Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 163: Tâm tư của Phong Linh




- Hắn mời ta?
Lăng Tiêu cầm phong thư trong tay, khẽ nhếch miệng lạnh lùng, khốc liệt.

Ngày đó, Kiếm Tông cướp ma thú bậc năm của Thái tử điện hạ ngay trên phố, sau đó nghênh ngang đi khỏi. Lúc ấy Lăng Tiêu còn tuyệt đối không thể tưởng được chính là Nam Phương Vương. Nhưng giờ mình tới đây, lại gặp đúng gã Kiếm Tông đó, nếu nói chuyện này không chút liên hệ tới Nam Phương Vương, chính Lăng Tiêu cũng không thể tự thuyết phục nổi bản thân!

Phúc bá hơi nheo mắt lại, thưởng thức trà, thản nhiên nói:
- Thiếu gia, ta đề nghị ngài nên đi. Dù sao, trước mắt chúng ta vẫn chưa thực sự đủ thực lực để so sánh với thái tử điện hạ và nhị điện hạ. Căn cứ của chúng ta lại ở phương nam, tạm thời cần giữ quan hệ tốt với Nam Phương Vương! Cho nên bất kể Kiếm Tông kia có phải người của Nam Phương Vương hay không, chúng ta đều nên đi một chuyến.

- Chúng ta?
Lăng Tiêu nhìn Phúc bá
- Ngài cũng muốn đi à?

Phúc bá cười nói:
- Đương nhiên thiếu gia, của ta, ngài đi đến đâu, ta liền theo tới đó! Nếu không, sao có thể trở thành một quản gia ưu tú được chứ!

Lăng Tiêu vui vẻ cười, biết Phúc bá muốn đi cùng để hỗ trợ mình, gật đầu nói:
- Tốt, vậy chúng ta cùng đi một chuyến.

Diệp Vi Ny đang tự nhốt mình trong phòng. Sắc mặt nàng tái nhợt, thậm chí đôi môi cũng không còn một chút huyết sắc. Vừa rồi, khi người đưa thư mang thư tới cho Lăng Tiêu thì cũng tiện thể đưa cho nàng một phong thư.

Nguyên bản Diệp Vi Ny còn kinh ngạc, tự nhủ không hiểu Nam Phương Vương gửi thư cho mình làm gì. Không ngờ vừa mở thư ra, nàng đã sợ ngây người, tâm loạn như ma, miễn cưỡng mang một bình trà cho Lăng Tiêu và Phúc bá xong liền vội vàng trở về phòng. Trong thư của Nam Phương Vương chỉ có vài câu rất đơn giản, lại không hề có gì uy hiếp hay đe dọa nàng, chỉ một vài câu hỏi quan tâm tới Diệp Tử, hỏi nàng đi theo Lăng Tiêu đã quen hay chưa, còn nói rất cao hứng vì nàng có thể tìm được một chỗ dựa tốt như vậy! Ngoài ra, thư không viết thêm gì cả! Mặc dù vậy, từ đáy lòng mình, Diệp Vi Ny càng lúc càng cảm thấy bất an mãnh liệt. Nàng rất hiểu dưỡng phụ của mình, tuy rằng không biết dưỡng phụ có phải theo phe Nam Phương Vương hay không, nhưng hiển nhiên nhất định là người có quan hệ với Lý Võ Thông! Thân phận và địa vị của người nay cũng không phải là thấp, nếu không không phải trong thư nói tới mấy đứa nhỏ ở thị trấn Ô Thản, hơn nữa còn đúng là bút tích của dưỡng phụ, Diệp Vi Ny thậm chí không tin là mình lại nhân được tin tức của dưỡng phụ ở đây. Nàng thầm nghĩ, có lẽ ngay từ sau khi vào Học viện Đế quốc, mình đã bị dưỡng phụ phát hiện, nếu không sẽ không thể nắm tình huống của nàng rõ như trong lòng bàn tay vậy được!

Diệp Vi Ny bỗng nhiên có cảm giác nhụt chí, dù mình vùng vẫy thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi bàn tay người ấy! Khuôn mặt uy nghiêm chẳng bao giờ cười của nam nhân đó lại hiện lên trong đầu Diệp Vi Ny.

Diệp Vi Ny ngồi trên giường, co mình trong góc tường, hai tay ôm đầu gối, đầu chúi xuống đầu gối, mái tóc đen mềm mại rũ xuống, hiện ra vẻ bất lực. Ông ta... nhất định cũng biết thực lực ta tăng lên, thực đáng chết! Ta không nên để ảnh hưởng tới hắn, ta nên sớm rời khỏi hắn là được rồi! Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Diệp Vi Ny. "Nhưng... nhưng sao ta thực sự vẫn còn lưu luyến hắn? Hắn vẫn còn đáp ứng, phải đi một chuyến theo giúp ta giải quyết xong một việc, nhưng hôm nay không ngờ người đó lại có liên quan tới Nam Phương Vương... Còn có cả Kiếm Tông thực lực mạnh mẽ nữa... Lăng Tiêu hiện giờ chẳng thể nào đấu lại được phe của Nam Phương Vương"

Diệp Vi Ny trăm mối tơ vò, trong lòng âm thầm quyết định: "Chính mình phải cùng Lăng Tiêu đi tới gặp Nam Phương Vương. Bất kể như thế nào đều phải gặp dưỡng phụ một lần, nói rõ ràng với hắn. Đúng là là hắn nuôi ta lớn, nhưng ta cũng đã làm rất nhiều chuyện cho hắn, ta đã không còn nợ nần gì hắn cả! Từ nay về sau, ta chính là ta, ta muốn cùng Lăng Tiêu song hành! Về phần bọn nhỏ này... Chờ tỷ tỷ, tỷ sẽ mang các ngươi đi, thị trấn Ô Thản không phải là nhà của các ngươi! Thành Penzias mới là nơi để các ngươi vui chơi!"
Trên mặt Diệp Vi Ny lộ ra vẻ kiên quyết.

……………………

- Muội cũng muốn đi theo ta?
Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt kiên quyết Diệp tử, trong lòng có chút nghi hoặc. Gần đây Diệp tử đang cố gắng đột phá Cuồng Kiếm Sư, lúc nào cũng nỗ lực phi thường, lẽ ra phải ở nhà tiếp tục tu luyện, không nên đi ra ngoài cùng mình chứ.

- Là muội sợ ta gặp nguy hiểm sao ?
Lăng Tiêu dịu dàng hỏi

- Muội nói rồi, chúng ta cùng tiến cùng lùi.
Ánh mắt Diệp Vi Ny thoáng cười, hơi xấu hổ nói:
- Người ta thích đi theo bên cạnh huynh. Hì hì, không chê ta làm vướng bận chân tay huynh chứ?

Lăng Tiêu lắc đầu mỉm cười, trên mặt Diệp Vi Ny lộ ra vẻ thắng lợi

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Phong Linh đang ở trong phòng lật xem một ít tư liệu. Ở đây một thời gian khá lâu khiến nàng rất thất vọng. Nàng vốn nghĩ mình là một "hòn ngọc cưng" của phụ thân, nhưng sao đến tận bây giờ vãn không hề có một phong thư nào tới, cứ như thể đã quên hẳn đứa con này rồi vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Đã có một thời gian tiếp xúc với thế tục, tính tình của Phong Linh cũng không còn vội vàng xúc động như trước, mỗi ngày đều chơi đàn, đọc sách, cũng là nhàn nhã trôi qua từng ngày. Bởi vì gần đây cảm thấy nhàm chán nên đã bắt đầu giúp đỡ Lăng Tiêu xử lý một số chuyện của Binh đoàn Tia Chớp.

Phong Linh là một cô gái thông minh, có nhiều chuyện chỉ cần đọc hoặc nghe một chút là thông tỏ. Tính cách nữ nhân của nàng lại càng chu đáo hơn hẳn so với nam nhân.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên vài tiếng đập cửa. Phong Linh buông sách, cất giọng trong trẻo:
- Ai đó?

- Là ta !
Lăng Tiêu nói:
- Ta có thể vào chứ?

Phong Linh sửng sốt, ngày thường chỉ có Diệp Vi Ny, Hoàng Phủ Nguyệt, Xuân Lan và Thu Nguyệt đến đây. Hiện tại, họ đã trở thành khách quen của biệt viện này.

Còn Lăng Tiêu vốn căn bản không hề thấy bóng dáng, chỉ nghe nói vẫn thường tu luyện. Thời gian dần trôi, hận ý của Phong Linh đối với Lăng Tiêu cũng dần phai nhạt. Kỳ thật ngẫm lại, người ta cũng không có làm sai cái gì, nếu đổi là mình bị ám sát, chắc chắn sẽ không bỏ qua đố phương. Hiện giờ người ta chỉ giam lỏng nàng ở đây đã là ban ơn cực lớn rồi. Đương nhiên, dù hiểu được như vậy nhưng giai nhân bị giam cầm vẫn canh cánh trong lòng về sự kiện kia, cho nên vừa nghe Lăng Tiêu gọi, Phong Linh đã bật dậy, trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi:
- Có việc gì?

Lăng Tiêu không trả lời nàng mà đẩy thẳng cửa đi vào.

Phong Linh lập tức đứng lên, trợn mắt nhìn Lăng Tiêu:
- Ngươi có biết lịch sự không vậy? Hơi quá đáng rồi đó! Ta không cho ngươi vào!

Lăng Tiêu ảm đạm cười, ném cho nàng một cái bình sứ không lớn nhưng cực kỳ tinh xảo, trên mặt có vẽ sơn thủy đồ rất sắc nét, tuyệt đối là tinh phẩm, có tiền chưa chắc đã mua được.

Vẻ mặt hồ nghi, Phong Linh tiếp lấy nó, cẩn thận đánh giá vài lần, sau đó hỏi:
- Đây là cái gì? Là thuốc độc mà ngươi mới phát minh hả ?
Nàng biết Lăng Tiêu sẽ không tự nhiên vô cớ đưa cho nàng cái bình sứ tinh xảo như thế này, hỏi giọng đầy châm chích.

- Đúng vậy, những người khác đều rất quan trọng cho nên chỉ có thể tìm ngươi để thử.
Khuôn mặt anh tuấn của Lăng Tiêu hiện lên nụ cười mê người. Thấy sắc mặt Phong Linh có vẻ khó coi, Lăng Tiêu mới khẽ thở dài:
- Trong bình này có mười khối đan dược. Cứ ba tháng ngươi ăn một viên có thể duy trì thực lực của ngươi trong thời gian ba tháng!

Đôi mắt Phong Linh thoáng ngạc nhiên vui mừng, nhưng nàng vẫn hỏi với giọng lạnh như băng:
- Vì sao?

- Có lẽ một ngày nào đó ta không thể trở về được. Nếu bởi vì ta mà cả đời ngươi không thể khôi phục được thực lực, ngươi sẽ hận ta tới tận lúc chết mất.
Lăng Tiêu thoải mái cười nói:
- Cho nên, ngươi hiện tại có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào tùy thích.

Phong Linh ngây người một lúc lâu mới thầm thì:
- Ngươi không sợ ta trở về rồi sẽ báo thù ngươi sao?

Lăng Tiêu cười khẽ nói:
- Có lẽ thế.

Phong Linh liếc Lăng Tiêu một cái sắc như dao, sau đó nói:
- Ta không tin ngươi lại tốt như vậy. Là ngươi đang lừa gạt để tranh thủ sự thông cảm của ta phải không! Ngươi đang gặp một sự phiền toái nào đó, muốn cho ta quay về sư môn tìm người giúp ngươi, đúng hay không?

Lăng Tiêu nhún nhún vai, bất đắc dĩ cười nói:
- Óc tưởng tượng của ngươi cũng quá phong phú rồi đó. Ngươi đừng tưởng cứ rời khỏi là có thể trả thù được ta. Sau khi dùng hết đan dược này, thực lực của ngươi lại trở về như bây giờ! Cho nên, ngươi còn phải tới gặp ta để dùng một viên Cố Nguyên Đan. Ăn nó xong, ngươi mới có thể hoàn toàn khôi phục thực lực mà không bị phản ứng phụ, thậm còn khiến thực lực của ngươi tăng trưởng thêm cơ! Đương nhiên, ngươi cũng có thể không tin lời ta nói, gọi sư môn của ngươi tới báo thù. Dù sao, chỉ cần ta chết, ngươi sẽ chẳng bao giờ lấy được Cố Nguyên Đan!

- Quả nhiên ngươi vẫn đê tiện, vô sỉ như vậy!
Phong Linh nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Tiêu. Đáng tiếc, lúc này hắn đã biến mất không chút hình dáng.

Cửa phòng bị nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cách với ánh sáng và thanh âm ồn ào, náo nhiệt bên ngoài. Phong Linh nghiến răng, hung hăng giơ chiếc bình sứ lên cao, định nện xuống đất nhưng rồi lại thở dài, mở nó ra. Nhẹ nhàng lấy ra một viên, một luồng hương thơm nồng đậm lọt qua lỗ mũi, thấm vào tận trong lòng khiến cả đầu óc và toàn thân nàng đều cảm thấy hưng phấn. Đặt vào miệng, một hương vị ngọt ngào thông qua lưỡi chảy vào trong lòng. Ngay sau đó, một luồng nhiệt lưu chảy mạnh khắp nơi trong kinh mạch toàn thân Phong Linh. Nội lực tràn đầy trở lại trong nội thể Phong Linh trong nháy mắt.

"Cảm giác nắm giữ sức mạnh quả thật là tốt!" Vẻ mặt Phong Linh phấn chấn hẳn lên. Lúc này, nàng quả thật hận không thể ngay lập tức lao ra ngoài thi triển kiếm kỹ đã được Lăng Tiêu cải tiến. Bàn tay nàng vẫn nắm chiếc bình sứ nhưng nội tâm đã dậy sóng!

Tuy rằng hận Lăng Tiêu khóa thực lực của mình lại, nhưng nàng vẫn phải thừa nhận Lăng Tiêu quả thực là thiên tài! Bất kể là võ đạo hay y thuật, hắn đều tuyệt đối là thiên tài! Người như vậy, nếu là bị các thế gia ẩn tàng phát hiện, sợ là sẽ nổi phong ba để tranh đoạt lấy hắn… Nếu hắn có thể gia nhập sơn môn của mình, như vậy chỉ sợ không tới trăm năm, gia môn mình có thể tăng lên thành môn phái tam lưu… thậm chí nhị lưu! Nhưng… vì cái gì mà hắn gia nhập gia môn của mình?
Phong Linh như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai gò má chợt ửng hồng, hừ một tiếng, nghĩ "Người này âm hiểm giảo hoạt, cho dù mình tự bán mình cho hắn, hắn cũng không làm theo những gì mình muốn đâu!" Phong Linh nghĩ tới đây, ánh mắt càng trở nên mông lung.