Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 42




Edit: diepthiendiem Beta: Viochan

Cửa Cẩn vương phủ yên tĩnh lạ thường, sao lại thế này? Ngay cả lính gác cửa cũng không có. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ Ngụy Trọng Hiền đã làm gì sao? Cẩn đệ bây giờ đang bị thương, nguy rồi…… Chính Hiên bước nhanh vào trong, lúc đi đến hậu viện lại nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo.

“Tiêu cô nương, cố lên……” Giọng của một đám nữ nhân hô.

“Dật Vương gia, cố lên cố lên……” Thị vệ đứng một bên ra sức cổ vũ cho Dật Hiên. Thế cục rõ ràng, nam nữ chia làm hai phái thay phiên kêu gào. Cẩn Hiên thân là chủ nhân đương nhiên trở thành trọng tài.

Chính Hiên không gây tiếng động đi đến bên cạnh Cẩn Hiên:“Cẩn đệ, các ngươi đang làm cái gì thế?”

“Chơi bóng rổ.” Cẩn Hiên không dời mắt khỏi thân ảnh Vũ Tình, khóe miệng nở nụ cười nói, hoàn toàn không để vị hoàng đế kia vào trong mắt.

“Đây chính là ‘chơi bóng rổ’ mà nàng ấy nói sao?” Chính Hiên cũng hưng trí, nhìn một cách chăm chú. Vũ Tình và một đám người đuổi theo Dật Hiên để cướp quả ‘bóng rổ’ trên tay hắn, mà nàng khi đã cướp được bóng rồi liền lập tức tung về phía cái rổ trên đầu tung vào, bóng bay lên vừa nhanh vừa chuẩn. Dật Hiên bị nàng làm cho sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể chạy lung tung theo sau, căn bản không phải đối thủ của nàng. Còn nàng thì cười đến thực vui vẻ, cười đến tràn đầy hạnh phúc…

Nhìn nàng mỉm cười, Chính Hiên cũng không tự giác mà nhếch miệng lên,“Sao mà Dật hiên ngay cả Vũ Tình cũng đánh không lại được thế?” Dật Hiên võ công tuy rằng kém hơn Cẩn Hiên nhưng hắn cũng coi như là cao thủ trong cao thủ, không có lý do gì lại đánh không lại Vũ Tình.

Cẩn Hiên thản nhiên cười nói:“Đây là quy tắc của trò chơi, quy định không được dùng võ công.” Thật đúng là một nha đầu tinh quái, trò chơi xaỏ quyệt như vậy mà cũng nghĩ ra được. Dật Hiên mới tập chơi lại không được dùng võ công làm sao có khả năng đánh thắng được nàng?

Vũ Tình cầm bóng cười hì hì nhìn về phía Dật Hiên, ra vẻ nắm chắc chiến thắng. Nàng xoay người chuẩn bị làm một cú nảy người hoàn mỹ, Dật Hiên sốt ruột, ôm lấy nàng từ phía sau không cho nàng nhảy lên. Đều tại Tiêu Vũ Tình hại hình tượng phong lưu tiêu sái của Dật Vương gia hắn bị làm hỏng, lại tự trách mình quá ngu ngốc, bị nàng dụ dỗ liền ngây ngốc đồng ý sẽ không dùng võ công. Nếu dùng võ công, Tiêu Vũ Tình sao có thể  là đối thủ của hắn, để xem nàng còn kiêu ngạo như thế được ko?

Dật Hiên bỗng dưng cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, cả người bị hai cánh tay ép phải buông vòng tay đang kiềm chế Vũ Tình ra. Mà chủ nhân của hai cánh tay kia đúng là Chính Hiên và Cẩn Hiên. Dám ôm nàng, không muốn sống nữa rồi! Hai vị huynh trưởng trừng mắt nhìn  hắn.

Ta đã làm sai cái gì sao? Tại sao cả nhị ca và tam ca đều nhìn ta như vậy? Cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta ấy, hay là ghen tị bộ dạng của ta quá đẹp trai?“Ha ha, nhị ca, ngươi đến từ lúc nào vậy?”

“Ngươi vừa làm cái gì thế hả?” Chính Hiên tức giận trừng mắt nhìn hắn, tên Dật Hiên này đúng là quá phong lưu mà? Đến cả vợ hắn cũng dám động vào. Chuyện khác hắn còn có thể nhân nhượng nhưng chỉ có chuyện này là không thể được.

“Vừa rồi sao? Ta? Ta có làm gì đâu, chỉ chơi bóng rổ cùng hoàng tẩu thôi mà. Hoàng huynh, ta nói cho ngươi biết nha, trò này đúng là rất thú vị. Hoàng tẩu thật sự rất có bản lĩnh, ngay cả trò chơi hay như vậy cũng nghĩ ra được.” Dật Hiên hồn nhiên không biết mình làm sai cái gì mà lại còn tỏ ra thích thú. Không biết rằng hoàng huynh hắn bây giờ đang muốn giết người!

Vũ Tình ngây ngốc nhìn tình thế thay đổi, đột nhiên nhớ tới một việc liền hô to với Cẩn Hiên:“Cẩn Hiên, kĩ thuật của Dật Hiên phạm quy rồi, ngươi phải xử lí công bằng, không được giúp đỡ cho huynh đệ của mình đâu nha.”

Cẩn Hiên thiếu chút nữa toát cả mồ hôi lạnh, lúc này mà nàng vẫn còn nghĩ đến mấy chuyện này được. Nàng không biết nàng vừa mới bị người ta khinh bạc sao? Hai đương sự rốt cuộc là thế nào vậy? Bộ dáng đều rất ngây thơ vô tội, hình như là bọn họ xen vào việc của người khác rồi. Còn bảo hắn  không được thiên vị Dật Hiên, hắn có bao giờ không đứng về phía nàng đâu chứ?(Vi: tội Dật Hiên)

“Tiểu Hiên Tử, ngươi đã đến rồi.” Nhìn thấy Chính Hiên, tâm tình Vũ Tình rất tốt, chuyện Dật Hiên phạm quy cũng không so đo với hắn nữa. Dù sao nàng vẫn thắng.

“Ừ, đến xem ‘Bóng rổ’ của ngươi thế nào.” Nhìn khuôn mặt Vũ Tình tươi cười, tất cả tức giận của hắn đều tan thành mây khói.

“Thế nào, thấy thú vị không? Hay là ngươi lại đây chơi đi?” Bộ dáng chật vật của Dật Hiên ngươi cũng thấy rồi đấy, hì hì, sẽ đến lượt ngươi ngay thôi. Vũ Tình tưởng tượng trong lòng, không tự giác cười gian trá.

Ban ngày ban mặt mà mọi người chỉ cảm thấy ớn lạnh, đúng là một nụ cười đáng sợ. Nhất định là lại lại có chủ ý quỷ quái gì đó rồi. Trong lòng Hoàng đế cảm thấy bất an, trực giác nói cho hắn biết, mũi tên nhọn của Vũ Tình là nhằm vào hắn.

“Ngươi có âm mưu gì thế hả?” Vũ Tình không phải là một người con gái bình thường, trời mới biết nàng có mưu ma chước quỷ gì. Nàng đã huỷ đi hình tượng lãnh khốc của Cẩn vương gia, vừa rồi lại huỷ đi hình tượng của một Dật vương gia phiêu lãng đa tình. Chính Hiên cũng không muốn để cho hình tượng của mình bị nàng huỷ.

“Aizz, không thể ngờ được, chẳng lẽ trong mắt ngươi ta lại là một người ti bỉ gian trá đến thế sao?” Vũ Tình giả vờ quay đầu đi không thèm để ý tới hắn. Tiểu Hiên Tử a Tiểu Hiên Tử, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi.

“Được rồi được rồi, coi như trẫm hiểu lầm ngươi. Chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ!”

Lời Hoàng đế vừa nói ra dọa không ít người. Bọn thị vệ nào dám động thủ với hoàng đế. Dật Vương gia hiền hoà thì còn được chứ, đằng này bây giờ lại là hoàng đế đó nha. Hoàng đế không có việc gì làm là chạy đến vương phủ bọn họ khiến bọn họ luôn lo lắng sợ hã. Tuy nói hoàng đế không chấp nhưng dù sao họ cũng cảm thấy không được tự nhiên. May mắn là có vị quý phi này rất thân thiện, gần đây đã mang đến nhiều tiếng hoan hô tươi cười cho vương phủ, trả lại cho bọn niềm vui và trò chơi thú vị như vậy, về sau bọn họ còn có cái mà chơi. Quan trọng nhất là nàng làm cho Vương gia  tươi cười!

“Coi như xong rồi, ngươi là hoàng đế, ai dám động thủ với ngươi chứ?” Tổ chức được trận đấu này thật không dễ dàng, dù sao tư tưởng tôn ti cao thấp ở cổ đại rất nghiêm mật. Hoàng đế chính là trời, bọn họ nào dám động thủ với trời chứ.

Cẩn Hiên nói:“Hoàng huynh, hay là chúng ta cùng chơi một trận?”

“Nhưng vết thương của ngươi……” Vũ Tình lo lắng nói, nàng cũng không muốn lại khiến cho Cẩn Hiên xảy ra chuyện gì.

“Ta không sao đâu.” Chỉ là một vết thương nhỏ sao có thể làm khó hắn? Huống hồ hắn cũng rất muốn chơi một trận với hoàng huynh! Không nhớ rõ là đã bao lâu rồi bọn họ không chơi đùa vô ưu vô lo như vậy. Hôm nay nếu không được chơi một trận với hắn thì buổi tối chỉ sợ sẽ không ngủ yên được!

Chỉ chốc lát sau, những người tham gia trận đấu trên sân hoàn toàn thay đổi, cầm đầu là Chính Hiên và Cẩn Hiên, mỗi người dẫn theo một đội. Y Thiên Y Hàn đi theo Cẩn Hiên, Trần Hàn đi theo Chính Hiên, hai đội là thực lực tương đương a. Đương nhiên Vũ Tình cũng rất vinh hạnh lên làm trọng tài, cũng rất vất vả nói cho bọn họ biết quy tắc trận đấu. Có điều nhìn bộ dáng bọn hắn có vẻ như chưa thật sự đang nghe.

“Này, các ngươi chuyên tâm một chút có được không? Hãy nghe ta nói  đây này.” Vũ Tình tức giận quát to, cư nhiên dám coi lời của nàng như gió thoảng bên tai.

“Có, chúng ta thực sự đang nghe mà.” Chính Hiên vui vẻ cười nói.

“Có điều cứ chơi thế này thôi thì không hấp dẫn, hoàng huynh, chi bằng chúng ta đánh cược đi.” Vũ Tình, vì ngươi ta chỉ có thể được ăn cả ngã về không. Không phải là muốn vãn hồi cái gì, chỉ là luyến tiếc không muốn buông, ngươi hiểu không? Ít nhất còn có cơ hội thắng, không phải sao?

“Đánh cuộc cái gì?” Chính Hiên mơ hồ cảm thấy bất an, tiền đặt cược của Cẩn Vương gia chắc chắn không phải bình thường.

“Cược….cược thứ trân quý nhất của ngươi……” Cẩn Hiên nhìn về phía Vũ Tình, hắn biết Chính Hiên sẽ hiểu. Giữa bọn họ dù sao cũng nên có kết thúc dù ai cũng không muốn buông tay. Nếu hắn thật sự thua, hắn có thể thật tình chúc phúc cho bọn họ.

“Thứ trân quý nhất không phải có thể mang ra mà cược.” Muốn buống tay ư, nói dễ hơn làm!

“Ta biết. Nhưng là đây là biện pháp nhanh nhất và cũng là tốt nhất, không phải sao?”

Đúng vậy, đối với bọn họ đây có lẽ là cách tốt nhất! “ Được, ta sẽ đánh cược với ngươi. Nhưng quyết định cuối cùng lại không nằm trong tay ta và ngươi.” Ý của Vũ Tình mới là quan trọng nhất, lần đầu tiên hắn có ý nghĩ muốn tôn trọng sự lựa chọn của nàng, trước kia hắn luôn cảm thấy nàng là phi tử của hắn thì đương nhiên nàng nên không oán trách không hối hận mà  nghe theo hắn. Bây giờ hắn mới biết rằng, hắn đã sai rồi. Vũ Tình không phải là một nữ tử bình thường, nàng có tư tưởng của chính mình, có sự lựa chọn của bản thân. Nữ hài tử kiêu ngạo như vậy sẽ không thuần phục bất kì ai, cho dù đối phương có là hoàng đế cao cao tại thượng đi chăng nữa.

“Ta đồng ý.” Cho dù cuối cùng hắn thắng, hắn cũng sẽ tôn trọng ý nguyện của Vũ Tình.

Vũ Tình nghe mà không hiểu gì, bọn họ đang nói bí mật gì vậy? Sao nàng nghe mà không hiểu gì, aizz, quên đi, mặc kệ bọn họ nói cái gì, trận đấu vẫn là quan trọng nhất. Xem võ lâm cao thủ cổ đại đánh bóng rổ như thế nào nhất định là rất thú vị a.

“Vậy bắt đầu, thời gian là một  giờ, a, không phải, là nửa canh giờ mới đúng.” Ở cổ đại hình như là hai tiếng tính thành một canh giờ, đổi như vậy chắc là đúng rồi.

Vũ Tình cầm bóng ném lên cao, Chính Hiên nhanh tay lẹ mắt nhẹ nhàng nhảy lên đoạt được lần tấn công đầu tiên. Hắn dẫn bóng một đường qua tất cả chướng ngại vật, thị vệ không dám chặn mà cũng không chặn nổi. Bóng đi vào rổ bên Cẩn Hiên, Cẩn Hiên bay người che trước mặt hắn.

Chính Hiên khoe quả bóng rổ trên tay, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được nói:“Quyền tấn công trước thuộc về ta.” Hắn không tự xưng trẫm, trận chiến này không phải là giữa hoàng đế và Vương gia, mà là giữa hai nam nhân, vì nữ nhân mình yêu mà đấu.

“Tạm thời dẫn đầu thì sao chứ, kết quả cuối cùng chưa biết thế nào.” Cẩn Hiên thừa dịp Chính Hiên phân tâm, đoạt lấy bóng từ trong tay hắn.

Vũ Tình hưng phấn mà hoan hô nói:“Cẩn hiên, rất tốt, cố lên!” Bọn họ chơi bóng xem hay hơn nhiều so với nàng, tuy rằng nàng cũng là cao thủ môn này nhưng vẫn không thể theo nổi bọn họ. Nếu Quân cũng có thể đến chơi thì thật là tốt.

Dật Hiên liếc xéo nàng một cái, nhịn không được nói lời công bằng: “Hoàng tẩu, nghe nói chồng của ngươi là Chính Hiên nhị ca ta nha. Không phải tam ca đâu đó.” Nữ nhân này sao lại thế chứ, không giúp chồng mình mà lại đi bảo nam nhân khác cố lên. Về sau hắn cưới vợ tuyệt đối sẽ không cưới người như nàng. Vợ của hắn nhất định phải là người ngoan ngoãn nghe lời mới được. Tốt nhất là loại nữ tử mà cho dù hắn có ra bên ngoài ăn chơi đàng điếm nàng cũng không quản.

Vũ Tình hừ một chút: “Aizz, sao ngươi không đi vào mà chơi đi?”

Dật Hiên buồn bực, hắn còn lâu mới đi làm nhân bánh bích quy nhé, ý tứ trong lời nói của Chính Hiên và Cẩn Hiên Vũ Tình nghe không ra, nhưng hắn lại hiểu được phần nào. Tình hình này mà hắn còn đi vào thì chỉ có chết.

Cẩn Hiên vừa đoạt được bóng nhưng vì lỗi chuyền bóng mà lại chuyển  tới tay Chính Hiên. Vũ Tình tiếp tục hô:“Cẩn Hiên, cố lên……” Lúc này Dật Hiên không dám khuyên nữa, sợ hoàng tẩu hắn không hài lòng lại đẩy hắn vào chiến trường đầy mùi ‘thuốc súng’.

“Cẩn đệ, ngươi nói đúng, xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng. Có điều, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội này đâu. Vũ Tình, ta nhất định sẽ giữ được.”

“Vậy ngươi hãy dùng hết bản lĩnh của mình đi. Nhị ca, hình như chúng ta chưa từng đánh hết sức bao giờ.” Hắn cho tới bây giờ đều không dám khinh thường hoàng huynh, chỉ là chưa bao giờ biết được thực lực của hắn. Có lẽ còn cao hơn hắn ấy chứ.

“Vì Tiêu Vũ Tình sao?” Hắn thực không muốn vì một nữ nhân mà huynh đệ phản bội nhau.

“Đúng. Thần đệ cũng rất muốn biết thực lực thật sự của hoàng huynh.” Cuộc chiến đêm nay có lẽ sẽ không thật lạc quan cho lắm, huống hồ hắn không thể ở cạnh Chính Hiên, hắn phải cam đoan rằng sẽ không có chuyện không may xảy ra.

“Được!” Chính Hiên dùng khinh công bay lên, khi cách rổ một khoảng không xa lắm liền ném bóng vào. Quả bóng kia giống như có ma lực rơi vào chính giữa rổ.

Vũ Tình trừng lớn mắt, như vậy cũng được nha. Chắc không tính là phạm quy đâu nhỉ? Nếu đem hai tên sát gái như bọn họ đến hiện đại, nhất định sẽ rất thành công. Làm ngôi sao đóng quảng cáo thể thao đảm bảo hút tiền, không lo ăn mặc.[ tác giả: ngươi đã bao giờ phải lo ăn mặc đâu chứ]

Cẩn Hiên nhanh chóng đón được bóng, nháy mắt vượt qua Chính Hiên lao tới rổ! Sau khi bóng rơi xuống khỏi rổ, Chính Hiên không hiểu thế nào mà lại cư nhiên ném bóng lên. Hắn đứng ở trên cái rổ, lại một lần nữa biểu diễn một màn ném xa.

Thật không biết mắt người cổ đại như thế nào, nhắm chuẩn đến như vậy, xa như thế mà cũng có thể ném trúng. Chiêu “tuyệt sát” của Vương Sĩ Bằng cũng không xa đến như vậy a!(Vi: Vi ko biết đây là ai đâu ==!)

Vũ Tình trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hết thảy, mấy thị vệ này căn bản chỉ là làm nền thôi, cứ chạy rồi lại chạy phía sau bọn họ. Đây hoàn toàn là cuộc đấu của riêng hai người bọn hắn mà thôi!

Tình thế hiện tại là Chính Hiên chiếm thượng phong, trận đấu giằng co đã  hai mươi phút, Chính Hiên dẫn trước với tỉ số 2-1. Đánh lâu như vậy mà mới được 2-1, không phải vì bọn họ quá yếu mà là vì quá mạnh. Đến cuối cùng, bọn họ rõ ràng đã thay đổi sách lược, tùy ý cho đối phương liều mạng tiến đến cũng không đi phòng thủ mà chỉ một mực tiến công.

“Dừng lại, các ngươi sao lại dùng khinh công hết như thế, này, các ngươi phạm quy rồi, có biết không hả? Tiểu Hiên Tử, ngươi đi bộ đi…… Cẩn Hiên, ngươi đánh bằng tay đi(Vi: ko lẽ anh đang đá bóng rổ =.=)……Dừng lại, các ngươi đều phạm quy rồi…… Âu Dương Chính Hiên, Âu Dương Cẩn Hiên, các ngươi rốt cuộc có để trọng tài ta đây vào mắt không hả?” Vũ Tình thập phần làm hết phận sự một trọng tài của nàng, nhưng hai huynh đệ đang đánh kịch liệt như vậy sao còn nghe lời cảnh cáo của nàng nữa chứ.

Dật Hiên ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa:“Hoàng tẩu, ngươi  đừng hét nữa, có hét vỡ họng bọn họ cũng sẽ không để ý đến ngươi đâu.”

Vũ Tình giận dữ liếc hắn một cái thật sắc. Cuối cùng nàng chỉ có thể buông tha cho đấu tranh vô ích, chậm chạp uống trà, xem bọn hắn long tranh hổ đấu, quả thực so với nàng còn hoàn hảo hơn!

Thật không hiểu, sao bọn họ lại thừa tinh lực đến mức đánh lâu như vậy cũng không thấy mệt chứ. Đúng rồi, trên người Cẩn Hiên còn đang bị thương, trò chơi kịch liệt quá mức như vậy liệu có thể làm rách miệng vết thương của hắn không? Chính Hiên này cũng thật là, không nhường đệ đệ được lấy một chút sao?

“Tỉ số bây giờ là 99 – 99, ngang nhau a. Ta tốt bụng nhắc nhở các ngươi, chỉ còn một phút đồng hồ thôi! Nói cách khác các ngươi chỉ còn lại có một cơ hội để tấn công, ai thắng ai thua đều dựa vào lúc này. Nắm cho chắc nha!” Vũ Tình hô to về phía bọn họ! Chính Hiên và Cẩn Hiên liều mạng ném rổ, rất nhanh liền kéo điểm số đến tận 99, bọn họ ngươi theo ta đuổi, chênh lệch lớn nhất cũng chỉ là 5 điểm, mà hầu hết là ngang nhau như bây giờ vậy. Thị vệ đã tránh hết cả ra rồi.

Lúc này quyền khống chế bóng nằm trong tay Chính Hiên. Vô luận thế nào Cẩn Hiên cũng phải cướp lại!

“Hoàng huynh, xem ra trận bóng này đã có kết quả.” Không thể không thừa nhận, võ công của hoàng huynh hắn võ công còn cao hơn hắn tưởng tượng. Cho dù đêm nay hắn không thể ở bên cạnh huynh ấy thì huynh ấy cũng có đủ năng lực để bảo vệ chính mình.

“Ta biết, chưa từng có ai có thể cướp thứ gì từ trong tay ngươi, nhưng  trẫm muốn làm người thứ nhất.” Hắn không thể chắp hai tay dâng Vũ Tình  cho người ta.

“Hoàng huynh, ta cũng không tranh của ngươi cái gì bao giờ, chỉ duy có lúc này mà thôi.” Năm đó khi tranh giành ngôi vị hoàng đế, tiếng nói của Cẩn vương gia hắn cũng rất lớn, hắn có chiến công trác tuyệt, tiếng tăm vang khắp thiên hạ, không ít văn võ quan theo hắn, sai đâu đánh đó. Nhưng hắn cho tới bây giờ chưa từng tranh giành, ngôi vị hoàng đế với hắn không là gì cả.

“Được, vậy đây là lúc quyết định.” Chính Hiên chuyển động công kích về phía Cẩn Hiên, Cẩn Hiên nghiêng người tránh được.

Vũ Tình thấy tình thế không đúng,“Này, các ngươi đang làm gì thế hả, chơi bóng hay đánh người vậy?” Sao đang tốt đẹp lại thành ra như vậy? Bọn họ không phải huynh đệ tình thâm sao?

Hai người đánh đến lúc khó phân thắng bại, một bàn tay bắt được cánh tay đối phương, tay kia thì nâng lên quấn lấy nhau, đánh đến mạc danh kì diệu.

“Vì sao không ra tay đi?” Cẩn Hiên hỏi.

“Còn ngươi? Tại sao cũng không ra tay?” Năm đó, hắn đã ra tay với đại ca của mình một lần, hắn thật sự không muốn tái diễn lịch sử, mà lý do cư nhiên vẫn là vì nữ nhân.

“Bởi vì ngươi là nhị ca của ta.” Năm đó hắn  cảm thấy đại ca nhị ca vì một nữ nhân thật sự không cần đến mức như vậy, bây giờ hắn mới nghĩ ra được rằng, yêu một người khắc cốt ghi tâm, chính là thân bất do kỉ.(Vi: ko phải chuyện bản thân có thể tự chủ)

“Cũng bởi vì ngươi là tam đệ của ta.”

Hai người nhìn nhau cười, tay vẫn không hề buông ra…… Huynh đệ quan trọng, nhưng thê tử cũng rất quan trọng. Đối mặt với sự lựa chọn giữa tình thân và tình yêu lựa chọn, bọn họ đều cảm thấy vô lực và cũng không thể rút lui.

“Tình hình bây giờ là thế nào vậy?” Dật Hiên thấy rất kì lạ, như vậy quả thật không giống chuyện mà nhị ca và tam ca làm a.

“Ta đâu có biết.” Lúc này nàng sốt ruột hơn bất cứ ai, không muốn Cẩn Hiên bị thương, lại càng không muốn Chính Hiên cũng bị thương.

“Tam đệ, thực xin lỗi.”

“Ta cũng vậy.”

Không hổ là huynh đệ, thời gian hai người ra tay liên tục không kém đến một khắc. Chính Hiên bị đẩy lui vài bước, mà Cẩn Hiên lại phải lui xa hơn, bóng tự nhiên rơi vào tay Chính Hiên. Hắn ngay cả đầu cũng không quay lại, ném quả bóng về phía sau, đúng chính giữa rổ.(Vi: Michael Jordan thời cổ đại???)

Đằng sau hắn chẳng lẽ cũng có mắt sao? Như vậy mà cũng ném trúng được? Có điều lúc này Vũ Tình không rảnh nghĩ nhiều như vậy, chạy ngay đến trước mặt Cẩn Hiên,“Cẩn Hiên, ngươi không sao chứ?”

Cẩn Hiên nhìn Vũ Tình, ánh mắt ảm đạm:“Không sao đâu. Hoàng huynh, ngươi thắng rồi.”

“Ngươi đang bị thương, ta thắng không vẻ vang gì. Trận đấu lần này có thể không tính!” Khi nhìn thấy Vũ Tình chạy đến bên Cẩn Hiên, hắn cảm thấy người thua dường như là hắn. Cho dù hắn có thắng được trận đấu này thì sao chứ, trái tim Vũ Tình không ở bên cạnh hắn, vẫn là hắn thua.

“Không, thắng chính là thắng. Thần đệ nhận thua.”

“Chỉ là một trận thi đấu hữu nghị, làm gì mà nghiêm trọng như vậy? Tiểu Hiên Tử, ngươi cũng thật là, Cẩn Hiên đang bị thương, sao ngươi lại khiến hắn thành thế này. Nếu vết thương của hắn tái phát thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa hắn là đệ đệ của ngươi nha, sao ngươi có thể nặng tay như vậy.” Vũ Tình mang bộ mặt giáo huấn hắn.

Mỗi câu của Vũ Tình đều khiến trái tim Chính Hiên đau đớn. Ta làm như vậy là vì ai? “Hắn bị thương, ngươi đau lòng sao? Ngươi để ý đến hắn như vậy ư?” Ngươi có từng nghĩ tới việc ta có lẽ cũng sẽ bị thương không? Khi Vũ Tình chạy tới chỗ Cẩn Hiên, người trong lòng nàng là ai?

“Ta……” Nàng chỉ là lo lắng Cẩn Hiên sẽ đau lòng mà thôi a, tại sao Tiểu Hiên Tử lại tức giận như vậy? Nếu đổi lại là Tiểu Hiên Tử, nàng cũng sẽ rất rất lo lắng.

“Có lẽ trẫm nên sớm biết.” Lời nói của Chính hiên tràn ngập bất đắc dĩ, tình yêu vốn không thể miễn cưỡng, là hắn không đúng, hắn không nên cưỡng cầu một tình yêu không thuộc về mình. Có lẽ hắn sinh ra đã không có tình yêu, từ khi là hoàng đế mọi thứ đã được quyết định, ai bảo hắn sinh ra trong nhà đế vương chứ?

“Biết cái gì cơ?” Hôm nay Chính Hiên sao lại là lạ? Chẳng lẽ là vì cuộc chiến đêm nay? Cũng đúng, lật đổ Nguỵ Trọng Hiền cũng không phải chuyện dễ dàng, khó trách hắn lo lắng như vậy.

“Người ngươi thích là Cẩn Hiên, đúng không?” Chính Hiên xoay người rời đi! Vì muốn gặp nàng, hắn bỏ xuống hết thảy mọi việc trong cung. Vì muốn nàng hồi cung, hắn không tiếc ra tay với huynh đệ thân nhất, đổi lại chỉ có thể là như thế này sao?

Vũ Tình nhìn bóng dáng hắn, lẩm bẩm:“Ngươi đang nói cái gì vậy? Người ta quan tâm nhất là ngươi a.”

Một câu nói vô tình lại rơi hoàn toàn vào tai Cẩn Hiên….. Hắn nên sớm hiểu….. Người Vũ Tình yêu không phải hắn, cho tới bây giờ vẫn đều là Chính Hiên……