Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 2: Hương tiêu ngọc vẫn




Thương Khung Đại Lục:

Kiệu hoa đỏ thẫm trang trí bằng một lớp lụa gấm mỏng màu đỏ, tám kiệu phu đứng bên cạnh rất quy củ, không có khua chiêng gõ trống cũng không có mười dặm trang sức màu đỏ, mà tòa phủ đệ trang nghiêm trước mắt, cũng không giống như đang đón dâu, chỉ có sáu gã thị vệ đứng ở cửa.

Nữ tử ngồi trong kiệu hoa, dưới khăn voan màu đỏ thấp thoáng khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhuộm đỏ của nàng. Hôm nay là ngày nàng xuất giá, sau mười năm chờ đợi, hôm nay rốt cục đã được như nguyện, chỉ là vì sao bên ngoài lại im lặng dị thường, vốn là đại tiểu thư con vợ cả trong gia tộc không được sủng ái, gặp phải tình cảnh lạnh lẽo đang chờ đợi nàng phía trước, trong lòng nàng có một dự cảm không tốt.

Tính tình vốn nóng vội, giờ khắc này vẫn không thể nào nhịn xuống, không để ý cái gọi là  lễ tiết, một tay xốc lên khăn voan màu đỏ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bôi phấn kém chất lượng, toàn bộ khuôn mặt trang điểm tái nhợt không có một tia huyết sắc. Một tay xốc mành kiệu lên, kiệu phu đứng ở một bên chỉ hơi hơi quay đầu nhìn thoáng qua liền xoay người như cái gì cũng không có nhìn thấy, trong ánh mắt kia từ từ hiện lên sự cười nhạo.

Nhắc vạt váy bước lên bậc thang, hai gã thị vệ trong phủ tiến lên hai bước, hai thanh trường kiếm lập tức để ngang người nữ tử.

Sắc mặt nữ tử càng lộ vẻ tái nhợt, đang muốn mở miệng thì cánh cửa to lớn lúc này mới mở ra. Thấy vậy, trên mặt của nàng không khỏi lộ ra một tia vui sướng.

Một nam tử từ cửa bước ra, một bộ y phục bằng gấm màu trắng, tóc màu vàng theo gió bay lên, rõ ràng chính là phu quân hôm nay sẽ bái đường  với nàng—— Bắc Thần Hàn, nhưng mà, hiện tại hắn ta lại mặc quần áo màu trắng, rốt cuộc là vì sao.

Nhìn Lăng Tuyệt Trần trước mặt đang kinh ngạc, Bắc Thần Hàn khẽ nhíu mi, bàn tay sau lưng nắm thật chặt, lại vươn ra: "Đây là cho ngươi!" Đơn giản vài từ, lại cực kỳ lạnh như băng, tựa như cô gái trước mắt chỉ là một người xa lạ.

Thu hồi biểu tình kinh ngạc trên mặt, bàn tay run run chậm rãi tiếp nhận bức thư trong tay hắn ta, từ từ mở ra, mùi mực tàu truyền đến khiến cho tâm tình nàng sung sướng một chút. Nhưng mà, khi những chữ kia lọt vào trong tầm mắt, lại làm cho lòng của nàng hoàn toàn rớt xuống vực sâu.

Hưu thư!

Hai chữ giống như đao kiếm đâm vào đáy lòng nàng thật sâu, trong mắt chứa đầy hơi nước, nháy mắt như sắp vỡ đê. Hay tay cầm hưu thư run run không ngừng, cũng là quật cường gắt gao cắn bờ môi của bản thân.

Buồn bã nhếch khóe miệng, nâng mắt lên, thâm tình nhìn nam tử nàng đã yêu mười năm đang ở trước mắt một lần cuối cùng. Trong mắt tràn đầy bi thương sâu đậm: "Được, về sau, chỉ là người lạ!" Ngắn ngủi vài từ, cũng là quyết tâm lớn nhất của nàng. Xoay người, bước xuống bậc thang, khăn voan trong tay vô lực hạ xuống, rơi xuống mặt đất đầy bụi bặm, rốt cuộc nó là sứ mạng duy nhất trong cuộc đời.

Nhìn bóng lưng thê lương của Lăng Tuyệt Trần, ánh mắt Bắc Thần Hàn khẽ lóe lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ.

"Đợi chút!"

Một thanh âm tràn đầy phẫn nộ truyền đến, ngăn cản bước chân của Lăng Tuyệt Trần.

Chỉ thấy một nữ tử toàn thân màu vàng nhạt, từ bên trong cửa đi ra, nhìn Lăng Tuyệt Trần dừng bước lại, liền chạy nhanh tới, vẻ mặt cao ngạo nhìn nàng đang gần tuyệt vọng.

Giương mắt, ánh mắt nhìn Kỳ Nhược Tuyết không buồn không vui, dị thường bình tĩnh: "Có chuyện gì sao?" Ngày đại hôn, còn chưa bái đường đã bị hưu, còn có chuyện gì  làm cho nàng khó chịu hơn chuyện nữa không?

"Ta muốn gửi lời khiêu chiến tới ngươi!" Ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết nhìn Lăng Tuyệt Trần tràn đầy độc ác, vừa nãy ánh mắt Bắc Thần Hàn nhìn nàng chợt lóe sáng rồi tắt, nàng ta không thể quên. Nàng ta thích Bắc Thần Hàn, từ nhỏ đã thích, cho nên, nàng ta nhất định phải loại bỏ hậu hoạn về sau, phải đem biến hóa nhỏ nhất của Bắc Thần Hàn bóp chết trong trứng nước.

Khiêu chiến?

Lăng Tuyệt Trần nghe vậy, tự giễu cười cười, nàng ngay cả tụ khí cũng không thể, mà Kỳ Nhược Tuyết cũng đã là tu vi hoàng giới* đỉnh cao, một trận chiến này, nàng không hề có cơ hội, cũng chậm rãi gật đầu: "Được, ta đáp ứng!"

*Hoàng giới: Cảnh giới vàng.

Thanh âm mang theo tuyệt vọng, nói xong liền chậm rãi rời đi. Nàng như trước không có lựa chọn. Qua hôm nay, nàng cònmặt mũi gì để sống qua ngày, chẳng bằng lưu loát rõ ràng.

Người mới đến từ phía sau, nhìn thấy bóng lưng Lăng Tuyệt Trần dứt khoát rời đi, cũng không ngăn cản, hơi hơi nhíu mi, cũng tự lâm vào trầm tư.

Hai nữ tử tuyệt sắc đang đứng trên đài cao ba thước, một người mặc y phục bằng gấm màu đỏ, hiển nhiên, chính là mặc giá y tân nương màu đỏ. Dù đã lau đi lớp son kém chất lượng kia, những vẫn không thể che dấu sắc mặt tái nhợt của nữ tử. Y phục bằng gấm màu đỏ, không ngừng tung bay theo làn gió nhẹ, tóc dài màu lam, bị gió thổi bay, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, lông mi cong cong run rẩy, con ngươi trong suốt như mặt nước khẽ tràn ra tuyệt vọng.

Một nữ tử khác, có dung nhan tinh xảo, da trắng nõn, cái mũi cao thẳng, trong mắt hàm chứa ý cười, một bộ quần áo mà vàng nhạt bằng lụa mỏng theo gió bay lượn, giống như điệu múa Hồ Điệp, nếu không phải trên mặt kia tràn ngập hận ý dữ tợn, này nhất định là hình ảnh y phục hoàn mỹ, nhưng cũng chỉ là nếu như mà thôi.

"Ha ha, không thể tưởng được ngươi thật sự có gan, thế mà lại thật có can đảm ứng chiến!" Ngữ khí tràn đầy trào phúng, ánh mắt khinh miệt nhìn nữ tử mặc y phục màu đỏ ở đối diện đang im lặng, hôm nay nàng ta nhất định phải hoàn toàn tiêu trừ tai hoạ ngầm của mình.

Nữ tử mặc y phục màu đỏ mím môi, ngẩng đầu nhìn nam tử áo trắng tay đặt trên lan can, như đang xem cuộc vui trong đài cao, ánh mắt lạnh băng lãnh khốc, mặt không chút thay đổi nhìn họ nhưng không hề có ý tương trợ. Trong lòng không khỏi tuyệt vọng, đó là phu quân của nàng, phu quân hôm nay sẽ thành thân, thế nhưng mặc một thân áo trắng, ngay cả hỉ phục cũng không hề thay qua, liền đưa cho nàng một phong hưu thư. Cho dù hôm nay không có trận luận võ này, nàng cũng không còn mặt mũi để sống sót.

Quay đầu, kiên định nhìn nữ tử y phục vàng nhạt: "Ra chiêu đi!" Nàng không thể không ứng chiến, tại Thương Khung đại lục lấy võ đứng đầu này, bị hạ chiến thư, nếu không ứng chiến,  thì chính là địch của toàn bộ đại lục này, bị mọi người khinh thường, bị người đời đuổi giết. Muốn sống, cơ hồ là không có cơ hội! Nam tử đó, nàng yêu thương mười năm, đúng là thật vô tình!

Người vây xem, có chút mềm lòng đối với nữ tử mặc y phục màu đỏ, không khỏi nổi lên một tia thương hại, lại không có người tiến lên, dù sao đây là quy củ, quy củ nơi này, không có người nào có năng lực tới ngăn cản. Bọn họ đều không có năng lực tới trợ giúp nữ tử nhu nhược trên đài cao kia một chút nào.

Lăng gia đại tiểu thư, ngay cả tụ khí cơ bản nhất cũng không làm được, ngay cả một chút huyền khí* cũng không có, thì làm sao đối kháng với nhị tiểu thư của Kỳ gia đã đạt huyền khí ba cấp cao nhất!

*Huyền khí, hay còn gọi là hắc khí: nội lực bóng tối.

Một cánh tay của nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt hơi nâng lên, trong tay rõ ràng là ánh sáng lục nhạt. Mọi người thật sự chấn kinh, Kỳ tiểu thư, chỉ mới có thời gian một ngày, thế nhưng đã đột phá cấp ba cao cấp, đạt tới huyền khí cấp sáu sơ cấp, này này tốc độ thăng cấp, cũng quá nhanh rồi!

Nữ tử mặc y phục màu đỏ thấy vậy, không khỏi lui về phía sau hai bước. Tay đặt bên người, nắm thật chặt, muốn tụ khí, lại phát hiện căn bản là không có biện pháp, trong lòng nàng tuyệt vọng, nàng làm sao lại quên mất, nàng căn bản là không tụ khí được! Vận mệnh đã như vậy, nàng cũng không có sức để thay đổi, chẳng lẽ đã sắp đặt cuộc đời nàng nên chấm dứt bi thảm như thế này sao? Không. Nàng không muốn, cũng không thể!

Mọi người đứng ở một phía trên đài cao không khỏi nhìn chằm chằm vào nam tử đứng bên  lan can đang thờ ơ. Chỉ thấy nam tử một thân y phục bằng gấm lụa màu trắng, đôi mắt lạnh như băng không có một chút độ ấm. Chính là mắt lạnh nhìn nữ tử mặc y phục màu đỏ trên đài cao tứ cố vô thân bị hắn vô tình hưu.

Một người tiến lên, sóng vai với nam tử áo trắng: "Hàn, huynh thật thờ ơ?" Nam tử mặc y phục màu tím, phóng khoáng buông lời cợt nhả, chính là điển hình của một công tử nhà giàu.

Người nam tử áo trắng này chính là vị hôn phu của nữ tử  mặc y phục màu đỏ —— Bắc Thần Hàn! Một đầu tóc đen bóng, một thân cẩm phục tuyết trắng, trên đai lưng buộc một trường tuệ Bạch Lăng (cái này chả hiểu là gì TT^TT), bộ dạng cương nghị không nói không cười, liếc mắt một cái liền có cảm giác chính là cực kỳ lạnh như băng.

Đôi mắt của Bắc Thần Hàn khẽ nheo lại: "Chỉ có người mạnh, mới có lý do để sống sót!" Bình thản nói một câu, giống như chuyện này không quan hệ tới hắn ta. Đúng vậy, thế giới này cũng chỉ có người mạnh mới có thể sống sót, lời của hắn ta không thể nghi ngờ.

Nam tử áo xanh ngồi ở bên cạnh nghe vậy, giống như thật đáng tiếc sải bước đến bên cạnh Bắc Thần Hàn, dựa vào cây cột nhìn về phía đài cao luận võ kia: "Huynh thật không biết thương hương tiếc ngọc, Lăng tiểu thư ái mộ huynh đã hơn mười năm! Thật sự là thần nữ có mộng, Tương Vương vô tâm nha*!" Đôi mắt nam tử thâm thúy khiến người khác bắt lấy không được, hai hàng lông mi dày cũng khẽ gợn sóng, khóe mắt hắn ta, tựa hồ vẫn đều là mang theo ý cười, chưa từng thay đổi ••••••

*Gần giống hoa rơi nước chảy vô tình á.

"Yến Nam Hiên, nếu huynh có lòng như vậy, vậy huynh ra mặt cứu nàng là được!" Nam tử áo tím lúc nãy mới nói lời trêu tức Bắc Thần Hàn, một tay quạt chiết phiến, trên khuôn mặt trẻ con, tràn đầy lơ đễnh. Nam tử trước mắt, làn da trắng nõn, trong lòng hắn ta suy nghĩ gì chỉ hơi chút chú ý là có thể phán đoán ra.

Yến Nam Hiên nhíu mày, buồn cười nhìn nam tử áo tím: "Kiếm Vũ, đây chính là muội muội của huynh, nếu như ta vừa ra tay, đừng nói không được phép đả thương nàng, đến lúc đó huynh đừng đau lòng!" Nói xong, làm bộ sẽ nhảy xuống.

Kỳ Kiếm Vũ chạy nhanh giữ chặt Yến Nam Hiên: "Ai ai ai, huynh cũng không nên xằng bậy, Nhược Tuyết cũng không phải khiêu chiến với huynh!" Hắn ta có lý do gì đi trợ giúp nữ tử mặc y phục màu đỏ kia chứ, Kỳ Kiếm Vũ cũng chỉ quan tâm mà rối loạn thần trí.

"Xem đi, huynh chính là đau lòng muội muội nhà huynh!" Yến Nam Hiên dựa vào lan can, vén tóc dài, biểu tình thật bình thản, tựa như vừa rồi kẻ bênh vực kẻ yếu cũng không phải là hắn.

Kỳ Kiếm Vũ vô tội nhún nhún vai: "Đây chính là muội muội của ta, huynh cho là ai cũng giống như người Lăng gia, nữ nhi phế vật của gia tộc bọn họ ở đây ứng chiến, nhà bọn họ ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, thật tuyệt tình!" Bất quá, ai bảo Lăng Tuyệt Trần ngay cả tụ khí cũng không thể làm được, bị gia tộc đối đãi như thế cũng là ‘ chuyện có thể hiểu được’!

"Aiz, ai bảo người ta không thể tụ khí, là phế vật gia tộc, bằng không gia chủ Lăng gia cũng sẽ không thờ ơ!" Yến Nam Hiên thở dài lắc đầu nói, bọn họ đều là trưởng tử gia tộc, bởi vì đều có tu vi cao, coi như là người trẻ tuổi nổi bật trong gia tộc.

Bắc Thần Hàn nhìn hai vị bạn tốt liếc mắt một cái, nhíu nhíu mày, việc hôn nhân này là gia gia định ra, khi đó cho dù biết Lăng Tuyệt Trần không thể tụ khí, làm mất mặt mũi của gia gia, cũng không có ai dám phản đối, nay gia gia của hắn ta đã qua đời, Lăng Tuyệt Trần cũng mất đi người duy nhất bảo đảm sinh tồn. Chưa từng nghĩ tới, lúc hắn ta bái đường liền đưa một phong hưu thư, Kỳ Nhược Tuyết còn hạ chiến thư, hắn ta thật sự không giúp được gì. Một khi luận võ, sinh tử đành tùy theo ý trời!

Trên đài cao, Kỳ Nhược Tuyết một tay ngưng tụ áng sáng lục nhạt, khóe miệng cong lên, mắt hạnh hiện lên một tiangoan tuyệt, thân hình nhảy lên đứng giữa không trung, hơi hơi gập lại, cong chân, lòng bàn tay hướng xuống dưới, thẳng xuống phía Lăng Tuyệt Trần đang đứng không nhúc nhích, huyền khí từ lòng bàn tay nàng, trong không khí xuất hiện lốc xoáy nho nhỏ, vây quanh Lăng Tuyệt Trần, khiến nàng không thể né ra.

Lăng Tuyệt Trần muốn tránh đi, nhưng hoàn toàn không thể động đậy, mắt thấy càng ngày càng gần huyền khí, nàng theo bản năng nâng tay che đầu, lại không nghĩ tới, thế nhưng làm yếu bớt lực tấn công của Kỳ Nhược Tuyết, cho dù  có thể làm yếu bớt lực tấn công nhưng lại bị huyền khí lưu lại bức lui vài bước mới đứng vững thân mình.

Kỳ Nhược Tuyết khiếp sợ dừng lại cước bộ, nhìn nhìn bàn tay của mình, có lẽ nàng chính là may mắn! Vừa kết thúc, một tay lại tụ khí, thân hình như gió hướng Lăng Tuyệt Trần đánh tới, mọi người chỉ có thể nhìn bóng dáng màu vàng như Hồ Diệp bay lượn trên đài cao, nhanh chóng đánh úp về phía nữ tử mặc y phục màu đỏ đang ngây người.

Lăng Tuyệt Trần vừa mới đứng vững thân hình thì đã nhìn thấy huyền khí trước mắt đang đến, lộ ra uy hiếp với mình, nàng lập tức cảm thấy mình không thể hô hấp, bước chân liên tiếp lui về phía sau, một người ép sát, một người lui về phía sau, đứng gần mép đài cao mà không biết, một bước không vững, trượt chân rớt xuống.

Mọi người ồ lên, như vậy liền mất đi một kiếp sao?

Mọi người ở đây đang chờ đợi Kỳ Nhược Tuyết lại ra tay tiếp thì Lăng Tuyệt Trần trên đài cao thế nhưng lại ngã trên mặt đất, không nhúc nhích. Nàng cảm giác được tính mạng của mình đang dần mất đi, hai mắt bị màu đỏ bao phủ, nàng biết, nàng rốt cuộc không thể đứng lên, sinh mạng nàng cả đời này thật đáng buồn, ở một giây này sẽ hoàn toàn kết thúc.

Trong nháy mắt mọi người ở đây đều nghi hoặc, máu tươi chảy ra từ sau lưng Lăng Tuyệt Trần! Toàn thân mặc y phục màu đỏ, cùng với màu máu tươi chảy sau lưng, giống như một đóa hoa hồng nở rộ vô cùng kiều diễm, như một bài hát bi tráng hoàn mỹ dành cho nàng.

Lúc này ••••••

Bắc Thần Hàn, Yến Nam Hiên, Kỳ Kiếm Vũ đang đứng ở trên đài cao cũng không thế không trợn to hai mắt, nhìn Lăng Tuyệt Trần không cử động nữa, trong lòng bọn họ đồng thời hiện lên một cái ý niệm trong đầu, chính là: Lăng Tuyệt Trần đã chết!

Bắc Thần Hàn nhíu nhíu mày, vung tay lên, một gã tiểu đồng tiến lên, ôm quyền rồi xoay người rời đi. Giờ khắc này bọn họ đã đoán trước, vốn là mong Kỳ Nhược Tuyết có thể thủ hạ lưu tình, lưu lại Lăng Tuyệt Trần một mạng, cũng không từng nghĩ tới sự tình đã xảy ra một màn bi kịch này.