Ngạo Thế Cuồng Phi - Khuynh Thanh

Chương 13: Ninh Viễn




Lễ tang A mã kéo dài liên tục ba ngày, vô cùng long trọng.

Khi nàng nâng linh bài A mã đi ở phía trước, liền nghe được người qua đường nhỏ giọng bàn tán.

"Ngươi nghe có nói sao? Thiên kim Bối lặc phủ ngày đó ở trên đại điện hết nổi bật, trình diễn một cái tài nghệ liền áp đảo mọi hoàng hoa khuê nữ khác, thậm chí hoàng thượng và Thái hậu cũng đều thất thần nữa đó!"

"Còn không phải sao! Bây giờ may mắn được nhìn thấy, quả nhiên là đẹp như thiên tiên, chậc chậc."

••••••

"Nghe nói Lê bối lặc được phong Hầu Gia rồi. Cả nước ai để điếu ba ngày, hoàng thượng thật đúng rất coi trọng nha! Không phải muốn nạp bé gái mồ côi này làm phi chứ!"

"Cái gì nha!" Người nọ khinh bỉ nói: "Cũng là làm bộ làm tịch thôi, ngươi phải biết rằng, nhớ ngày đó này Bối Lặc Gia là con trai Tiên Hoàng sủng ái nhất, nhưng lại chỉ ••• "

Giọng nói người nọ dần dần biến mất. Cho dù ngẫu nhiên có người đề cập đến, lòng của nàng cũng tự nhiên đau lên. Là nàng suy nghĩ nhiều quá sao? Lạc Hiên ca ca là không thật tâm à? Không, nhất định là thật tâm, làm sao có thể là không chứ? Khẳng định đúng vậy! Nàng một lần lại một lần tự nhủ với bản thân, nàng phải tin tưởng Lạc Hiên ca ca.

Khi giấy tiền vàng bạc lặng yên bay lượn đầy trời, một trận gió lãnh liệt thổi qua. Nàng vừa mới điều chỉnh tốt tâm tình nhưng trong phút chốc lại cảm thấy bất an, làm như có một tầm mắt sắc bén cố chấp dõi theo nàng. Cuối cùng thừa dịp trong lúc ngẩng đầu giả bộ vô ý đánh giá, bên phải sườn lầu hai trên tửu lâu một đạo bóng đen chợt lóe rồi biến mất. Nàng lập tức cảnh giác, không dám buông lỏng. Lát sau tất cả đều bình thường như mọi ngày. Nhưng mà thỉnh thoảng lại có một vài người qua đường gây ra tiếng động lớn nháo làm nàng cả kinh một thân mồ hôi lạnh.

Đêm khuya, nàng một mình nằm ở trên giường, khi nhớ lại chuyện mấy ngày nay, mới giựt mình thấy, đối với Ninh Viễn, nàng căn bản là không sợ hắn. Không biết vì sao, chẳng sợ cho dù biết hắn rắp tâm bất lương, nàng vẫn không sợ hắn.

Hắn chỉ nói ba câu.

"Tại hạ Ninh Viễn. Là chủ nhân bái thiếp đỏ này. Tiểu thư đồng ý hay không?"

"Tại hạ Ninh Viễn."

"Quy, ta cưới nàng. Có đồng ý không?"

Từng câu hắn nói đều cho thấy sự hèn mọn của nàng, còn có bối lặc phủ xuống dốc, những câu nói đều vội vã truy hỏi đáp án của nàng, lại vô cùng kiên định cho rằng nàng nhất định sẽ đồng ý. Thậm chí, gả cho hắn, giống như là ban cho nàng vinh quang Chí Cao Vô Thượng vậy.

Nàng làm sao mà không từng nghĩ tới, vì danh dự bối lặc phủ, làm phu nhân phủ đại tướng quân, là một lựa chọn thật tốt. Cho dù là có yêu nhau hay không, chỉ cần có cái danh phận kia là đủ rồi. Nhưng mà, người tính tình quật cường bướng bỉnh như nàng, tuyệt đối không nguyện bị người khinh miệt. Huống chi, trong lòng nàng, sớm đã có người khác. Cứ cho là đại ca ca bạch y phiêu tay áo kia trong mắt không có nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn không tiếp nhận được người khác.

Nàng bỗng nhiên sáng tỏ, vì sao nàng đối với Ninh Viễn như vậy, vì sao nhưng không có sinh ra sợ hãi. Hắn bạch y phiêu tay áo, rất giống lạc Hiên ca ca sáu năm trước.

Rốt cục, nàng nặng nề nằm ngủ. Một ngọn gió bên ngoài cửa sổ thổi vào xốc lên màn che màu trắng tinh bên giường nàng, một đạo bóng đen lẳng lặng bay vào, ngồi tựa trên cạnh giường, dường như đang suy tư cái gì.

Nàng ở trong mộng an ổn mỉm cười. Lạc Hiên ca ca cùng nàng đến một nơi du ngoạn, có kỳ cảnh Bách Hoa đua nở, có dây xích đu đang lắc lư, có hắn kéo tay nàng để trong lòng bàn tay. Hắn mỉm cười với nàng, sáng rực như ánh Mặt Trời.

Khung cảnh tuyệt vời như vậy, nàng mỉm cười ngọt ngào khẽ gọi một tiếng, một tiếng này vô cùng thân thiết, "Lạc Hiên ca ca, lạc Hiên ca ca •••" giờ khắc này không có này khăn lụa mỏng ngăn cản, trong bóng đêm đen tối làm nổi bật lên giọng nói dịu dàng động lòng người, vô cùng tuyệt mỹ. Chính là, của nàng Mộng Nghệ, trong suốt truyền vào bên giường người áo đen truyền vào tai. Của hắn mặt mày nháy mắt nhíu chặt thành một đoàn, ngón tay vốn phủ trên má nàng cũng hơi hơi dừng lại, trong nháy mắt liền đã dời đến huyệt vị trên cổ nàng.

Nàng đột nhiên bừng tỉnh, bên trong đồng tử chứa đầy sợ hãi, theo bản năng muốn quát lên nhưng yết hầu bị bóp chặt làm lời nói của nàng phải nuốt trở vào. Nàng không dùng được một tia khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân vô cùng cuồng ngạo mới gặp một lần ở trước mắt, không biết hắn muốn làm gì.

Hắn rốt cục mở miệng, tựa như chế nhạo, "Nhanh như vậy đã đem ta quên đi?" Mới ba ngày mà thôi, nàng sao có thể đem hắn quên mất? Tay hắn phủ lên má phải trơn nhẵn như mỡ đông của nàng, thật non mềm, mơn trớn từng chút từng chút một, lại ôn nhu vạn phần, giống như sợ làm nàng bị thương vậy.

"Ngươi ••••••" nàng lại thử mở miệng, nhưng vẫn không phát ra được chút âm thanh gì. Như vậy, là bị điểm á huyệt ư! Cứ như vậy lặng yên không một tiếng động liền vào khuê phòng của nàng, chắc là người có võ công cực cao! Nhưng cũng chưa hẳn là người tốt, có hành vi như vậy trong đêm khuya làm sao có thể là người tốt! Bất an trong lòng nàng ngày càng tăng, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại. Đầu ngón tay cứng rắn nhưng lại ôn nhu di chuyển tới bờ môi của nàng, lạnh lạnh như băng.

"Hiện tại có thể rồi." Hắn cười nàng, giống như là tự giễu.

Nàng quả thật là nữ tử thanh lệ thoát tục, không uổng công hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Khuôn mặt thanh tú không phấn trang điểm, mắt tinh nhắm chặt, lại cực kỳ giống tiên tử. Chỉ là vết sẹo này, ngày ấy hắn mơ hồ nhìn thấy qua khăn lụa mỏng, cũng không nghĩ nó lại dữ tợn như vậy.

"Ta nhớ được ngươi!" Nàng nói rõ từng chữ từng chữ, không hề có sợ hãi. Nàng sao mà không nhớ hắn cho được? Cuồng ngạo như vậy, dõng dạc như vậy, từng câu từng chữ liền đánh vào tâm tư trong lòng nàng.

"Ngươi không sợ ta?" Hắn trêu đùa, có rất ít nữ tử trong cung không sợ hắn nha.

Nàng kiên định lắc đầu. Đúng vậy, không sợ, không có lý do gì không sợ. Thậm chí, cái phủ này chỉ còn lại một mình nàng, thực sự là không thể tưởng được còn có lý do nào để sợ hãi hơn nữa. Nàng thấy hắn rõ ràng ngẩn người, giống như là cố tìm đường sống trong chỗ chết, nháy mắt mấy cái với hắn, mỉm cười nói: "Ninh công tử, có thể ra bên ngoài chờ ta không?" Nàng sẽ không trốn, với võ công của hắn, nàng muốn trốn cũng trốn không thoát. Nhưng mà bây giờ nàng chỉ mặc mỗi bộ quần áo lót, hắn muốn làm gì nàng cũng đều lo lắng, lo lắng ngay cả một con đường sống để giãy dụa cũng không có.

"Được!" Thình lình bất ngờ, sảng khoái đáp ứng. Hắn mím chặt môi làm ra bộ dáng chính nhân quân tử. Nàng âm thầm cảm thấy may mắn, nhưng cũng không nghĩ trong nháy mắt hắn liền cúi người xuống, chôn đầu tới cổ của nàng, để sát vào lỗ tai của nàng, nhẹ nhàng thổi khí nóng, ái muội nói: "Ta chờ ngươi."

Chuyện chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy như bị dày vò mấy vạn năm, bất đắc dĩ, lại bất lực. Gương mặt nàng trong phút chốc liền nóng rực, gò má mềm mại ửng hồng, che giấu trong bóng đêm, có lẽ là không muốn người khác thấy được.

Chỉ trong vòng một chun trà, nàng liền mặc xong quần áo chậm rãi bước ra bên ngoài. Hắn đang thích ý ngồi trên ghế đá trong viện, thưởng thức ly trà trong tay. Lúc này nàng mới chú ý tới hắn một thân y phục đen, như ẩn như hiện trong đêm tối thần sắc có chút quỷ dị nói không nên lời. Trên eo của hắn có một thanh chủy thủ, là ước chừng chỉ có bảy tấc. Đơn giản như vậy, nhưng lại sắc bén, rất tương phản với bộ dáng nam tử bạch y tay tà áo bay phấp phới lúc sáng của hắn.

Hắn không phải Lạc Hiên ca ca, cũng không giống Lạc Hiên ca ca. Nàng giống như vừa mới tỉnh mộng, thanh tỉnh nhận thức dần thanh tỉnh lại.

"Ngươi xem cái này như thế nào?" Giống như bằng hữu bình thường tán gẫu với nhau, từ bên hông hắn rút ra chủy thủ đưa cho nàng, động tác cực tùy ý. Nàng ngớ ra không có tiếp lấy. Hắn thấy vậy lại đưa tay vươn về phía trước, nhắc nhở: "Hửm?" Cho rằng nàng đang nghĩ cái gì đến xuất thần.

Nàng rốt cục nhận lấy, tuy là không tình nguyện, nhưng cũng tinh tế đánh giá nó. Linh Nhi tỷ tỷ từng nói qua, nữ tử khuê các tối kỵ đụng chạm vũ khí sắc bén, nhất là chủy thủ đao kiếm này nọ, sẽ rước lấy họa sát thân. Nàng biết, hắn có không có ý giết nàng, nhiều nhất, hắn vẫn là muốn cưới nàng, mà cái chủy thủ này, ở chỗ lưỡi dao khắc tên của hắn, bút lực vẫn hào phóng tiêu sái, chắc là vật hay mang theo bên người. Quanh thân chủy thủ có một loại động vật uốn lượn quanh co, không phải xà, cũng chẳng phải Cự Mãng, là Rồng. Rồng! Làm sao có thể là Rồng chứ? Chỉ có bội kiếm của Đương Kim hoàng thượng mới có thể khắc vật quý khí cát tường này. Chân Long Thiên Tử, ngụ ý chính là như thế.

Nàng chấn động. Hắn đem chủy thủ này đưa cho nàng xem, có dụng ý gì?

"Ngươi rút ra nhìn xem." Hắn ôn nhu cười cười với nàng, bỗng nhiên sáng tỏ vì sao lúc nãy nàng do dự không chịu tiếp lấy.

Nàng gật gật đầu, rút chủy thủ ra, thân đao thật là nhỏ bé, vì làm bằng gỗ. Nàng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, tra lại vào vỏ, đặt trên bàn đá, cười yếu ớt nói: "Tốt lắm." Dĩ nhiên tốt lắm, nếu thân đao sắc bén, đó là tội khi quân. Mà Tiểu Đao làm bằng gỗ này, có lẽ là khi hắn nhàm chán rãnh rỗi mà tạo hình thôi.

"Tốt?" Hắn cầm chủy thủ nhẹ nhàng vuốt, lơ đễnh cười cười, "Ta vừa mới dùng nó giết hai người."

"Ngươi!" Nàng kinh ngạc nói không ra lời, hắn là ma quỷ sao? Làm sao có thể coi mạng người giống rơm rạ như thế?

"Ta?" Hắn hơi hơi dừng lại liền cười xấu xa bổ sung, "Chỉ là tiểu thương nhỏ nhoi. Ngươi không cần lo lắng, ta tất nhiên không có việc gì."

Nàng có chút dở khóc dở cười, là con trai của đại tướng quân, hắn tất nhiên không có việc gì. Nhưng mà nàng cũng không phải là quan tâm hắn a, thật là! Cố gắng giữ bình tĩnh, ổn định lại giọng điệu hỏi hắn: "Vì sao lại giết hai người kia?"

"Bọn họ nói chuyện không nên nói!" Hắn trả lời hợp tình hợp lý, thậm chí chết, đối với hai người kia mà nói, tựa như là đương nhiên. (nị nghĩ Viễn ca giết hai người nói xấu Uyển tỷ ở đầu chương í, mọi người có nghĩ như nị ko)

Hắn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn vì sự phòng bị của nàng. Chốn Hoàng cung chính là như vậy, một câu nói một hành động, đều phải thật cẩn trọng. Nàng thẳng thừng chất vấn: " Nói như vậy thì có cái gì đại nghịch bất đạo?" Nàng bắt đầu chán ghét hắn, vốn bản thân còn chút sợ hãi nhưng bây giờ đã biến mất hầu như không còn.

A Mã, mẫu thân, sinh mệnh hai người đi qua hết sức nhẹ nhàng. Nàng không sợ chết, nhưng lại không chịu được con người cứ dễ dàng qua đời như vậy. Mỗi một cái chết, đều nhắc nhở nàng. Sinh mệnh quá mức yếu ớt, thậm chí, hắn chỉ cần một cây đao nhỏ bằng gỗ là có thể tước đoạt tánh mạng người khác.

Hắn ngớ ra, bình tĩnh nhìn người nữ tử trước mắt một khắc trước còn dịu dàng động lòng người, giống như người xa lạ, sau lại trở về gương mặt lạnh lùng lúc trước, "Chính là đại nghịch bất đạo, chính là đáng chết!" Hắn hung tợn nói xong, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh cố chấp.

" Xin ngươi cứ tự nhiên." Dứt lời nàng liền không chút do dự xoay người, trở về thẳng lầu các.