Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 434: Giống đôi tình nhân




"Chỉ đùa thôi mà" Tôn Côn cười nói: "Dương Minh biết anh, tính anh vốn như vậy. Em đừng trả anh, đó chính là tát vào mặt anh"

"A? Cái này." Chu Giai Giai không biết làm sao. Theo lý thuyết quan hệ giữa mình và Dương Minh không quá gần, cho nên Tôn Côn bảo không cần tiền xe, làm Chu Giai Giai không biết nên làm như thế nào?

"Được rồi, Chu Giai Giai, không có gì đâu" Dương Minh lắc đầu: "Bạn cảm thấy không được thì hôm nào mời Tôn ca một bữa đi"

"Được" Chu Giai Giai trong lòng vừa động, thầm nghĩ nếu mình mời Tôn Côn ăn cơm, vậy Dương Minh không thể không có mặt. Vì thế nói: "Mình mời, Tôn ca sẽ đi chứ?"

"Sao lại không đi? Anh sớm muốn uống một bữa thoải mái với Dương lão đệ" Tôn Côn cười nói: "Anh nhất định sẽ đi"

"Vâng, quyết định vậy trong hai ngày hôm nay đi. Tôn ca, anh xem rảnh lúc nào?" Chu Giai Giai hỏi.

"Hôm nay không được, anh đến nhà chị cả ăn rồi, anh rể anh mới lên chức, anh đi chúc mừng một phen" Tôn Côn suy nghĩ một chút: "Hay là tối mai đi? Anh trong giờ làm việc không thể uống rượu. Uống rượu không được lái xe"

"Dương Minh, bạn rảnh lúc nào?" Chu Giai Giai thực ra muốn mời chính là Dương Minh.

"Tôn Côn đã có thời gian, mình lúc đó đương nhiên cũng rảnh" Dương Minh cười nói: "Quyết định vậy đi, tối mai. Về phần ăn ở đâu do Tôn Côn quyết định"

"Mùa đông rất lạnh, hay là đi ăn đồ nướng" Tôn Côn gật đầu: "Hoặc là chúng ta lẩu, anh biết một chỗ rất ngon"

"Được, vậy mai chúng ta hẹn thời gian. Tôn Côn, anh có số điện thoại của em rồi chứ?" Dương Minh hỏi.

"Không có, chú nói cho anh biết đi" Tôn Côn nói: "Lúc anh biết chú, chú chưa có điện thoại di động thì phải? "

"Đúng, lúc đó em còn đang học cấp ba" Dương Minh cười cười, nói số điện thoại của mình cho Tôn Côn, sau đó nói: "Về phần Chu Giai Giai, em phụ trách thông báo, mai liên lạc"

"Không vấn đề gì. Hết ca, anh gọi cho chú" Tôn Côn nói: "Đến lúc đó anh không đi xe, chú bắt taxi hoặc là đi xe bus đến"

Xác định mai gặp nhau, Dương Minh và Chu Giai Giai đều đến địa điểm mình cần, chào tạm biệt Tôn Côn. Dương Minh và Chu Giai Giai cùng nhau đi vào trường.

"A? Chu Giai Giai, đang kỳ nghỉ bạn đến trường làm gì?" Dương Minh thấy Chu Giai Giai cùng vào trường mới hắn, không khỏi có chút kỳ quái.

"A? Mình. mình để mấy thứ trong ký túc, mình về lấy" Chu Giai Giai vốn chỉ định đến một chỗ gần trường rồi xuống xe mà thôi. Nhưng sau đó lại không tự chủ cùng Dương Minh vào trường. Nàng nghĩ đi cũng Dương Minh một đoạn, sau đó đến chỗ kia. Bị Dương Minh hỏi như thế, Chu Giai Giai có chút khẩn trương.

"Ồ, như vậy à, rất cần sao?" Dương Minh thuận miệng hỏi mà thôi. Bình thường nếu không phải đồ rất cần sẽ không vội vã về trường lấy như vậy.

"Ừ. rất cần" Chu Giai Giai nói dối.

Dương Minh cũng không hỏi lại. Mặc dù khá kỳ quái nhưng cũng chỉ hỏi lấy lệ mà thôi. Chẳng may là mấy đồ dùng cá nhân của con gái, Chu Giai Giai không tiện nói với mình.

Kết quả Chu Giai Giai đã tránh được một lần.

Đến khu nhà dành cho cán bộ, Dương Minh chào tạm biệt Chu Giai Giai. Dương Minh cũng không biết Chu Giai Giai rốt cuộc muốn đi đâu. Theo lý thuyết ký túc xã nữ là hướng ngược lại mà. Sao có thể đi cùng mình đến đây?

Chẳng qua Dương Minh cũng không hỏi nhiều, như vậy ra vẻ mình quá nhiều chuyện.

Chu Giai Giai lại đang rất bực mình, sao mình lại đi đến đây? Không phải đã nói đến ký túc sao? Dương Minh không nghi ngờ chứ? Thấy Dương Minh không hỏi, Chu Giai Giai mới yên tâm.

Đi đến nhà Lưu Duy Sơn, Tiếu Tình ra mở cửa, có chút oán trách nói: "Sao đến muộn thế?"

"Chị Tiếu Tình, đang kỳ nghỉ mà nên đâu dễ bắt taxi. Lại đang giờ ăn trưa nữa chứ" Dương Minh cười khổ nói: "Em phải đi nhờ xe với người khác đó"

"Được rồi, mau vào nhà đi. Cởi áo ngoài ra, chờ mỗi con thôi đó" Sở Huệ Phương từ trong phòng đi ra, nói với Dương Minh.

"Mẹ nuôi" Dương Minh gọi một tiếng, sau đó cởi áo khoác, đưa cho Tiếu Tình.

"Đã lớn như vậy còn làm phiền chị treo quần áo cho" Sở Huệ Phương trách một câu: "Chẳng qua Tình Tình nhà chúng ta trông vẫn rất trẻ, không giống chị em với Dương Minh"

"Vậy ạ?" Tiếu Tình ngẩn ra, trong lòng rất cao hứng. Nàng sợ nhất là người khác nói nàng già hơn Dương Minh. Bây giờ nghe Sở Huệ Phương nói, tự nhiên rất vui.

"Không giống chị em thì giống gì ạ?" Dương Minh thuận miệng hỏi một câu.

"Giống đôi tình nhân" Sở Huệ Phương cười nói.

"Gì ạ?" Dương Minh và Tiếu Tình đều giật mình kêu lên, đứng ngây ra đó. Chẳng lẽ Sở Huệ Phương nhìn ra điểm gì?

"Vẻ mặt hai đứa là thế nào vậy? Có đến mức như vậy không?" Sở Huệ Phương lại hiểu lầm. Bà tưởng rằng lời mình nói làm hai người con kinh ngạc. Vì thế Sở Huệ Phương giải thích: "Mẹ chỉ đùa chút thôi. Nhìn hai đứa kìa. Sao, mẹ đùa chút không được à?"

"Không. không ạ." Dương Minh có phản ứng trước tiên. Thì ra đây chỉ là Sở Huệ Phương vô tình nói ra, Dương Minh lúc này mới yên tâm: "Mẹ nuôi, mẹ cứ nói ạ. không có việc gì"

"Mẹ, mẹ nói gì thế" Chẳng qua Tiếu Tình là con gái, có chút xấu hổ, cầm tay Sở Huệ Phương làm nũng.

"Khụ khụ" Sở Huệ Phương ho khan một tiếng: "Cái này có gì không thể nói chứ. Hai đứa không phải chị em ruột mà. Mẹ thấy hai đứa rất xứng đôi. Ai. đáng tiếc Dương Minh đã có bạn gái, nếu không hai đứa đúng là một đôi trời sinh"

"Bà xã, bà nói gì thế" Lưu Duy Sơn từ trong thư phòng đi ra: "Đã từng đó tuổi rồi mà còn không đứng đắn, sao lại trêu đám nhỏ thế?"

"Tôi chẳng qua nghĩ gì nói đó mà thôi. Cũng không có người ngoài, có gì phải lo?" Sở Huệ Phương cau mày nói.

"Được rồi, đi ăn cơm thôi. Đại Minh, Tình Tình, hai con đừng nghe mẹ nuôi nói" Lưu Duy Sơn phất tay, cười nói.

Dương Minh và Tiếu Tình đều thở dài một hơi. Hai người đúng là sợ Sở Huệ Phương cứ nói mãi vấn đề này, không khéo nhìn ra sơ hở.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, thấy vẻ lo lắng trong mắt nhau, không khỏi cười cười.

Lúc ăn cơm, Sở Huệ Phương nói: "Tình Tình, bây giờ đã là năm 2009, con lại thêm một tuổi, năm nay cũng đã ba mốt rồi còn gì?"

"Vâng." Tiếu Tình thở dài một tiếng. Nàng biết Sở Huệ Phương muốn nói gì. Chẳng qua nàng cũng không thể ngăn cản, đành phải nhẹ giọng nói một câu.

"Con gái trên ba mươi là bắt đầu già. Con có phải nên tìm một người bạn trai không?" Sở Huệ Phương nói: "Con gái lớn như con, hầu hết đều có con rồi"

"Mẹ. con" Mặt Tiếu Tình trở nên ảm đạm, cúi đầu.

"A? Đúng." Sở Huệ Phương kinh hãi, vội vàng giải thích: "Tình Tình, mẹ không phải có ý đó."

Chuyện Tiếu Tình không thể có con, Sở Huệ Phương tự nhiên biết rõ, nên câu nói vừa rồi đã làm Tiếu Tình tổn thương. Chẳng qua Tiếu Tình cũng không quá thương tâm, chỉ hơi đau lòng chút rồi thôi. Chuyện mình và Dương Minh vốn không thể cho ra ánh sáng, có con hay không thì cũng sao chứ?

"Mẹ, con biết, không có gì đâu, đều đã qua rồi. hơn nữa đời này con không nghĩ đến kết hôn" Tiếu Tình lắc đầu, thản nhiên nói.

"Tình Tình, mẹ giục con kết hôn cũng là vì tốt cho con mà thôi" Sở Huệ Phương nói: "Mẹ và bố con cũng đã lớn tuổi, cũng không thể ở bên con cả đời. Bố mẹ nếu đi, vậy chỉ còn mình con, không phải rất cô đơn sao?"

"Không sao ạ, không phải còn có Dương Minh sao?" Tiếu Tình vừa cười vừa nói: "Dương Minh, tương lai em không thể không cần chị chứ?"

"A? Ách. sao có thể, em sao lại không cần chị" Dương Minh có chút xấu hổ. Tiếu Tình này đúng là dám nói. Cũng không biết lời này của nàng có ý kia không.

"Mẹ. Mẹ thấy đó, Dương Minh đã nói rồi, mẹ không cần lo lắng" Tiếu Tình nghiêm nghị nói.

"Ai. Vậy sao có thể? Dương Minh là em con, sau này Dương Minh sẽ lấy vợ, hiển nhiên không có bao nhiêu thời gian bên con" Sở Huệ Phương thở dài nói.

"Được rồi bà xã, đừng nói nữa" Lưu Duy Sơn cắt ngang lời Sở Huệ Phương nói: "Chuyện của con cái cứ để chúng nó quyết định. Chúng ta nhìn là được, không lên nhúng tay vào"