Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 32




Edit: TuyetTinh Beta: bichan

Tiêu Vũ Tình vẫn còn ở trong thắng lợi không hề biết là có hai người đang nhìn nàng, từ từ tiến lại một chỗ. Diện mạo hai người này cũng có chút kỳ lạ. Một người vừa cao vừa gầy, còn một người vừa lùn vừa béo, đầu lại còn bị hói. Giống như một hoang mạc khô cạn muốn mọc vài cái cây cũng không dễ dàng.

“ Đại ca, huynh xem nữ tử kia có giống với người mà Vương gia cần tìm không?” Tên gầy khom lưng nói.

“ Có điểm giống, nàng hình như là cô nương của Yên Vũ lâu. Là hoa khôi gần đây danh chấn kinh thành, người Vương gia muốn tìm sao có thể là cô nương của Yên Vũ lâu? Ai cũng biết Tam Vương gia là người không bao giờ lui tới phố hoa.”  Khắp các phố phường cho đến các vỉa hè, nghe nhầm đồn bậy, đem Tiêu Vũ Tình truyền thành thần, cơ hồ biến thành tiên nữ hạ phàm.

Tên gầy vẫn chưa từ bỏ ý định: “ Nhìn nàng thật sự là rất giống, quả thực rất giống với miêu tả của Vương gia. Đại ca, huynh phải biết rõ điều này nha, Vương gia treo giải thưởng là 10 vạn lượng a, tận 10 vạn lượng đó! Nếu đó thật là nàng, chúng ta sẽ phát tài.” Dù không vì tiền, thì cũng tìm được người cho hắn. Vương gia tuy là người của triều đình, nhưng trên giang hồ cũng có uy vọng rất lớn. Ngay cả đương kim minh chủ võ lâm cũng từng bị bại trên tay hắn. Tên gầy là fan siêu cấp của hắn. Có thể vì thần tượng mà cống hiến sức lực là vinh hạnh của hắn.

“ Cái này… Ta đến Cẩn Vương phủ. Ngươi theo dõi nàng…” Tên mập do dự một chút, không có cách nào khác, sức mạnh của đồng tiền quá lớn, có nhiều người đã chết vì tiền, vì tiền mà chết.

“ Được. Đại ca, ngươi đi nhanh lên. Nữ tử này thong minh như vậy, ta sợ nàng sẽ phát hiện ra ta.”

Ra khỏi sòng bạc, Tiêu Vũ Tình đem tất cả tiền chia cho ăn mày, khiến một đám ăn mày cảm động đến rơi nước mắt, đem nàng biến thành Bồ Tát sống. Đối với tiền bạc, Tiêu Vũ Tình không bao giờ keo kiệt, dù sao sống không mang theo mà chết càng không thể mang theo.

“ Tiểu thư, sao người biết xúc xắc là lẻ?” Chẳng lẽ tiểu thư là Tôn Ngộ Không chuyển thế, mắt có thể nhìn xuyên mọi thứ. Mọi người đều nói đổ mười chín thua, sao tiểu thư lần nào cũng thắng lợi? Lam Nhi rốt cục nhịn không được liền hỏi.

“ Ta làm sao mà biết?” Trí nhớ của ta cũng không tốt như vậy, nếu như em họ Ngạo Quân của ta ở đây, có lẽ phần thắng sẽ lớn một chút. Ngạo Quân đối với binh pháp mưu lược thập phần nghiên cứu, lại kế thừa sản nghiệp của mẹ nàng, ngang ngược trong giới xã hội đen. Hiện tại nàng đã là lão đại của băng đảng lớn nhất ở chỗ ta.

“ Vậy là do tiểu thư may mắn?” Thật thất vọng, còn tưởng tiểu thư là người luôn làm người khác kinh ngạc.

“ Đương nhiên không phải. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Lam Nhi, muội chẳng lẽ không phát hiện trên mặt bàn tiền của những người khác cộng lại cũng không nhiều bằng một mình ta sao? Còn có, ngón tay cái của nhà cái bị cong.”

Lam Nhi nhớ lại một chút, tình huống lúc đó quả là như vậy: “ Lam Nhi vẫn không hiểu.” Không phải là nàng ngốc, mà là do tiểu thư quá thông minh.

“ Ngón tay hắn bị cong, là vì bên trong đang giữ quân xúc xắc. Khi chúng ta chưa đặt cược, rất nhiều người đặt chẵn, cho nên hắn sẽ để xúc xắc là số lẻ, cũng đã động tay động chân, nhưng hắn không nghĩ tới việc ta đột nhiên đi ra đặt cược. Hắn cũng chỉ còn thừa dịp mở nắp mà cầm quân cờ trong tay bỏ vào hoặc lấy ra một viên. Bởi vì chỉ cần ăn của ta, cho dù chung tiền cho những người khác, hắn vẫn là ăn.”

“ Cho nên tiểu thư mới nói muốn tự mình mở nắp.” Tiểu thư thật là thông minh, nàng so ra vạn vạn kém hơn nhiều. “ Nhưng tiểu thư vì sao không vạch trần bọn họ, đưa bọn họ ra trước pháp luật?”

“ Thắng tiền là được rồi, người ta cũng chỉ là kiếm bát cơm thôi. Bọn họ cũng có ép buộc người khác đánh bạc đâu. Cái này, gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện đau. Cần gì đem người ta đuổi tận giết tuyệt?”

Lam Nhi đơn thuần trong một lúc cũng không hiểu được nhiều như vậy, chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng gật cái đầu. Nàng thật muốn hỏi Chu Du và Hoàng Cái là ai? [1]

Chợt nghe tiếng rao của người bán xâu mứt quả, hai mắt Tiêu Vũ Tình đột nhiên tỏa sáng, “ Lam Nhi, hình như có người bán xâu mứt quả, ta muốn ăn.” Bộ dáng  giống như tiểu hài tử đòi kẹo làm người ta buồn cười.

“ Chúng ta đâu có tiền?” Tiền đều đã đem cứu tế cho ăn mày, tiểu thư chỉ biết cứu tế cho người khác, cũng không biết phải lấp đầy bụng của mình rồi nói. Lam Nhi thật sự rất bất mãn với vị tiểu thư không hề có ý thức quản lý tài sản này. Sau khi được Tiêu Vũ Tình vất vả cần cù dạy dỗ, lá gan của Lam Nhi cũng càng ngày càng lớn, với lại nàng đang ở độ tuổi tùy hứng cùng nghịch ngợm, không hề khúm núm liền biến mình thành nô tỳ.

Vũ Tình vô cùng thân thiết kéo tay nàng, làm nũng nói: “ Lam Nhi tốt của tỷ, tỷ biết muội nhất định là có lưu lại một ít mà, đúng không nào?” Lam Nhi chính là bà quản gia tiêu chuẩn, nếu không có bà quản gia này, chỉ sợ nàng đã sớm chết đói đầu đường xó chợ rồi.

Lam Nhi bị bộ dạng giả đáng thương của nàng làm cho nở nụ cười, giơ tay đầu hàng: “ Được rồi, được rồi, muội đi mua.” Tiểu thư có khi trấn định như cao nhân thế ngoại, có khi lại y như tiểu hài tử chưa lớn.

“ Chờ một chút, nhớ phải mua cho Vô Dạ nữa nha.”  Vô Dạ hắn nhất định chưa ăn qua, thử tưởng tượng bộ dáng cảm động của hắn xem, có khi nào khóc luôn không?

Lam Nhi vừa mới bước được mấy bước liền quay lại, nghi ngờ hỏi: “ Tiểu thư, người sao lại tốt với Vô Dạ công tử như vậy?” Tiểu thư sẽ không thay lòng đổi dạ chứ? Hoàng Thượng với Vương gia làm sao bây giờ?

“ Hắn là bạn tốt của ta thôi, nhanh đi mua. Ta thèm chịu không nổi rồi.” Vũ Tình thúc giục.

“ Được rồi, tỷ ở đây chờ muội, không được đi chỗ khác.” Tiểu thư y như tiểu hài tử luôn làm cho người khác phải lo lắng.

“ Tuân lệnh, bà quản gia.” Vũ Tình nhanh chóng đẩy nàng đi, bằng không không biết nàng còn lải nhải đến năm tháng nào, xâu mứt quả của nàng đến khi nào mới được ăn. Trước giờ không phát hiện thì ả Lam Nhi phiền đến như vậy, từ sau khi ra cung, Lam Nhi liền trở nên sáng sủa rất nhiều, có lẽ đây mới là bản tính của nàng. Lễ giáo phong kiến quả là cái máy tàn phá nhân tính, hy vọng sau này nàng đều có thể vui vẻ như vậy.

Khi Lam Nhi cầm xâu mứt quả trở về, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Vũ Tình. Trong lòng nảy lên một dự cảm không tốt, mứt quả trong tay phân tán mỗi xâu một nơi.

[1]: Chu Du, tên tự là Công Cẩn (公瑾), là danh tướng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Hoàng Cái (?-?) tự Công Phúc là vị tướng quân đội của nhà Đông Ngô sống vào cuối đời Hán, đầu đời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Chu Du sử dụng liên hoàn kế chống lại Tào Tháo, trong đó phải tìm người trá hàng đốt chiến thuyền Tào Tháo. Hoàng Cái liền nhận nhiệm vụ đó. Trong tác phẩm Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung thì Hoàng Cái đã để Chu Du đánh 50 roi đến thịt nát, máu văng rồi ông nhờ Tưởng Cán đem hàng thư đến Tào Tháo, Tào Tháo tin lời và khi Hoàng Cái đến trá hàng giả vờ là đi tải lương nhưng trong khoang thuyền chứa đầy chất dẫn hỏa. Khi thuyền đến gần thủy trại Tào Tháo thì Hoàng Cái phóng hỏa đốt cháy chiến thuyền Tào Tháo rồi định kéo đi giết Tào Tháo nhưng bị Trương Liêu bắn 1 mũi tên té xuống nước may nhờ có Hàn Đương cứu thoát chết.

—————————————————————————————

Thực sự là Bi đang tự kỷ nặng >”< 1 nửa c4 và 1 nửa đầu c5 của bi bị mất trắng oy T^T ko phải wên lưu mà file bị lỗi nên window tự động xóa >”< trời ạ, đen đến thế là cùng, giờ bi đang cố gắng type lại, nhưng hôm nay chắc sẽ post muộn nha mọi ng`.

Ánh mặt trời mãnh liệt rọi xuống một đám người như muốn nướng chín họ, nóng bức làm người khác phải khó chịu. Từ Quan Thiên – môn chủ Thánh Kiếm môn bưng một chén rượu lên, đổ hết vào cái miệng to, sai người mang cái túi đến giữa hạ đường mở ra.

Tiêu Vũ Tình được giải thoát ra khỏi bóng tối, chậm rãi thích ứng với ánh sáng mãnh liệt, đập vào mắt là một nam tử có bộ râu quai nón, không khỏi nhíu mày.

Từ Quan Thiên kinh diễm với mỹ mạo của nàng, mắt trừng lớn, miệng há ra, nhất thời không nói nên lời. Cứ nghĩ nữ thần của lòng mình là người đẹp nhất thế giới, không ngờ rằng trên thế gian còn có người đẹp hơn. Tiểu mỹ nhân này, giết nàng cũng có chút luyến tiếc.

Ánh mắt thèm nhỏ dãi càng làm cho Tiêu Vũ Tình thêm chán ghét, chậm rãi từ trong túi đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn.

Ánh mắt tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương làm thức tỉnh Từ Quan Thiên: “ Quả là tuyệt thế mỹ nhân, xem ra lời đồn cũng không sai. Nhưng tại hạ có điều thắc mắc, tại sao cô nương không phản kháng?” Nếu đổi lại là người khác bị bắt cóc, thể nào cũng giãy dụa kêu la cầu cứu, nhưng nàng không như vậy, không những không khóc không làm ồn, ngược lại còn rất trấn tĩnh tự nhiên.

“ Ngươi bắt cóc ta, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha ta, ta phản kháng còn có tác dụng sao?” Võ công không bằng người, khí lực không bằng người, phản kháng chỉ làm lãng phí sức lực thôi, một chút suy nghĩ kinh tế như vậy nàng vẫn phải có.

“ Rất can đảm.” Từ Quan Thiên thật tâm tán thưởng, nữ nhân bình thường đều không có đầu óc, chứ đừng nói đến gan dạ sáng suốt. Một chút chuyện nho nhỏ cũng có thể khóc đến ba ngày ba đêm, nhưng nàng lại thật can đảm… Không, có thể nàng chỉ cố chống đỡ thôi, còn bên trong chắc là đang sợ tới mức hồn lìa khỏi xác đây? “ Hôm nay cả gan thỉnh cô nương đến đây là muốn mượn một thứ của cô nương.”

“ Cái gì vậy?” Nàng thú thật là không có cái gì có thể cho hắn mượn được, nhưng nếu hắn thực sự cần, mà vừa vặn nàng lại có, hơn nữa đối với nàng lại không phải là thứ quan trọng, nàng có thể cho hắn mượn.

“ Mượn cái đầu của cô nương.” Từ Quan Thiên không nhanh không chậm nói.

Vũ Tình hừ lạnh một tiếng: “ Hừ, ta cho ngươi mượn cái đầu này, nhưng không biết ngươi dùng làm gì?” Nói đùa, nàng mặc dầu hào phóng, nhưng cũng không hào phóng đến nỗi cho người khác mượn cái đầu này, nàng vẫn còn yêu cái mạng mình lắm.

“ Cô nương có yêu cầu gì cứ nói, nếu cô nương còn có thân nhân hay con nhỏ ở nhà, tại hạ nguyện ý thay cô nương chiếu cố.” Vô duyên vô cớ lấy mạng ngươi ta quả là không thể nói nổi. Nhưng vì ôm mỹ nhân về, độc bá giang hồ, hắn không thể không làm tiểu nhân một lần.

Giết người, còn giúp nàng chiếu cố thân nhân, đây là lý lẽ của quốc gia nào? Nghe những lời hắn nói, Vũ Tình lắc đầu cười nhạo: “Thân nhân của ta ta có thể tự chiếu cố, không cần đại hiệp phải quan tâm.” Nghĩ nàng vô cớ đi vào cái nơi xa lạ này, nếu tính ra thì cũng chỉ có một “người cha” mà thôi, Tiêu gia đầu người đơn bạc a!

“ Cô nương không bận tâm? Ngươi cho rằng hôm nay còn có thể ra khỏi đây?” Chỉ là một nữ tử yếu đuối, hắn còn không để trong mắt. Hắn nháy mắt ra hiệu, bọn thủ hạ liền đặt đao lên cổ Vũ Tình. Trong lòng Vũ Tình bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ trấn tĩnh, có chết cũng phải chết có tôn nghiêm. Nhưng mà… người ta còn chưa muốn chết, có ai tới cứu người ta không?

Trong ý tứ của Từ Quan Thiên, tự bản thân hắn cũng không muốn giết ta, huống hồ ta với hắn ngày xưa không có thù, gần đây cũng không có oán, hắn không thể không có lý do mà muốn giết ta. “ Khoan đã, ta muốn biết ai sai ngươi giết ta?”

“ Cô nương ngươi không cần phải hỏi, ngươi, không có tư cách hỏi đến nàng.” Từ Quan Thiên thất thần nói. Rơi vào hồi tưởng: Ở đại hội võ lâm, khi hắc y nữ tử kinh diễm kia vừa xuất hiện, đã khắc sâu vào tâm trí hắn, nay nàng có việc cần làm, sao hắn có thể vì ngại mà không vượt lửa qua sông, làm sao có thể chối từ? Nữ tử trước mặt cũng chỉ là một nữ tử bình thường, có thể gộp chung với nàng sao.

Mắt chó nhìn người thấp! [Bi: ối giời, câu này hay] Tiêu Vũ Tình ở trong lòng coi thường hắn thêm vài phần. “Nàng nhất định là một vị cô nương, hơn nữa còn là một cô nương dung mạo kiều diễm.” Từ vẻ mặt của Từ Quan Thiên, nàng có thể kết luận. Nhưng rốt cuộc là vị cô nương nào có thể làm cho nam tử vì nàng mê mệt, lại có thâm cừu đại hận với mình.

“ Ngươi làm sao biết?” Nữ tử này thật thông minh. “ Mặc kệ ngươi làm sao mà biết được. Ngươi không thể không chết.”  Không dám cùng nàng nói tiếp, chỉ sợ nói thêm gì nữa sẽ bị tài trí thông minh của nàng thuyết phục, càng ngày càng luyến tiếc giết nàng. Nhưng vì người hắn thương yêu, hắn cũng đành bất đắc dĩ giết nàng.

Từ Quan Thiên đoạt một thanh đao từ trong tay thủ hạ, hướng tới cổ của Vũ Tình mà chém. Tiêu Vũ Tình thống khổ nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón tử thần.

“ Dừng tay.” Chợt nghe âm thanh hét lớn của một nam tử. Thanh đao trong tay Từ Quan Thiên không biết vì sao gãy làm hai mảnh.

Tks TuyetTinh tỷ!!!