Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 911: Tâm tư của Trần Mộng Nghiên




"Mất trí nhớ?" Trần Mộng Nghiên và Dương Minh đồng thời kêu lên một tiếng.

"Đúng vậy, nhưng sự mất trí nhớ này không giống như sự mất trí nhớ của các người tưởng tượng đâu" Bác sĩ khoát tay giải thích: "Hiện tại người bệnh không phải quên tất cả mọi chuyện, mà chỉ quên một phần nhỏ mà thôi!"

"Quên một phần nhỏ?" Dương Minh nhíu mày, quên một phần cũng không được, ai lại muốn trí nhớ của mình bị thiếu một đoạn đâu?

"Đúng vậy, trong y học gọi đây là mất trí nhớ có lựa chọn, là một loại hình mất trí nhớ hiếm" Bác sĩ nói: "Nói đúng hơn là, người bệnh đã chọn quên đi một đoạn thời gian. Chẳng qua, điều này cũng không ảnh hưởng gì, theo tình hình bây giờ xem ra, trí nhớ của người bệnh dừng lại tại một năm trước, mà đoạn trí nhớ này đối với cuộc sống của người bệnh cũng không tạo ảnh hưởng quá lớn"

"Thật ra, hai ngườ icũng không cần lo lắng quá mức, người bệnh có thể tỉnh lại, đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Hơn nữa, theo những gì tôi biết, người bệnh nếu xuất hiện dấu hiệu mất trí nhớ có lựa chọn này, đều chọn trở về trí nhớ của thời kì bốn năm tuổi hay đang trong giai đoạn phát triển mà thôi, cũng bởi vì như vậy mới tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho cuộc sống của người bệnh"

"Nhưng tình huống của Chu Giai Giai thì sáng sủa hơn, bây giờ nàng ta đã lên đại học, mà trí nhớ chỉ tạm dừng ở thời cấp ba, thì như vậy trong khoảng thời gian lên đại học cũng không tạo thành vấn đề quá lớn"

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên nghe bác sĩ nói xong, cũng gật đầu, quả thật nếu giống như lời bác sĩ nói thì đúng là vạn hạn trong bất hạnh.

"Vậy là do nguyên nhân nào tạo thành điều này?" Dương Minh hỏi: "Có khả năng khôi phục lại không?"

"Về phần nguyên nhân thì có rất nhiều, mất trí nhớ có lựa chọn này thường là để quên đi những chuyện quan trọng" Bác sĩ giải thích: "Đầu của người bệnh đã bị súng bắn bị thương, theo tôi suy đoán là do trải qua một khoảng quá nguy hiểm, cho nên trong tiềm thức của người bệnh đã lựa chọn để quên đi điều này"

"Thì ra là vậy!" Dương Minh gật đầu, bác sĩ giải thích cũng có lý, trên thực tế quả thật đúng là vậy, người con gái này đã trải qua những điều đáng sợ nhất trong cuộc sống rồi!

"Thật ra, có đôi khi lựa chọn để quên đi, cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Đương nhiên, nếu muốn khôi phục lại trí nhớ cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng" Bác sĩ tiếp tục nói: "Mọi người có thể thử kể lại cho nàng ta nghe chuyện xảy ra trong một năm nay. Có lẽ sẽ làm tỉnh trí nhớ của nàng. Nhưng tôi cảm thấy không cần thiết, nếu không có chuyện gì quan trọng, thì không cần phải làm như vậy"

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông, bác sĩ" Dương Minh cảm ơn.

"Không có gì, tình hình của người bệnh bây giờ đã có thể xuất viện rồi, nếu anh muốn cho nàng nhanh chóng ra việc thì nhanh đi làm thủ tục đi" Bác sĩ nói.

Dương Minh gật đầu, cùng Trần Mộng Nghiên đi ra khỏi phòng bác sĩ, đẩy cửa đi vào phòng của Chu Giai Giai, thấy nàng đang lẳng lặng ngồi trên giường, ánh mắt đang nhìn về một nơi xa lắm ngoài cửa sổ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Giai Giai quay đầu lại, ánh mắt nhìn về hướng Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, có chút xa lạ và ngạc nhiên: "Các người là."

Dương Minh sửng sốt, lập tức nhớ ra Chu Giai Giai bị mất trí nhớ! Nàng không biết mình và Trần Mộng Nghiên cũng bình thường, bởi vì một năm trước nàng chưa lên đại học mà!

"Giai Giai, chúng ta là." Dương Minh còn chưa nói xong, đã bị chặn lại.

Trong mắt của Chu Giai Giai đột nhiên hiện lên một tia bất ngờ, hưng phấn nói: "Dương Minh? Cậu là Dương Minh!. sao cậu lại đến đây?"

"Ặc." Dương Minh chưa từng gặp qua loại chuyện này, hiển nhiên là Chu Giai Giai nhận ra mình rồi, nhưng mình giải thích như thế nào đây?

"Dương Minh, đã lâu không gặp" Chu Giai Giai vô cùng sung sướng và hưng phấn nói: "Làm sao cậu biết mình nhập viện?"

"Anh. Giai Giai, em thật sự không nhớ gì sao?" Dương Minh cười khổ hỏi.

Chu Giai Giai cũng khó hiểu, chớp chớp đôi mắt to, mờ mịt đáp: "Nhớ cái gì? Sao thế?"

"Giai Giai, em không nhớ sao? Làm sao em bị thương, làm sao vào bệnh viện, còn nữa. những lời mà em đã nói với anh trong lúc bị thương?" Dương Minh hy vọng Chu Giai Giai có thể nhớ ra cái gì đó, nhưng kết quả làm cho hắn thất vọng vô cùng.

Chu Giai Giai vẫn giữ vẻ mặt không biết gì cả: "Bị thương? Mình bị thương? Sao mình lại bị thương?"

"Giai Giai, thật ra đây là năm 2009, chứ không phải là 2008, em bị thương nên mới vào bệnh viện, nhưng sau khi tỉnh lại, cũng đã dừng trí nhớ lại tại một năm trước. Bác sĩ nói, em mắc chứng mất trí nhớ có lựa chọn." Dương Minh giải thích.

"Mất trí nhớ có lựa chọn? Mình?" Chu Giai Giai chỉ vào mình, nhất thời cả kinh, kêu lên: "Dương Minh, cậu nói thật chứ?"

Dương Minh gật đầu, thở dài, nói: "Giai Giai, bây giờ em không còn là học sinh trung học, mà đã là sinh viên, chúng ta đều là sinh viên của hệ máy tính đại học Tùng Giang, hai ta lại trở thành bạn học."

"Chúng ta lại trở thành bạn học?" Chu Giai Giai tò mò, cũng hưng phấn, nhưng, sau khi hưng phấn trôi qua, liền trở nên ưu sầu: "Dương Minh, cậu nói cái gì vậy? Chúng ta là bạn học đại học? Mình bây giờ bị mất trí nhớ?"

Dương Minh không biết giải thích như thế nào, chẳng qua, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên bàn có tờ báo ngày hôm nay, đại khái là do dì Lý mua, vì thế Dương Minh cầm tờ báo đặt trước mặt Chu Giai Giai, nói: "Giai Giai, em xem ngày tháng trên đây, bữa nay đã là tháng 2 năm 2009."

Chu Giai Giai cầm tờ báo lên nhìn nhìn, rồi để xuống, cắn chặt môi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn thấy bộ dáng của Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên cũng rất lo lắng, vì thế khuyên bảo: "Giai Giai, thật ra cũng không sao, cũng không có gì phải lo cả, mình và Dương Minh vẫn sẽ ở bên cạnh bạn!"

"A. cảm ơn mọi người." Chu Giai Giai nghe xong, hơi cười gượng, rồi ngượng ngùng hỏi: "Bạn là."

"A!" Trần Mộng Nghiên sửng sốt, chợt nhớ ra là nãy giờ mình chưa có giới thiệu, Chu Giai Giai có thể nhận ra Dương Minh, bởi vì hai người là bạn học sơ trung cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng mà mình khi lên đại học thì mới quen biết Chu Giai Giai, khó trách Chu Giai Giai không có ấn tượng với mình!

Vậy mình sẽ nói cái gì với Chu Giai Giai đây? Trần Mộng Nghiên do dự một chút, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Chu Giai Giai, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Giai Giai, đang muốn nói cái gì đó, chợt nhớ ra là Dương Minh còn ở bên cạnh, liền có chút ngượng ngùng, vì thế trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, nói: "Anh đi ra trước đi!"

Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên làm cho khó hiểu, không phải tự giới thiệu thôi sao, cần gì phải dữ vậy? Dương Minh cười khổ lắc đầu xoay người đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại cho Trần Mộng Nghiên.

Nói Dương Minh không tò mò, đó là gạt người, dù sao một người là người phụ nữ của mình, một người sớm muộn gì cũng sẽ trở thành của mình, cho nên Dương Minh cũng mặc kệ mấy cái như danh dự liêm sỉ hay cái gì đó sỉ, trực tiếp dùng dị năng quan sát tình hình bên trong.

Chu Giai Giai cũng bị Trần Mộng Nghiên làm cho khó hiểu, kinh ngạc nhìn Trần Mộng Nghiên: "Sao bạn lại đuổi Dương Minh đi?"

"Có vài lời không muốn nói trước mặt hắn, nên để hắn đi!" Trần Mộng Nghiên cười nói.

"A!" Chu Giai Giai bừng tỉnh, nói: "Bạn nhất định là bạn gái của Dương Minh" Thấy Trần Mộng Nghiên và Dương Minh cùng một chổ, rồi thấy nàng nói như ra lệnh với hắn, nên Chu Giai Giai mới đoán như vậy.

Sắc mặt của Trần Mộng Nghiên đỏ lên, nói: "Giai Giai, mình tên là Trần Mộng Nghiên, đúng là bạn gái của Dương Minh."

"A." Chu Giai Giai gật đầu, trên mặt chợt hiện vẻ thất vọng.

Chẳng qua, bây giờ Trần Mộng Nghiên đang quan sát Chu Giai Giai, làm sao mà không biết sắc mặt của nàng như thế nào?

Trần Mộng Nghiên đương nhiên biết tình cảm của Chu Giai Giai dành cho Dương Minh, nhìn thấy vẻ mặt của nàng bây giờ, không khỏi có chút buồn cười! Phỏng chừng cô bé này đang ghen tị với mình đây!

"Haha, mình còn chưa nói xong mà" Trần Mộng Nghiên cười nói: "Mình là bạn gái của Dương Minh, bạn của là bạn gái của Dương Minh!"

"A?" Chu Giai Giai cả kinh, xém tí lọt xuống giường luôn: "Mình? Mình cũng vậy?"

Chu Giai Giai thật sự rất kinh ngạc, không ngờ Trần Mộng Nghiên lại nói như vậy với mình!

"Đúng vậy, thế nào, bạn không nhớ sao?" Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên cười hì hì, nhỏ giọng nói: "Không phải vì mất trí nhớ mà không muốn thừa nhận chứ? Mình thì biết đó, ở chổ Dương Minh còn giữ quyển nhật kí của bạn!"

"Của mình? Nhật kí?" Mặt của Chu Giai Giai nhất thời đỏ lên, vốn Chu Giai Giai nằm trong bệnh viện, chưa nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên làn da trở nên rất trắng, khi thẹn thùng thì nét ửng đỏ hiện còn rõ hơn nữa, đỏ hồng đến tận cổ luôn: "Bạn. bạn. anh ấy. anh ấy. sao lại có nhật kí của mình?"

Chu Giai Giai lắp bắp nói, không nói được một câu nào hoàn chỉnh.

"Mình sao mà biết, có thể là bạn cho hắn?" Trần Mộng Nghiên cười nói.

"Thật không." Chu Giai Giai khó hiểu lắc đầu nói: "Bạn. vừa nói mình cũng là bạn gái của Dương Minh? Bạn cũng vậy?"

"Đúng vậy, kinh ngạc lắm phải không?" Trần Mộng Nghiên vốn rất đồng tình với Chu Giai Giai rồi, dùng tính mạng để bảo vệ người mình yêu, cái này rất cần dũng khí! Chỉ cái này thôi cũng đủ làm cho Trần Mộng Nghiên bội phục rồi!

Hơn nữa trước đó Trần Mộng Nghiên cũng đã hạ quyết tâm, tiếp nhận Chu Giai Giai từ tận trong lòng, đợi đến khi nàng tỉnh lại sẽ nói cho nàng biết, nhưng mà không ngờ rằng tình huống lại có biến hóa, nằm ngoài dự đoán của Trần Mộng Nghiên!

Chu Giai Giai đã quên chuyện một năm nay, như vậy, nói cách khác, nàng ta không thể nhận ra mình! Trần Mộng Nghiên cũng có chút sốt ruột, lỡ như Chu Giai Giai làm lơ mình, rồi lại theo đuổi Dương Minh thì làm sao bây giờ?

Cho nên, khi Trần Mộng Nghiên nghĩ đến chuyện này, liền đuổi Dương Minh ra, sau đó vẽ ra một câu chuyện cho Chu Giai Giai rằng, bây giờ cả hai đều là bạn gái của Dương Minh, trước kia cũng vậy, về sau cũng vậy.