Ngang Nhau

Chương 13




Mọi chuyện thuận lợi đến không ngờ.



Hai người ở Lăng Tiêu Phong mấy ngày, đợi đến khi Lục Lẫm xử lý sự vụ trong giáo xong, liền khởi hành trở về Thẩm phủ.



“Không trở về Lục gia sao?” Tiêu Thanh Ngạn nằm trong buồng xe, nhìn Thẩm Triệt cùng Lục Lẫm sánh vai ngồi phía trước, viền mắt khô khốc.



Lục Lẫm không xoay người lại, chỉ lắc lắc đầu nói: “Năm đó ta bỏ đi, Lục gia kết thù với mấy bang phái trong giang hồ, bây giờ đã chia năm xẻ bảy.” Cha mẹ Lục Lẫm mấy năm trước đã qua đời, bây giờ Lục gia không còn, nên Lục Lẫm không chỗ dung thân.



Ba người ngồi chung một chỗ cũng không quá lúng túng, thân thể Tiêu Thanh Ngạn khó chịu, luôn hôn mê hoặc ngủ say trong toa xe, ngược lại cũng không có xung đột với Lục Lẫm. Chỉ là Tiêu Thanh Ngạn vẫn luôn lo lắng mục đích Lục Lẫm khi sảng khoái đáp ứng Thẩm Triệt trở về, mặc dù là khi nghỉ ngơi, nhưng tâm tư cũng không được thoải mái, phải luôn đề phòng.



Một đường không lời, trở lại Thẩm phủ, Thẩm Triệt đã an bài thỏa đáng từ lâu. Hạ nhân Thẩm gia cũng quen biết Lục công tử, người người cung kính.



Tiêu Thanh Ngạn nhìn Lục Lẫm đi vào hậu viện Thẩm gia, dáng dấp nho nhã lễ độ, so với Tiêu Thanh Ngạn lúc trước làm xằng làm bậy, quả thực là một trời một vực.



Hắn không để ý lắm, sai người dời nhuyễn tháp trong phòng Thẩm Triệt đến bên cạnh cây đào nhỏ hắn trồng, đối diện hoa viên, mỗi ngày miễn cưỡng nằm tắm nắng.



Ngày hôm đó như mọi ngày, Tiêu Thanh Ngạn đang ngủ thoải mái trên nhuyễn tháp, ánh mặt trời ấm áp bao trùm cả người, khiến toàn thân hắn lộ ra kim quang, giống như chuẩn bị thăng tiên vậy.



Bước chân chậm rãi đi tới cửa viện, Lục Lẫm buồn cười nói: “Mấy ngày nay ta không thấy ngươi, thì ra ta không biết, Thẩm phủ còn có một thế ngoại đào nguyên như thế.”



Tiêu Thanh Ngạn ngay cả con mắt cũng lười trợn, nhếch khóe miệng: “Lục Lẫm.”



“Ngươi nên gọi ta một tiếng huynh trưởng, bối phận giang hồ không thể rối loạn.” Lục Lẫm đi tới trước mặt hắn liền dừng lại, nhìn kỹ sắc mặt của hắn một chút, “Không tệ, trúng Tử Ngọ Tán Hồn Chưởng còn có thể chống đỡ lâu như vậy, ngươi là người đầu tiên.”



“Sơn nhân tự có diệu kế.”



Lục Lẫm bỗng nhiên sắc mặt lạnh lẽo, cắn răng nói: “Ngươi có nói với hắn, một chưởng này là ta đánh không?”



Tiêu Thanh Ngạn cảm thấy tia sáng trước mặt bị Lục Lẫm che mất, có chút bất mãn mà mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt nhạt màu của Lục Lẫm, tràn đầy hàn ý.



“Ngươi sợ?” Tiêu Thanh Ngạn nổi lên hứng thú, tươi cười ngồi dậy, “Ngươi sợ Thẩm đại ca biết chuyện?”



“Hắn sẽ trách ta sao?” Lục Lẫm nhướng nhướng mày hỏi ngược lại.



Tiêu Thanh Ngạn cứng người.



Đúng rồi, hắn chỉ quan tâm mình đi ám sát Lục Lẫm, lại chưa từng hỏi, một chưởng này, có phải Lục Lẫm ban tặng hay không, khiến cho hắn mỗi ngày bị hàn độc hành hạ đến nỗi sống không bằng chết.



Lục Lẫm nói đúng, Thẩm Triệt sẽ không trách Lục Lẫm.



Hắn không thể nào phản bác.



Tiêu Thanh Ngạn không tiếng động mà nhếch miệng, cười đến bất đắc dĩ.



“Hắn yêu ngươi còn không kịp.”



“Xem như ngươi biết điều.” Lục Lẫm hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, sắc mặt vô cùng tự kiêu, chợt chuyển đề tài, “Bảy năm trước, Hoa Điêu lâu phái mười tên sát thủ, ám sát Tổng đà chủ bảy đường khẩu của Kim Thương môn, Kim Thương môn cứ như vậy bị diệt.”



Tiêu Thanh Ngạn ánh mắt hơi động: “Cái gì?”



“Theo ta được biết, sát thủ dũng mãnh nhất, chính là ngươi.”



Tiêu Thanh Ngạn bừng tỉnh, chậm rãi nói: “Khó trách ngươi dễ dàng đáp ứng xuống núi, ngươi muốn báo thù sao?”



“Ta chỉ hỏi ngươi, là ai sai khiến các ngươi giết người?”



“Ta từng nói với ngươi trên Lăng Tiêu Phong, có người muốn giết ngươi.” Tiêu Thanh Ngạn ra hiệu Lục Lẫm tránh ra một bước, ánh mặt trời liền chiếu lên trên người, hắn hài lòng nằm xuống, hai tay chắp sau gáy, “Đáng tiếc ngươi bỏ qua cơ hội đó.”



Ánh mắt Lục Lẫm lộ ra hàn ý, bàn tay kéo lại cổ áo Tiêu Thanh Ngạn, nhấc cả người hắn lên không, lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không nói, kẻ chết chính là ngươi.”



Tiêu Thanh Ngạn bỗng nhiên bị hắn phát lực đánh một cái, ho sặc sụa, sắc mặt cũng có chút đỏ lên, sau khi dịu xuống mới nói: “Ta không biết.”



“Ngươi không biết?”



“Tất cả thông tin khởi nguồn đều ở trong tay lâu chủ Hoa Điêu lâu, sát thủ chỉ phụ trách giết người, ai thèm quan tâm đến chuyện kẻ nào muốn giết ngươi chứ.” Tiêu Thanh Ngạn bị hắn ném lên trên nhuyễn tháp, ho khan tại chỗ, lại không nhịn được cười nói, “Sao vậy, Lục đường chủ sợ?”



Bảy năm trước, Lục gia bị tập kích, Lục Lẫm nhẫn nhục đến Lăng Tiêu Phong, bái vào môn hạ của Lăng Tiêu đường chủ Hoa Gian giáo – Mạnh Định Phong, luyện tập được Tử Ngọ Tán Hồn Chưởng tinh truyền. Tiêu Thanh Ngạn nói không sai, quả thật hắn chịu không ít khổ, còn chưa kể đến việc luyện công tập võ, phải phế hết công lực của bản thân, dùng nội lực của Mạnh Định Phong một lần nữa rót vào trong cơ thể, chỉ riêng việc này, khiến cho hắn đau đớn suốt mấy tháng đến nỗi nửa bước khó đi. Tâm tâm niệm niệm chỉ có một điều, chấn chỉnh lại Lục gia Kim Thương môn!



Trong bảy năm này, hắn mỗi giờ mỗi khắc đều  muốn tiêu diệt Hoa Điêu lâu, chỉnh đốn lại Lục gia. Tuy rằng tu luyện nội công Hoa Gian giáo, nhưng ngoại công Lục gia thương không có bỏ một ngày luyện tập nào. Đêm đó ngẫu nhiên gặp mặt Thẩm Triệt trên Lăng Tiêu Phong, đúng lúc hắn đang luyện tập Lục gia thương, kim thương rót vào nội lực, cho dù là Thẩm Triệt, cũng bị chấn động đến mức lui về sau.



Hắn chưa từng sợ, chỉ là không ngờ Thẩm Triệt đột nhiên xuất hiện, khiến cho tất cả kế hoạch của hắn bắt buộc phải tiến hành sớm hơn.



Tử Ngọ Tán Hồn Chưởng tổng cộng có bảy tầng, bây giờ hắn đang đứng trước cửa ải tầng sáu, so với ở lại Lăng Tiêu Phong ngày đêm phòng bị sát thủ của Hoa Điêu lâu, không bằng nghe theo Thẩm Triệt trở về, không ai biết hắn ở đây, ngược lại có thể che chở cho hắn.



“Món nợ của Lục gia, nhất định phải có người chịu. Nếu ngươi không chịu nói người kia là ai, thì chính ngươi phải chịu trách nhiệm rồi!” Sát khí trong mắt Lục Lẫm tăng dần, hai tay thành trảo, thủ thế chờ đợi.



Tiêu Thanh Ngạn nhìn Lục Lẫm, đôi mắt màu xám ôn nhuận trong ký ức bây giờ lại hiện ra hàn quang lạnh lẽo, như hai người khác nhau.



“Dù giết ta, nếu không biết người kia là ai, nhất định ngươi không cam lòng.” Hắn dừng lại một chút, “Ta cố tình không muốn nói cho ngươi.”



Lục Lẫm đột nhiên mạnh mẽ xuất ra một chưởng, đánh về phía đầu Tiêu Thanh Ngạn dựa trên nhuyễn tháp, thân hình Tiêu Thanh Ngạn lóe lên, tránh ở một bên, nhưng vẫn bị chưởng phong lan tới, nôn ra một ngụm máu. Mà nhuyễn tháp kia, vốn dĩ nguyên vẹn, chỉ chốc lát, nát thành từng mảnh nhỏ!



Tiêu Thanh Ngạn cũng kinh hãi với chưởng lực mạnh mẽ của Lục Lẫm, trong lòng vẫn còn run sợ.



Lục Lẫm đánh ra một chưởng, lại quên mất bản thân đang bước vào giai đoạn tinh tiến nội công, ngực cũng cuồn cuộn một trận, cố đè xuống, lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi bảy ngày nhớ lại, sau bảy ngày, nếu như ngươi không nghĩ ra, chỉ có thể chết!”



Tiêu Thanh Ngạn đỡ thân cây, dùng tay áo lau đi vết máu trên môi, nhìn vụn gỗ đầy đất, có chút đau lòng. Ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lục Lẫm đã đi xa, thở dài.



Cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ một năm kỳ hạn, cũng khó có thể toại nguyện.





§Tiểu kịch trường:



Tiêu Thanh Ngạn: Lục Lẫm Lục Lẫm, ta đã kêu tác giả đem bảy tầng công lực của ngươi đổi thành sáu tầng!



Lục Lẫm: Vậy thì sao, ngươi vẫn không đánh lại ta.



Tiêu Thanh Ngạn: …