Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 46: Di tích của thần




Ngưng Sương sáng tỏ gật đầu một cái, nàng cũng không hỏi tới tên mặc y phục màu đen nữa, chỉ Thản nhiên nói: “Hôm nay Hải Vô Nhai đã chết, các ngươi cũng được khôi phục tự do, chẳng qua ta hi vọng nhận được lời thề thuần phục của các ngươi.”

Nghe vậy, đám người áo đen kia nhất thời không kìm được vui mừng, đi theo người cường đại như vậy, đây chính là chuyện bọn họ tha thiết ước mơ, sao có không thể không đồng ý chứ.

Lúc này bọn họ nói ra nơi ở, sau đó lại lục tục phát hạ lời thề, Ngưng Sương hơi vểnh khóe môi giương lên một nụ cười hài lòng, “Ta còn có chuyện, cũng không cần các ngươi thời thời khắc khắc đi theo ta, các ngươi đại khái có thể về nhà đoàn tụ cùng với người thân, một ngày nào đó, lúc ta cần tới, ta tự sẽ cho gọi các ngươi.”

Kể từ đó, những người đó càng thêm vui mừng ra mặt, chỉ có người áo đen dẫn đầu kia là có vẻ mặt thê lương.

“Lộ Thông, ngươi không muốn sao?” Ngưng Sương nghi ngờ hỏi, nàng tự nhận là đây là an bài tốt nhất đối với những người này.

Lộ Thông lắc đầu, “Đại nhân, thân nhân của ta đều đã chết trong tay Hải Vô Nhai, hiện tại ta đã là người cô độc, không có nhà để về.” Trong giọng nói trầm thấp lộ ra niềm thương nhớ thật sâu, trước mắt thoáng qua một màn tám năm về trước, trong lỗ mũi giống như vẫn còn có mùi máu tươi quanh quẩn. Thật may là! Thật may là gặp được đại nhân, nếu không hắn vẫn còn đang mất trí nhớ làm tay chân cho Hải Vô Nhai, nhận kẻ thù làm chủ!

Ngưng Sương suy nghĩ một chút, trong đầu lúc này có tính toán.”Như vậy đi, ngươi tới học viện Đế Quốc tìm viện trưởng, ta sẽ viết một phong thư để cho ngươi mang đi, viện trưởng là sư phụ của ta, ngươi trước hãy tới học viện Đế Quốc ở tạm, ba tháng sau ta tự sẽ trở về học viện tìm ngươi, như vậy được không?” Nghĩ đến ba năm qua mình không có chút tin tức, Ngưng Sương cũng muốn để cho người thông báo với Huyền Lão một tiếng, để hắn khỏi phải lo lắng.

Mặc dù tính tình của nàng có chút lạnh lùng, trong xương cũng không thiếu vì tư lợi mà ích kỷ như những người tu luyện bình thường khác, nhưng đối với người quan tâm bảo vệ nàng, nàng lại vô cùng trọng tình trọng nghĩa.

Ngưng Sương bỗng dưng có được khoảng hai ba mươi tên cường giả làm thuộc hạ, mà bọn họ cũng đã báo được thù, lấy được tự do. Kết quả như thế, có thể tính là tất cả đều vui vẻ.

Dưới sự yêu cầu của Ngưng Sương lá cờ thêu hình đầu lâu trên Thuyền Hải Tặc được lấy xuống, sau khi đến cảng Đan Dương, Thuyền Hải Tặc để cho Thiên Nhai Thuyền Hành tạm thời tiếp quản, chờ sau khi Ngưng Sương trở về sẽ tiếp tục xử lý. Mặc dù Hải Vô Nhai đã biến thành một đống tro bụi, nhưng không gian giới chỉ của hắn vẫn được lưu lại, đưa đến tay Ngưng Sương.

Mọi người trên thuyền của Thiên Nhai Thuyền Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Ngưng Sương chỉ còn lại tôn kính cùng cảm kích, không còn một tia tò mò hay dò xét.

Trở về phòng, hai tay Ngưng Sương kết ấn, một tia sáng màu tím thoáng qua, cảnh tượng trong không gian giới chỉ của Hải Vô Nhai trong nháy mắt hiện lên, Ngưng Sương dễ dàng dùng thần thức đi vào dò xét.

Bên trong thú tinh, huyền tinh, cùng với các loại huyền khí, đan dược giống như từng ngọn núi nhỏ, Ngưng Sương xem qua loa một lần, âm thầm cảm thán, thì ra là so với luyện khí, luyện đan, thì cách làm giàu nhanh nhất chính là cướp bóc.

Thuyền của Thiên Nhai Thuyền Hành lại đi thêm khoảng hơn một ngày, rốt cuộc xa xa trông thấy một cái đảo nhỏ, mục đích đã gần ngay trước mắt, nhưng đáy lòng Ngưng Sươn lại sinh ra vài phần lo lắng, mơ hồ cảm giác nguy hiểm trong chuyến đi này có lẽ so với nàng dự tính còn muốn cường đại hơn.

Nhưng lòng kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng nhát gan lùi bước, nàng chỉ đành cố đè xuống phần lo lắng kia xuống đáy lòng, tận lực để cho mình bình tĩnh xuống.

Rốt cuộc cập bờ, Ngưng Sương cùng đám người Lâm Kiền hẹn ngày và địa điểm ba tháng sau tới đón nàng, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người phi thân rời thuyền.

Lâm Kiền yên lặng nhìn đạo bóng dáng màu trắng kia, càng lúc càng xa, như thế nào cũng nghĩ không thông mục đích nàng tới nơi này. Chỗ hoang đảo này là điểm phân cách giữa bên ngoài và Đoạn Hồn Hải Vực, lúc trước bọn họ cũng đã từng tới nơi này, trừ xạ hương kình thỉnh thoảng xuất hiện nhiều hơn bên ngoài, thì trên hoang đảo không có một ngọn cỏ, hay bất kỳ vật gì có giá trị.

Ngưng Sương bước lên đúng là hoang đảo này không có lấy một ngọn cỏ, dùng thần thức tra xét, nơi đây không có dấu hiệu của bất kỳ sinh mạng nào. Nhớ tới lời Mộng lão từng nói với nàng, ở hoang đảo gần Đoạn Hồn Hải Vực, có một nơi nước xoáy, phía dưới nước xoáy chính là truyền tống trận thông tới di tích của thần.

Ngưng Sương xuống thuyền đúng là hoang đảo gần bên ngoài Đoạn Hồn Hải Vực, vừa lúc đi thẳng về phía trước, là đến địa phương Mộng lão đã nói.

Đến địa điểm, nàng cẩn thận tìm kiếm, phát hiện cách hoang đảo mấy dặm về phía bên ngoài cư nhiên thật sự có một chỗ nước xoáy, buông ra thần thức, Ngưng Sương kinh ngạc phát hiện chỗ này cư nhiên thần thức lại không thăm dò vào được.

Đã như vậy rồi, cho dù phía trước có là núi đao biển lửa nàng cũng nhất định muốn xông vào một phen.

Ngưung Sương hít thật sâu mấy hơi, sau đó thả ra lá chắn bảo vệ quang chi dực, chậm rãi bay vào nước xoáy. Vừa tới phía trên dòng nước xoáy, liền có một cỗ dị lực đem nàng hút vào, vèo một tiếng kéo nàng rơi xuống. Sau khi bóng dáng của nàng biến mất ở trên mặt biển, dòng nước xoáy cũng quỷ dị biến mất, trên mặt biển lại khôi phục lại yên bình của ngày xưa.

Đứng ở bên trong quang chi dực, đập vào mắt nàng tất cả đều là nước biển xanh thẳm, giống như sâu không thấy đáy. Ngưng Sương cũng không thấy được truyện tống trận như đã nói, nhưng lại phát hiện màu xanh trước mắt biến thành một mảnh màu đen kịt.

Ở trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, Ngưng Sương rơi vào trầm tư. Nếu chỗ nước xoáy này có lực hút, trong quá khứ, sợ rằng có không ít thuyền bè qua lại rơi vào trong đó, cũng không biết có thể có người đã biết đến di tích của thần trong truyền thuyết hay không.

Nàng đang trầm tư thì bị một đạo bạch quang làm nhức mắt cắt đứt, đập vào mắt nàng là một cái cửa thành to lớn, trong cửa thành hẳn là một tòa cung điện to lớn vô cùng khí thế, đứng ngoài cửa thành nàng mơ hồ còn nhìn thấy mái hiên vểnh ra, dùng huyền tinh thạch khổng lồ xây thành thành tường, tản ra ánh sáng chói mắt.

Trên cửa thành không có bất kỳ dấu hiệu nào, phía trên có hai cây cột đứng thẳng cao vút tầng mây, ánh sáng làm nhức mắt chính là từ hai viên minh châu đính trên hai cây cột này tản mát ra. trên tường thành kiên cố, cứ cách mấy chục mét lại đặt một đại pháo huyền tinh, đại pháo huyền tinh này Ngưng Sương từng thấy qua trong một quyển điển tích thượng cổ ở thư quán của học viện Đế Quốc lưu lại, nghe nói nó là vũ khí có lực sát thương cường đại, đối với tất cả người tu luyện đều có thể tạo thành sự đả kích chí mạng.

Ngưng Sương hoàn toàn rung động, không ngờ đồ trong truyền thuyết này hôm nay nàng lại tận mắt nhìn thấy. Xem ra nguy hiểm trong chuyến đi này chỉ sợ là mình chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng hiện tại đã không còn đường để lui, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là ra khỏi quang chi dực, nhắm mắt đi về phía trước.

Tay của nàng mới vừa chạm đến cửa thành màu đen, liền có một đạo âm thanh hùng hồn từ trên cao vang lên.

“Kẻ tự tiện xông vào phải chết!”

Đơn giản bốn chữ, nói năng có khí phách!

Uy áp trong thanh âm khiến hai đầu gối Ngưng Sương mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống.

Gọi ra Bạch Hổ và Thanh Long để cho bọn họ cùng mình biến thành áo giáp, từ đó, nàng mới có thể miễn cưỡng chặn lại uy áp trong thanh âm này.

Lúc này, Minh Huyễn cũng xuất hiện ở bên cạnh Ngưng Sương, trên mặt tràn đầy rung động ngước nhìn tòa thành trì to lớn cùng với huyền tinh đại pháo trong truyền thuyết. Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Ngưng Sương, Minh Huyễn đè nén rung động xuống đáy lòng, khẽ lắc đầu.

Di tích của thần này chính là thượng cổ di tích, cho dù là đối với người mấy vạn năm trước tung hoành cửu trọng thiên như hắn mà nói, cũng là một truyền thuyết, nên tự nhiên hắn cũng không biết tình huống thật bên trong.

“Chủ nhân, tòa thành trì này ta nhìn thế nào cũng thấy có mấy phần quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp qua ở nơi nào.” Thanh âm của Thanh Long vang lên trong đầu, mơ hồ lộ ra ảo não.

Lời nói của Thanh Long khiến vẻ mặt của Ngưng Sương tăng thêm vài phần nặng nề, căn cứ vào trí nhớ của Thanh Long, hắn bị phong ấn ở Thái Cực phúc địa có thể đã mười mấy vạn năm rồi, nếu như thành trì này hắn từng thấy qua, đây chẳng phải là cũng đã có mười mấy vạn năm rồi hay sao.

Mà căn cứ vào truyền thuyết trên đại lục, di tích của thần chính là di tích của một cuộc chiến tranh cường giả từ thời kỳ thượng cổ, nhưng về trận chiến tranh hủy thiên diệt địa kia lại không có bất kỳ truyền thuyết hay ghi chép nào tồn tại.

Ngưng Sương chống lại ánh mắt khích lệ của Minh Huyễn, do dự trong chốc lát rốt cuộc lại một lần nữa đưa tay ra, nặng nề đẩy cửa thành. Theo tiếng cọ xát vang lên chói tai, cánh cửa vừa dày vừa nặng chậm rãi hé ra một cái kẽ hở, Ngưng Sương vừa định nhìn trộm tình hình bên trong thì.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn liền đem cửa thành chặt chẽ khép lại một lần nữa, đạo huyền lực đánh vào trên cửa thành kia, đem Ngưng Sương chấn đắc bay ra thật xa về phía sau, sau khi nàng rơi xuống mặt đất, ngực càng thêm đau, ‘ phốc ’ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Cho đến khi nàng đem một viên cửu chuyển linh lung đan nuốt xuống, Ngưng Sương mới có thể ổn định thân thể, những năm gần đây, nàng vì để cho chính mình trở nên mạnh mẽ, nàng ăn khổ chịu khổ rất nhiều. Nhưng lại chưa bao giờ giống như lần này, ngay cả đối thủ cũng chưa nhìn thấy, đã bị đánh cho trọng thương phải hộc máu.

Nàng đã không có đường lui về phía sau, ngoại trừ chiến đấu đến cùng, thì không còn cách nào khác.

Tình thế nguy cấp khiến trên mặt phong hoa tuyệt đại của Minh Huyễn hiện đầy vẻ nặng nề, nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngưng Sương, đáy mắt hắn đột nhiên nhiều hơn mấy phần quyết tuyệt. Nha đầu, trên con đường trưởng thành luôn phải có hy sinh, ta lần này liền vì ngươi đánh cuộc một lần.

Điều khí trong chốc lát, Ngưng Sương cảm giác mình khôi phục được bảy tám phần, nàng liền quyết định đánh thẳng vào cửa thành một lần nữa. Hôm nay phía trước có cửa thành phía sau không có đường lui, cho dù là bọ ngựa đấu xe, nàng cũng phải đánh cuộc một lần.

Ngưng Sương một bộ áo giáp màu trắng, đứng ở trước cửa thành trước hai tay liên tiếp kết ấn, trong phút chốc, năng lượng trong thiên địa hướng nàng ùn ùn kéo tới. Từng đoàn từng đoàn huyền quang từ trong trong cơ thể nàng xông ra, ở giữa không trung hóa thành một con cự Long ba đầu.

Tử Minh Thần Long, Xích Dương Hỏa Long, Băng Ngọc Hàn Long theo thứ tự là Lăng Sương ở trong Tử Minh Luân Hồi Quyết, còn Xích Dương Hỏa Thần Quyết cùng với Băng Ngọc thần quyết là do nàng sự lĩnh ngộ sâu nhất biến thành. Ngưng tụ được tinh túy của ba môn công pháp đính cấp này, thì trước mắt Ngưng Sương cũng coi như là bản lĩnh xuất chúng.

Lần nữa kết ấn, Ngưng Sương đem băng huyền lực trong cơ thể, hỏa huyền lực cùng ám hệ huyền lực cũng không giữ lại chút nào gia trì vào trên người cự long ba đầu. Lấy linh hồn lực cường đại điều khiển cự long ba đầu hướng cửa thành mãnh liệt phát khởi công kích, theo cự long ba đầu phun ra từng ngụm long tức giống như thật, từng đạo huyền quang đánh vào cánh cửa màu đen, trên cánh cửa vừa dầy vừa nặng phát ra tiếng va chạm nặng nề.

Nhớ tới một màn vừa rồi, Ngưng Sương biết rõ phía sau cửa là một tên cường giả tuyệt thế đang chờ nàng, điều này làm cho nàng không thể không nhắc chính mình phải cẩn thận, âm thầm đem huyền lực ngưng tụ ở Phượng Ngâm kiếm, chuẩn bị tùy thời ứng phó với tập kích bất ngờ của đối phương.

Ở dưới công kích của cự long ba đầu, cánh cửa màu đen chậm rãi mở ra. Đưa mắt nhìn lại, bên trong cánh cửa là một mảnh hắc ám, Ngưng Sương không thấy được cung điện như đã dự đoán lúc trước cũng không thấy được quảng trường. Chỉ có một cái ghế toàn thân màu đen, trên tay vịn của cái ghế, có khắc phù văn phức tạp, ngồi trên đó là một người mặc áo đen chỉ lộ ra hai con mắt màu đỏ. Kỳ quái chính là người áo đen không có hướng Ngưng Sương phát động công kích, mà hắn chỉ dùng đôi mắt màu đỏ quỷ dị thản nhiên nhìn Ngưng Sương, đáy mắt thoáng qua một ám quang không rõ.

Lam Thiên: Đa tạ những lời động viên cùng những cái Thanks của mọi người, ta nhất định sẽ làm thật tốt để không phụ sự mong đợi của mọi người, xì poi một chút chương sau, chương sau soái ca Minh Huyễn sẽ gặp chuyện không may,

trích đoạn chương sau:

“Huyễn...” Nàng ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy thân thể Minh Huyễn dần dần tiêu tán.

Ngưng Sương nhất thời tâm thần câu liệt chạy như điên, chỉ vì muốn bắt lấy thân thể đang dần biến mất của Minh Huyễn, nhưng lại chỉ thấy trong hư ảo Minh Huyễn hướng nàng vẽ ra một nụ cười không hối hận, nàng còn có thể nghe thấy một lời nói rất nhỏ.

“Nha đầu...”

Câu nói kế tiếp theo bóng dáng của hắn biến mất mà vùi lấp, chỉ còn lại một hạt châu màu đen rơi vào trong tay Ngưng Sương