Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 535: Xung đột nhỏ




Triệu Oánh nói xong liền dập máy. Dương Minh không biết có nên cao hứng hay không. Sao cảm thấy mình lại thành đóng giả bạn trai chuyên nghiệp như vậy chứ?

Đầu tiên là Lâm Chỉ Vận, Tôn Khiết, bây giờ là Triệu Oánh. Chẳng lẽ mình có tiềm chất vậy sao? Nếu bao giờ thất nghiệp, mở một công ty Hợp đồng tình yêu, chuyên môn cho thuê bạn trai.

Chẳng qua đây chẳng phải chuyện gì lớn, nói mấy câu mà thôi, dễ dàng hơn việc cùng Tôn Khiết về nhà nhiều. Cho nên Dương Minh chẳng việc gì phải từ chối. Huống hồ trong lòng hắn cũng hy vọng quan hệ giữa hắn và Triệu Oánh gần nhau.

Suy nghĩ một chút thời gian ngày mai, mặc dù Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận hơi" đâm xe" nhau, nhưng nếu mình bố trí hợp lý thì cũng được.

Ví dụ ở nhà Trần Mộng Nghiên đến 8h tối, sau đó đến nhà Lâm Chỉ Vận, như vậy không quá muộn.

Sáng hôm sau, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên gặp nhau ở phố buôn bán.

"Dương Minh." Trần Mộng Nghiên có chút xấu hổ gọi Dương Minh đang nhìn quanh ở đằng kia. Hôm nay người khá đông, nên xe bus khó bắt, vì thế Trần Mộng Nghiên đến muộn.

Thực ra Dương Minh đã sớm nhìn thấy Trần Mộng Nghiên, chẳng qua thấy nàng ở đó mới ra vẻ lo lắng nhìn quanh. Chẳng qua Dương Minh mới đến được có vài phút.

"Mộng Nghiên" Dương Minh giả vờ rất vui mừng.

"Xin lỗi, em đến hơi muộn" Trần Mộng Nghiên xin lỗi.

"Không sao, anh vừa mới đến mà" Dương Minh nói: "Sao, xác định mua gì chưa? "

"Mua áo lông đi." Trần Mộng Nghiên và Dương Minh dắt tay nhau vào cửa hàng.

Hai người có mục đích mà đến nên không đi nhiều, nhằm thẳng tầng ba, vào cửa hàng áo nhung. Áo nhung bán khá chạy, bởi vì Bắc Kinh rất rét.

Nhất là cuối năm, trước quầy có không ít người đứng. Dương Minh và Trần Mộng Nghiên khó khăn lắm mới chen được vào cửa hàng chuyên dụng. Chẳng qua có người không thích bị chen.

"Chen cái mẹ gì thế? Bọn ranh con, chen cái mẹ gì" Một thằng đàn ông khoảng ba mươi tuổi đột nhiên quát Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.

Dương Minh nhíu mày, mẹ của thằng này cách mình rất xa, có thể chen được vào sao? Hơn nữa nhìn bà ta béo như vậy, đứng đó như con lợn, không chen người khác đã may rồi.

"Xin lỗi." Trần Mộng Nghiên không để ý, thấy người đàn ông kia hét lên như vậy liền xin lỗi. Dù sao nàng và Dương Minh đúng là đã chen.

"Hừ" Thằng này hừ lạnh một tiếng, nhước mắt.

Dương Minh vốn định mắng hắn mấy câu, nhưng thấy Trần Mộng Nghiên xin lỗi nên thôi.

Dương Minh thấy ở đây nhiều người liền bàn với Mộng Nghiên một chút, sau đó gọi nhân viên bán hàng ghi phiếu. Đang ghi phiếu thì một phụ nữ kêu lên: "Này, cô bán hàng, lại đây, lấy chiếc áo kia xuống cho tôi xem"

"Chờ chút, tôi viết phiếu cho họ xong rồi lấy cho chị" nhân viên bán hàng nói.

"Viết cái gì mà viết? Chúng tôi đến trước, sao cô có thể viết phiếu cho người khác trước?" người phụ nữ này không nói lý.

"Lời của chị hơi quá khích đó. Mặc dù chị đến trước, nhưng các người đang chọn. Cửa hàng nhiều khách như vậy, tôi không thể nào chỉ phụ vụ một mình chị" Nhân viên bán hàng nói rất có lý, nhưng thằng đàn ông con của người phụ nữ không cho là như vậy.

"Mẹ B mày muốn làm gì? Mày biết tao là ai không? Con mẹ nó" Thằng đàn ông thô tục mắng chửi: "Mày phục vụ cho hai B này"

"Bốp" một tiếng vang lên, Dương Minh tát một cái vào mặt: "Mày mắng ai?" Dương Minh đã sớm khó chịu với thằng này, bây giờ còn mắng mình và Trần Mộng Nghiên, Dương Minh sao có thể nhịn?

Dương Minh vốn là kẻ thích lấy bạo chế bạo, cho nên không nói gì, tát cho hắn một cái đã.

"Mày dám đánh tao?" Thằng đàn ông vừa nói liền vung tay đánh Dương Minh. Người bên cạnh thấy có đánh nhau liền tản ra.

"Đánh mày thì sao chứ? Thằng ngu mà còn ra vẻ" Dương Minh vung tay lên đánh cho hắn chảy máu mũi. Dương Minh không thèm để ý đến Dương Minh. Thằng ngu mà dám ra tay với mình?

"Bảo vệ đâu? Chu Vạn Lý quản lý siêu thị đâu? Gọi hắn đến đây, mau" Sau đó chỉ tay vào Dương Minh: "Thằng chó, mày có giỏi đứng đó xem. Lát nữa ông cho mày chết. Mẹ B, ông mà mày cũng dám đánh, chán sống rồi sao?"

Nhân viên bán hàng nghe thấy thằng này biết quản lý siêu thị, không khỏi giật mình, lúc này một người phụ nữ có vẻ là chủ cửa hàng vội vàng đi tới: "Ông anh, anh đừng giận"

"Đừng nói với tôi, bảo Chu Vạn Lý đến đây cho tôi" Thằng đàn ông rất ngưu nói: "Đây là danh thiếp của tôi, tao tên Dịch Xuân Tài"

Dương Minh nghe xong cười hắc hắc một tiếng.

Chủ cửa hàng nhìn thấy danh thiếp, không khỏi giật mình. Xoay người lại nhỏ giọng nói với Dương Minh: "Cậu nhóc, tôi thấy cậu tốt nhất xin lỗi người này, lén giải quyết, người này cậu không thể trêu vào"

Dương Minh lắc đầu. Ở Tùng Giang này còn có ai mà hắn không thể dây vào, vì thế cười nói: "Chị viết phiếu cho tôi đi, tôi còn có việc"

"Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy" Dịch Xuân Tài quát lên: "Có giỏi mày đứng đó cho tao"

"Mày nghĩ mình là gì?" Dương Minh đứng đó, cười cười nói: "Mày bảo tao đứng là tao đứng sao? Nếu mày mang một cái ghế để tao ngồi, tao có khi còn ở lại"

"Lấy. lấy ghế cho nó" Dịch Xuân Tài do dự một chút, nói với chủ cửa hàng.

Dương Minh vừa nãy ra tay, Dịch Xuân Tài cũng biết mình không phải đối thủ của Dương Minh. Dương Minh nếu bây giờ rời đi, hắn cũng không thể cản được.

Lúc này một tên béo ú và mấy bảo vệ chạy lên.

"Dịch tổng, anh ở đây à, sao đến không gọi điện cho tôi?" Chu Vạn Lý chính là tên béo, giám đốc siêu thị Tín Hoàng.

"Tôi đến để mua sắm. chẳng qua vừa đến thì thấy anh quản lý siêu thị không được, người như thế này mà cũng vào được?" Dịch Xuân Tài chỉ tay vào Dương Minh: "Hai tên tội phạm này mà cũng vào được"

Tội phạm? Dương Minh ngạc nhiên, người này nghĩ mình là vua à?

"Có chuyện gì vậy Dịch tổng?" Chu Vạn Lý nhíu mày, thầm nghĩ mình mở siêu thị buôn bán, ai chẳng vào mua đồ được.

"Bắt hai người này lại" Dịch Xuân Tài nói: "Thằng ranh này đánh người, đưa đến phòng bảo vệ. Tôi không tin không thu thập được nó"

"Dịch tổng, chuyện này báo cảnh sát đi" Chu Vạn Lý cũng không ngu như Dịch Xuân Tài, nếu bắt Dương Minh, vậy danh dự của Tín Hoàng không phải xong rồi sao?

Chẳng qua Dịch tổng này cũng khó dây vào. Cậy là họ hàng của phó Tổng giám đốc tổng công ty, làm phó giám đốc bán hàng tập đoàn Tín Hoàng, quản lý các sản nghiệp của Tín Hoàng như nhà hàng. Chu Vạn Lý sao dám đắc tội hắn. Đừng nhìn thằng này không có năng lực, nhưng hắn chỉ cần nói câu gì đó trước mặt phó Tổng giám đốc, mình coi như xong. Dù sao người ta là hoàng thân quốc thích, sức nặng hơn mình.

Hơn nữa vị trí này của mình rất béo bở. Trong tập đoàn có đến lắm thằng nhìn chằm chằm, đều ước gì mình xảy ra chuyện và mất chức.

Chẳng qua Chu Vạn Lý có thể làm đến vị trí này, cũng không phải không có chỗ dựa trong tập đoàn. Chủ tịch tập đoàn Tính Hoàng – Ngô Phú Quý chính là chỗ dựa của hắn. Nhưng mình chẳng qua chỉ là quan hệ một chút. Nếu như phó Tổng giám đốc Dịch muốn động đến mình, Ngô Phú Quý chưa chắc đã ra mặt bảo vệ mình.

Chu Vạn Lý đang do dự. Đều nói tên Dịch Xuân Tài là chuyên gây họa, gây chuyện hết chỗ này đến chỗ nọ. Mỗi lần đều rất náo nhiệt, xem ra lời này không sai.

"Báo cảnh sát có tác dụng mẹ gì? Cho bảo vệ đánh nó, đánh chết tôi chịu trách nhiệm" Dịch Xuân Tài ưỡn ngực nói.

"Cái này." Chu Vạn Lý đầu đầy mồ hôi lạnh. Đây không phải là đẩy mình vào lò lửa sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, mình là thằng đầu tiên mất chức.

"Mẹ kiếp, mấy người bọn mày không biết thân phận của tao sao?" Dịch Xuân Tài chỉ vào mấy bảo vệ: "Bọn mày đánh chết nó cho tao"

Mấy bảo vệ nhìn nhau. Người mắt chính là xếp của ông chủ mình. Bọn họ có thể nhìn ra, nhưng ông chủ chưa lên tiếng, bọn họ không dám ra tay. Thấy bảo vệ chưa ra tay, Dịch Xuân Tài vội vàng nói: "Bọn mày lên, ai mà không đánh thì mai cút ngay. Đánh, mỗi thằng được 1000 tệ"