cho hệ máy tính cũng như cho trường, nhưng ngay lúc gần kết thúc, thì bỗng nhiên có một tập đoàn tư nhân tên là Hùng Phong công bố ra phần mềm này với thị trường!

Điều này làm cho tất cả nhân viên nghiên cứu của hệ máy tính bị chấn động mạnh mẽ! Tuy rằng mọi người hoài nghi tập đoàn Hùng Phong dùng thủ đoạn phi pháp, nhưng không có chứng cớ, hơn nữa Hùng Phong cũng đã đăng ký bản quyền và làm thủ tục tương quan, điều này làm cho bên Tiếu Tình bó tay! Hơn nữa nghe nói phòng máy tính của tập đoàn Hùng Phong rất cứng rắn, cho dù kiện lên tòa của chưa chắc nắm phần thắng, ngược lại còn bị người ta kiện mình đánh cắp cơ mật!

Cho nên không còn biện pháp, Tiếu Tình và mọi người coi như là bị xui. Nhưng từ đó về sau, máy tính trong phòng nghiên cứu bị cắt mạng, hơn nữa còn tháo luôn cả cổng kết nối dây cáp mạng, cổng usb cũng được lấy ra, tất cả những thứ có thể truyền ra bên ngoài đều bị trực tiếp dỡ bỏ. Nhưng chưa tính là an toàn, mà hơn thế nữa, còn lấy luôn cái cục wire đi, bởi vì nó có dính đến phần mềm máy tính, về phần điện thoại cũng như thế, vì phòng người có người muốn ăn cắp dữ liệu nữa. Cắt đứt tất cả mọi phương pháp liên lạc, muốn lấy cũng không biết lấy như thế nào.

Điều này làm cho tất cả nhân viên nghiên cứu kinh hãi, có một phương thức giữ bí mật như vậy sao! Thật không ngờ có người dùng máy ảnh để quay lại hình ảnh.

"Giáo sư Vương, lời của giáo sư Ngô là thật chứ?" Tiếu Tình nghiêm túc hỏi.

"Chủ nhiệm Tiếu, lão Ngô vu cáo cho tôi!" Vương Học Phạm vội vàng nói: "Không sai, cái máy ảnh đó là của tôi, nhưng đây là quà tôi mua cho cháu, tôi đang thử các chức năng mà thôi"

"Thử chức năng? Không phải mày nói mày ở lại viết trình tự sao? Thử chức năng thì cứ về nhà mà thử là tốt nhất? Thử trong phòng thí nghiệm làm gì?" Ngô Đồng Sơn cười lạnh nói.

"Tôi thử ở đâu quan trọng sao? Tôi thử xong rồi viết trình tự tiếp không được sao?" Vương Học Phạm nói.

"Hừ, tốt, mày thử máy, cũng không cần phải chụp lại tất cả tư liệu chứ? Mày đang thí nghiệm đó sao?" Ngô Đồng Sơn lạnh lùng nói: "Tao đứng bên ngoài phòng thí nghiệm đã chú ý đến mày! Nói lầm bầm, mày không phát hiện sao?"

"Ông.âm hiểm lắm!" Vương Học Phạm cau mày nói: "Được rồi, cho dù ông thấy thế thì sao? Tôi đang thử máy ảnh, ông có chứng cớ gì nói tôi không phải đang thử máy?"

"Dựa vào những tấm hình bên trong máy!" Ngô Đồng Sơn nói.

"Ảnh? Lão Ngô, ông đang nói cái gì vậy? Nói nửa ngày như vậy, thì ra ông nghĩ tôi chụp hình lại nên mới cho tôi là giàn điệp, đúng không?" Vương Học Phạm làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

"Hừ, thừa nhận đi? Không phản đối sao?" Ngô Đồng Sơn lạnh lùng nói: "Tao nói về những tấm ảnh, bằng không mày nghĩ tao đang nói cái gì?"

"Hahahahaha!" Vương Học Phạm đột nhiên phá lên cười.

"Mày cười cái gì?" Ngô Đồng Sơn có chút khó hiểu, Dương Minh và Tiếu Tình cũng thế, hay là đầu óc của thằng này bị điên rồi?

"Quá buồn cười, không được, cười chết tôi mất!" Vương Học Phạm vẫn ngửa mặt lên cười: "Được rồi, lão Ngô, vậy ông có muốn xem ảnh bên trong máy không?"

"Đương nhiên là muốn!" Ngô Đồng Sơn nhíu mày, tựa hồ cảm thấy gì đó không ổn, tại sao Vương Học Phạm lại nói như vậy? Chẳng lẽ có vấn đề?

Ngô Đồng Sơn mở máy lên, rồi vào phần lưu trữ, nhưng trên màn hình của máy chỉ là màu xanh, trên đó có viết: "Không có thẻ nhớ"

"Không có thể nhớ?" Ngô Đồng Sơn sửng sốt: "Sao lại thế này? Thẻ đâu?"

"Thẻ gì? Bên trong căn bản là không có thể?" Sắc mặt Vương Học Phạm trầm ổn lại: "Tôi lấy máy để thử hiệu quả ảnh chụp, cho nên căn bản là bên trong không có thẻ!"

"Sao có thể? Đúng rồi, lúc tao vào, mày đang cất máy đi, nhất định là mày đã lấy thẻ ra ngoài!" Ngô Đồng Sơn quát.

"Tôi lấy ra? Tôi lấy ra làm gì? Nếu ông không tin có thể xét người tôi, có chủ nhiệm Tiếu ở đây, ông có thể xét tôi! Tìm xem coi có thẻ không?" Vương Học Phạm không chút sợ hãi, hơn nữa còn vuốt tay, làm ra vẻ vô tội.