Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 294: Một loại cảm động




Tiếu Tình thấy Dương Minh gật đầu, vì thế quyết định bấm điện thoại, đem chuyện này báo lại cho người nghe.

Cúp điện thoại, Vương Học Phạm bắt đầu có chút khẩn trương lên.

"Chủ nhiệm Tiếu, cô làm gì vậy, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết bên trong không được sao, tại sao còn phải báo cảnh sát?" Vương Học Phạm bắt đầu nịnh nọt: "Chuyện này vốn là giả, sao cô lại báo cảnh sát làm gì?"

"Có phải giả hay không thì một lát biết, ông câm miệng lại!" Dương Minh không muốn lảm nhảm với hắn, hắn đã biết được sự thật, cho nên rõ ràng không muốn dây dưa với Vương Học Phạm.

Tiếu Tình cũng không biết vì sao Dương Minh lại tự tin như vậy, nhưng Dương Minh không chút sợ hãi, nhất định là đã nắm được nhược điểm trí mạng của Vương Học Phạm, bằng không cũng không để cho nàng báo cảnh sát!

Tiếu Tình nghĩ, Dương Minh sở dĩ không nói nhược điểm này ra, cũng bởi vì sợ Vương Học Phạm sau đó lại bắt đầu tìm cách giấu diếm với cảnh sát! Nàng biết rằng Dương Minh sẽ không nói ra.

Không lâu sau, cảnh sát đến! Loại trộm tri thức như vậy, hơn nữa lại phát sinh trong đại học tùng giang, cảnh sát đương nhiên không dám chậm trễ, khi đến đây, bắt đầu tra hỏi.

Ngô Đồng Sơn là người bắt đầu chuyện này, cho nên khi cảnh sát đến, hắn liền thăm mắm muối vào rồi nói cho cảnh sát nghe. Cảnh sát ghi chép lại, sau đó bắt đầu hỏi Dương Minh và Tiếu Tình, Dương Minh đem chuyện trinh thám nói cho cảnh sát nghe, chú cảnh sát nghe xong không nhịn được gật đầu, khen: "Tiểu đồng chí, thật không ngờ sức quan sát của cậu lại lợi hại như vậy, loại chi tiết nhỏ mà cũng có thể nhìn đến"

"Chú cảnh sát, chúng ta hoài nghi thẻ nhớ ở trên người hắn, các chú có biện pháp gì tìm không?" Dương Minh nhắc nhở.

"Được, hai người các anh, mang giáo sư Vương vào toilet kiểm tra một chút!" Chú cảnh sát phân phó với thủ hạ.

"Các người làm gì vậy? Vì sao lại xét người?" Vương Học Phạm khẩn trương.

"Giáo sư vương, chúng tôi đang điều tra, hy vọng ông phối hợp một chút. Đây cũng là trình tự chứng minh sự trong sạch của ông, nếu ông không đồng ý, vậy chúng tôi chỉ có thể mang ông về cục!" Chú cảnh sát nghiêm túc nói.

"Cái này." Vương Học Phạm do dự một chút, nếu mình bị mang về cục, vậy mọi chuyện sẽ bị phát hiện, nhưng bây giờ nếu chỉ soát người, vậy còn có thể che dấu được. Ai lại chú ý đến hậu môn chứ? Nghĩ đến đây, Vương Học Phạm liền nói: "Được rồi, đồng chí cảnh sát, tôi đồng ý cho xét người, chẳng qua nếu không tìm được gì, tôi hy vọng các người có thể truy cứu trách nhiệm của người khác. Bọn họ hoàn toàn vu cáo tôi!"

"Chúng tôi sẽ xử lý theo luật, ông không cần lo lắng" Chú cảnh sát nói.

"Được rồi" Vương Học Phạm gật đầu, đi theo hai người cảnh sát kia, nghe thấy Dương Minh lầm bầm.

"Chú cảnh sát, con nghe nói có vài người đem đồ giấu trong hậu môn, chuyện này có thật hay không?" Dương Minh chỉ thuận miệng hỏi, nhưng thật ra là đang nhắc nhở hai người cảnh sát kia!

"Ừ, cái này có thật" Người cảnh sát này gneh xong gật đầu, hai người thủ hạ cũng lưu tâm một chút.

Dương Minh thấy mục đích dã đạt được, cho nên cũng không nhiều lời, nhưng Vương Học Phạm thì lại đổ mồ hôi lạnh ào ào! Dương Minh vừa nói ra nhược điểm của hắn!

Kết quả như đã đoán trước, cảnh sát tìm được trên người Vương Học Phạm một cái thẻ nhớ 32g, tìm được vật chứng bên trong, rồi mang Vương Học Phạm đi.

Ngô Đồng Sơn vô cùng đắc ý, nhưng trong lòng Tiếu Tình lại vô cùng trầm trọng! Tuy rằng đã giải quyết được cục u nhọt, nhưng lại tổn thất rất nhiều!

Tiếu Tình liền tranh thủ đem chuyện này báo cáo lại với trường học, sau đó lại một lần nửa an bài lại tiến độ tiến hành của công tác trong phòng thí nghiệm. Làm xong tất cả, Tiếu Tình mới mệt mỏi dựa đầu vào ghế.

"Chị Tiếu Tình, chị mệt sao? Để em mát xa cho chị!"

"Dương Minh, đừng phiền, chị không sao!" Tiếu Tình cười cười, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

"" Haha, chị Tiếu Tình, phiền cái gì, em không quan tâm chị thì ai quan tâm chị chứ?" Động tác tay của Dương Minh không ngừng lại, hắn có học huyệt vị, cho nên đối với mát xa cũng coi như là tinh thông, nên làm cho Tiếu Tình rất thoải mái, trong miệng phát ra từng trận thở gấp.

"
Đúng rồi, Dương Minh, hôm nay em có vẻ không đúng?" Tiếu Tình ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh: "Trước đó làm sao em biết có người đến đây?"

"
Haha, chuyện này sao! Nếu em nói là cảm giác, chị có tin không?" Dương Minh thấy biểu tình của Tiếu Tình, nhịn không được cúi xuống hôn.

"
Cảm giác? Giác quan thứ sáu?" Tiếu Tình cũng không tin, ngược lại hỏi một câu.

"
Không sai biệt lắm đâu" Dương Minh gật đầu: "Một loại cảm giác mãnh liệt"

"
Chị tin" Tiếu Tình nghe xong nhíu mày: "Chẳng qua, Dương Minh, chuyện này về sau không được nói với bất kỳ kẻ nào!"

"
Vì sao?" Dương Minh đột nhiên hỏi.

"
Dương Minh, em còn trẻ, chưa hiểu được xã hội này hiểm ác thế nào đâu! Nếu em thực sự có năng lực đó, như vậy, nếu để người có tâm biết, vậy thì có thể gây phiền tối cho em!" Tiếu Tình nghiêm túc nói: "Năng lực của em có thể bị người khác dùng đánh bạc, hoặc là làm những chuyện phi phám, không thể tưởng được hậu quả!"

Dương Minh vẫn giữ năng lực của mình không nói, cũng là vì nguyên nhân này, làm sao mà hắn không biết chứ! Thật không ngờ chỉ vì một câu thuận miệng của mình mà lại làm cho Tiếu Tình khẩn trương như vậy!

Chẳng qua thái độ của Tiếu Tình, làm cho Dương Minh vô cùng cảm động, Tiếu Tình rất quan tâm đến mình, hơn nữa cảm giác quan tâm mà không cần vụ lợi! Người bình thường khi nghe người yêu của mình có năng lực đặc biệt, phản ứng đầu tiên là nghĩ cách lợi dụng năng lực này để kiếm tiền thế nào, hoặc là phát huy sở trường của năng lực này, nhưng Tiếu Tình nghe xong, đầu tiên là nghĩ đến an toàn của Dương Minh!

Cái này làm cho Dương Minh rất cảm động! Làm một người đàn ông, có một người tình như Tiếu Tình, là một người trả giá mà không cần hồi đáp, quả là một chuyên may mắn!

Dương Minh nhẹ nhàng ôm lấy Tiếu Tình từ phía sau, nàng cũng cảm nhận được Dương Minh có biến hóa, ngẩng đầu lên hôn Dương Minh một cái, như muốn thưởng cho hắn!

Thật không ngờ Dương Minh lại dùng sức hôn lại Tiếu Tình.

"
Không được. đang ở trong văn phòng." Sắc mặt Tiếu Tình nhất thời đỏ ửng, tránh né sự tấn công của Dương Minh: "Hay là. giữa trưa này đến nhà của chị đi."

Tiếu Tình bị Dương Minh làm dữ dội quá, cũng có chút động tình, hai người sau trở về từ Hồng Công đã không có thân mật qua. Mặc dù chỉ mới có ba ngày, nhưng đối với những người đang điên cuồng trong tình yêu, một ngày không gặp như cách ba thu!

"
Được!" Dương Minh nghe xong có chút vui sướng đáp. Hắn cũng không phải là bị tình dục làm động tâm, mà là bị cảm động làm động tâm. Dương Minh đang nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, hắn muốn nói chuyện dị năng ra với Tiếu Tình!

Hắn không muốn giấu diếm Tiếu Tình, người phụ nữ như vậy, tuyệt đối sẽ không bán đứng mình! Dương Minh tuyệt đối có lòng tin với Tiếu Tình! Tin rằng, cho dù bắt nàng chết, nàng cũng sẽ không phản bội mình.

Nhưng hôm nay chưa phải là thời cơ thích hợp, Dương Minh quyết định tìm một cơ hội để nói.

"
Được rồi, đây là văn phòng, chú ý ảnh hưởng một chút, em không muốn chị bị người khác nói xấu chứ!" Tiếu Tình cười nói, miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thì không quan tâm, chỉ cần không liên quan đến lưu duy sơn thì người khác nói thế nào cũng mặc kệ!

"
Người khác nói xấu cũng là do ghen tỵ với em thôi!" Dương Minh thật ra cũng nghĩ đến điều này, cho nên buông tay ra.

"
Em làm chị thật vui!" Tiếu Tình cười nói: "Đúng rồi, Dương Minh, em tìm chị có việc gì? Vừa rồi bận quá, đã gần đến trưa rồi"

"
Ồ, thật ra cũng không có chuyện gì đâu, chiếc nhẫn em mua từ lần đấu giá trước, ở chổ chị phải không?" Dương Minh hỏi.

"
Đúng vậy, ở nhà cha nuôi, chị còn đang suy nghĩ, em bỏ nhiều tiền ra để mua nó, mà tại sao lại không lấy?" Tiếu Tình nói: "Chị để nó ở trên kệ sách trong phòng sách, em cứ trực tiếp đến lấy là được"

"
Dạ, em biết rồi" Dương Minh nói.

"
Sao vậy, cảm thấy hứng thú với đại minh tinh?" Tiếu Tình cưởi hỏi.

"
Hứng thú cái gì đâu, em họ của em Dương Tiểu Ba là farn của nàng thôi, bởi vì vậy nên em mới mua nó!" Dương Minh đáp.

Dương Minh ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại muốn nhanh chóng lấy cái nhẫn đó! Có một trực giác không nói nên lời, nói cho hắn biết về chiếc nhẫn đó, có lẽ có vấn đề!

Đây là một cảm giác rất quen thuộc, sự quen thuộc phát ra từ nội tâm về chiếc nhẫn đó, sau khi Dương Minh nhìn thấy tin tức kia, liền sinh ra một ý niệm mãnh liệt trong đầu!