Ngày Đông Nắng Ấm

Chương 4: Ngoại truyện: kỳ khả thu miệng quạ




Hôm nay Văn Tiểu Sơ vẫn như thường lệ phải dậy sớm đi làm, Giang Chấn hiếm thấy nghỉ phép.

Thế nhưng Văn Tiểu Sơ lại ỷ lại giường, lăn từ giường đầu Đông đến giường đầu Tây cũng không đứng lên, muốn bác sĩ dỗ cậu. Giang Chấn mặc đồ ở nhà kẻ đường hoa văn chui vào chăn hôn cậu một hồi, dùng tay vừa xoa vừa bóp cái bụng mềm mại của cậu, cuối cùng nháo đến khi cậu tỉnh lại.

Kết quả ỷ lại giường đến nhất thời sảng khoái, nên đã bị kẹt xe.

Văn Tiểu Sơ giống như con kiến trên chảo nóng đi lòng vòng khắp phòng, cuối cùng cầm quần áo mặc chỉnh tề, chạy như điên tới cửa đổi giày, bị Giang Chấn giữ lại ăn rất nhiều hải sâm. Đó là trái cây khô mà cha mẹ Giang Chấn gửi tới, đã ngâm nước suốt một đêm, giống như khối thịt béo không mùi không vị, Văn Tiểu Sơ ghét ăn nhất loại hải sản có tiếng mà không có miếng nhất, uổng cái danh hải sản mà lại không có hương vị hải sản, hai người vật lộn ở cửa hết hai phút, cậu ăn mà mặt như đưa đám, sau đó dùng cái miệng ướt át hôn lên mặt bác sĩ một cái, rồi phóng ra cửa như gió.

“Lúc ra cửa bác sĩ không nên ép tôi ăn hải sâm.” Văn Tiểu Sơ mặt không đổi nhìn chằm chằm màn hình nói chuyện với Kỳ Khả Thu, dáng vẻ rất ưu sầu, “Xém chút nữa đã đánh nhau.”

“…Cậu đừng tưởng rằng làm bộ dáng như rất nghiêm túc này thì tôi không nhìn ra được cậu đang tú ân ái nha.” Kỳ Khả Thu chỉ trích cậu, “Nếu như cậu thích thì lần sau tôi đem cho cậu ăn! Mỗi ngày nuôi như vậy, bác sĩ cũng không sợ cậu bị thừa dinh dưỡng.”

“Anh ấy nói mỗi ngày tôi phải sử dụng não rất vất vả, đương nhiên mới muốn cho ăn ngon một chút.” Văn Tiểu Sơ xé bỏ ngụy trang, hiện ra biểu cảm hạnh phúc, thật ra lời bác sĩ vốn là “Ăn ngon một chút mới có thể luôn mập mạp trắng trẻo thế này”, nhưng cậu không thể không biết xấu hổ mà nói cho Kỳ Khả Thu.

“Phi! Vậy cậu ăn đậu phộng cho bổ não ấy!” Kỳ Khả Thu rất tức giận, hết sức ghen tị Văn Tiểu Sơ có số đào hoa, “Nếu bác sĩ ưu tú như vậy, làm sao cậu có thể không cảm giác được nguy hiểm chứ? Không sợ người khác khao khát anh ta sao?”

“Cảm thấy bác sĩ là người rất có đạo đức, anh ấy sẽ không bị người khác cỗm mất.” Văn Tiểu Sơ rất có lòng tin, “Nếu như anh ấy thay lòng, cũng chắc chắn sẽ nói trước với tôi.”

“…Cậu cho đây là lời khen à?”

Tuy nhiên Kỳ Khả Thu vẫn không thể làm gì khác, tính tình lớn hơn trời, nhưng mà sức mạnh miệng quạ lại vô cùng lớn.

Buổi tối Giang Chấn ôm máy tính gõ gõ, còn hiếm khi thấy đeo một cặp kính không gọng, Văn Tiểu Sơ cắm tai nghe vào ngồi cạnh anh chơi game, sau đó nắm chắc thời gian chờ tử vong để thưởng thức gò má Giang Chấn, càng nhìn càng thích, ném tay cầm rồi nhào tới hỏi: “Anh đang viết gì dạ~”

So với dính đường còn ngấy hơn.

“Giúp bạn bè sửa luận văn.”

Văn Tiểu Sơ chớp mắt đến gần, trên màn hình toàn là danh từ chuyên ngôn kỳ quái, không như cậu chỉ tiện tay gõ loạn mấy chữ trên bàn phím là có thể nhìn hiểu.

Giang Chấn thử chuyên tâm vào công việc, Văn Tiểu Sơ nằm trên vai anh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả bên tai, anh vốn tưởng Văn Tiểu Sơ giả vờ xem không hiểu thì sẽ ngại phiền mà chạy qua một bên chơi, kết quả cậu càng ngày càng không đứng đắn, cơ thể uốn tới ẹo lui, móng vuốt còn sờ loạn.

“Tiểu Sơ em trước tiên chơi một lúc đi, để anh làm xong cái này.” Giang Chấn bất đắc dĩ nói, Văn Tiểu Sơ thỏa mái khởi xướng đến tùy tâm sở dục, vốn không giống với vẻ bề ngoài nhìn u mê thuần khiết.

“Sao bây giờ anh không làm…” Văn Tiểu Sơ biết còn hỏi.

“Em ở đây làm gì, so với mèo còn dính người hơn.” Giang Chấn giật giật bả vai, run rẩy muốn kéo Văn Tiểu Sơ từ trên người xuống.

Văn Tiểu Sơ “Ai nha” một tiếng bò trở về ghế sofa, lúc này điện thoại Giang Chấn reo, anh nhận.

“Ừ… Tôi sắp xem xong, tối nay là có thể gửi cho cô… Ừ… Không sao, không cần…” Ở bên này Giang Chấn nói chuyện điện thoại, bên cạnh Văn Tiểu Sơ lại lén lút mọc ra tai thỏ nghe lén, dường như giọng nói trong điện thoại là nữ, cậu rất thích rình mò sinh hoạt cá nhân của Giang Chấn, mặt còn thích giả vờ không thèm để ý, bởi vì nếu như biểu hiện của cậu quá tiêu cực, thì Giang Chấn sẽ bắt cậu tham gia xã giao, trong lòng cậu đối với lần này rất mâu thuẫn.

Giang Chấn vừa nói vừa đi đến ban công, Văn Tiểu Sơ đành phải tiếp tục game của cậu.

Một lát sau Giang Chấn quay lại, xách máy tính đi vào thư phòng, nói: “Hôm nay anh đã đồng ý giúp người ta làm cho xong, em thành thật một chút.”

Văn Tiểu Sơ thở dài nói: “Bác sĩ em cảm thấy gần đây anh đối với em không tốt lắm.”

“Anh sao lại đối với em không tốt, rõ ràng vẫn rất tốt mà.” Giang Chấn cười nói.

“Trước kia anh nhất định sẽ đến hôn hôn em rồi mới làm việc…”

Giang Chấn đành quay lại, nặn mặt Văn Tiểu Sơ thành một con cá nóc, sau đó hôn cậu một cái, Văn Tiết Sơ cuối cùng cũng hài lòng, để Giang Chấn đi viết luận văn.

“Nếu em không có việc thì nấu thức ăn khuya đi, trong tủ lạnh có sủi cảo tôm và chè trôi nước đó.” Giang Chấn nói.

Văn Tiểu Sơ yên tĩnh chơi một hồi giống như con heo nhỏ, đang bình luận tin tức mà chủ quản chia sẻ trong phạm vi bạn bè, có hơi buồn bực ngán ngẩm. Gần đây cậu mất đi tình hữu nghị với Kỳ Khả Thu, bởi vì cậu lúc nào cũng không kiềm được mà nói đến bác sĩ ưu tú nhà mình trong lúc nói chuyện, khiến Kỳ Khả Thu vô cùng ghen tị, không muốn nói chuyện phiếm với cậu nữa.

Vì vậy cậu chỉ có thể hiền huệ đi nấu thức ăn khuya.

Lửa mở lớn, chè trôi nước hạt mè biến thành hạt mè khét, cậu một chút cũng không xấu hổ, bưng bát chạy vào thư phòng Giang Chấn.

Trên màn hình máy tình Giang Chấn xuất hiện một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác dài màu trắng tóc xoăn dài, sau lưng là vách tường màu xanh đen và rất nhiều dụng cụ thí nghiệm, đang mỉm cười nói chuyện với Giang Chấn.

Văn Tiểu Sơ duỗi cánh tay dài tránh khỏi khu vực ống kính, để hạt mè khét lên bàn.

“Cảm ơn.” Giang Chấn quay đầu cười với cậu.

“Anh đang nói chuyện với ai à?” Người phụ nữ trong ống kính hỏi.

“Bạn anh, Tiểu Sơ lại đây, chào hỏi.” Giang Chấn đưa tay kéo cậu.

Mỗi lần Văn Tiểu Sơ nhìn thấy thân bằng của Giang Chấn đều phải làm thật tốt tâm lý xây dựng nên bây giờ cảm thấy rất khẩn trương, giãy giụa muốn chuồn đi, liều mạng lắc đầu.

Bác sĩ năng lực vô hạn, có lẽ là vì mình được ăn rất nhiều hải sâm còn dư lại, cậu bị bắt đứng trước webcam giả cười chào hỏi một tiếng, vẻ mặt của mình trong cửa sổ nhỏ thì vặn vẹo, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với cô gái có khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo này.

“Eh? Hai người ở cùng một chỗ sao?” Cô gái hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy.”

Trong màn hình cô gái như có điều suy nghĩ rồi gật đầu một cái.

Lúc gần 12 giờ, cuối cùng Giang Chấn cũng kết thúc công việc, quay về phòng ngủ.

Lúc cửa phòng mở Văn Tiểu Sơ vội vàng ném sách qua một bên, bày ra vẻ mặt chuẩn bị xong, nhưng Giang Chấn lại không để ý đến cậu, chạy đi tắm trước. Văn Tiểu Sơ cảm thấy mình cứ làm ra cái vẻ mặt này rất mệt mỏi, đành phải thôi, tiếp tục đọc sách.

Phút chốc Giang Chấn đã từ phòng tắm đi ra, Văn Tiểu Sơ vẫn mánh khóe cũ, lại bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh huấn luyện ban nảy. Từ lúc bác sĩ đi vào phòng đã chú ý tới hành động làm ra vẻ của Văn Tiểu Sơ, muốn cố tình không để ý cậu một chút, không ngờ cậu vẫn kiên nhẫn không thôi, nếu như mình không bắt chuyện, có lẽ cậu sẽ một mực kiên trì tiếp.

Anh nhảy lên giường trực tiếp ấn ngã Văn Tiểu Sơ, mân mê hôn lên miệng cậu một cái, mũi kề mũi nói: “Tức cái gì chứ?”

Văn Tiểu Sơ bị hôn, theo thói quen muốn cười, lại vội vàng khống chế mình, đẩy Giang Chấn ra, hai người ngồi đối mặt nhau nói chuyện.

“Anh không nên bắt em phải chào hỏi với đồng nghiệp anh… Cho dù muốn giới thiệu chúng ta quen biết, cũng phải nói cho em trước mười phút, em muốn làm chuẩn bị… Rõ ràng lần trước em đã nói với anh rồi, anh sao lại như vậy…” Văn Tiểu Sơ rất tủi thân, cậu không giỏi cùng người khác giao du, lại rất muốn biểu hiện thật tốt trước mặt bạn bè của bác sĩ, cho nên trong lòng rất áp lực.

“Nhưng cô ấy không phải đồng nghiệp của anh.” Giang Chấn làm vẻ mặt vô tội.

“Đây vốn không phải trọng điểm! Bác sĩ không cho phép anh đổi chủ đề!” Văn Tiểu Sơ kháng nghị.

“Diệp Nhã Văn là bạn gái trước của anh.” 

“……”

Văn Tiểu Sơ không ngờ tới nội dung câu chuyện lại có xu hướng này, ngây ngốc há miệng nhìn Giang Chấn.

Giang Chấn mở đèn bàn bên cạnh mình làm bộ chuẩn bị đọc sách, chờ Văn Tiểu Sơ nói chuyện.

Hồi lâu, cậu sâu kín thở dài, nói: “Cô ấy thật xinh đẹp… Nếu như cô ấy cướp mất bạn trai em, em chắc chắn sẽ không nhịn được mà chúc phúc bọn họ…”

Sau khi Giang Chấn nghe nửa câu, không nhịn được hơi nghẹn họng, nói: “Bọn họ? Không phải là chúng ta sao?”

“Anh là bạn trai em sao? Anh chỉ nói chúng ta là bạn, sao anh lại nói như vậy…” So với bạn gái trước, Văn Tiểu Sơ càng so bì cái này, cậu nói xong lại cảm giác trái tim bị tổn thương, cúi đầu, cậu cũng rất muốn để mọi người biết quan hệ của cậu và Giang Chấn.

Giang Chấn khép sách lại, ôm Văn Tiểu Sơ vào lòng, dùng tay vuốt ve mái tóc cậu, nhìn vào đôi mắt đen nhỏ của cậu, không trả lời ngay lập tức, dường như đang lựa lời.

Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Văn Tiểu Sơ một cái, nói: “Xin lỗi Tiểu Sơ, anh theo bản năng nói như vậy, bao giờ cũng cảm thấy không biết làm sao để mở miệng với người khác, dù sao trước đây anh cũng qua lại với bạn gái.” Tay anh càng dùng sức ôm Văn Tiểu Sơ, “Giải thích với người khác, sẽ cảm thấy hơi khó xử.”

Ban đầu trong lòng Văn Tiểu Sơ cũng không thật sự trách anh, thấy Giang Chấn thẳng thắn nói ra, tâm lý lập tức tha thứ cho anh, ngoài mặt còn muốn làm nũng, càng được cưng chiều nhiều hơn.

“Vậy… Lần sau anh có thể nói anh có bạn gái, nhất định phải là nữ giả nam trang.”

Giang Chấn cười, ánh mắt thân mật nhìn cậu cười: “Thật ra sau khi em ra ngoài anh đã giải thích với cô ấy, cô ấy dường như rất ngạc nhiên.”

Văn Tiểu Sơ gật đầu một cái nói: “Đương nhiên sẽ ngạc nhiên, không phải cũng giống như Kỳ Khả Thu có năng lực tiếp nhận mạnh như vậy.”

“…Sao em lại thích cô ta như vậy…” Giang Chấn không rõ tâm tình của mình là gì, Văn Tiểu Sơ vốn không giống như anh dự liệu sẽ ghen như vậy, trái lại là mình có hơi ghen. Anh trở mình, đặt Văn Tiểu Sơ ở dưới thân, một tay vuốt ve vòng eo gầy nhỏ, một tay cởi cúc áo ngủ của cậu.

“Cô ấy cũng lâu rồi không để ý đến em, chắc là bởi vì em có anh nên mới lạnh nhạt với cô ấy, có thể vẫn còn thiên vị…” Văn Tiểu Sơ vừa nói, bỗng nhiên hét lên một tiếng, “Ai nha sao anh cắn em!”

Giang Chấn hơi bất bình tức giận nhìn cậu, lúc nãy vừa mới liếm cắn ở trên ngực cậu, Văn Tiểu Sơ đã tinh tế kêu hai tiếng, bắt đầu sờ loạn trên người Giang Chấn.

Giang Chấn đè tay cậu, bất mãn nói: “Để xem em làm thế nào nhìn bạn trai em và bạn gái trước ở chung với nhau mà phản ứng vẫn bình thản như vậy…”

“Vậy anh muốn thế nào đây… Cào bị thương mặt cô ấy sao? Em sẽ không làm loại chuyện như vậy với con gái đâu…” Văn Tiểu Sơ bị lột sạch sẽ, còn đang suy nghĩ một chút nên hay không, “Hay là cào bị thương cái mặt đẹp của anh đi, dù sao dấp dáng anh tuấn của bác sĩ cũng khắc sâu trong lòng em…”

Giang Chấn không ngờ phương pháp giải quyết vấn đề này lại là cào bị thương mặt mình, anh chỉ có thể vội vàng chặn kín miệng Văn Tiểu Sơ lại, cố gắng khiến cậu không phát ra âm thanh phí lời nào ra ngoài.

Mùa đông ấm áp trong phòng ngủ xuân ý dạt dào, mùi hoa nhài phảng phất nương theo làn sương của máy xông hơi bay ra, cùng Văn Tiểu Sơ mang theo tiếng rên rỉ nức nở, một phòng xuân tình tràn đầy.

Sau một tuần ngắn ngủi, Diệp Nhã Văn đem chuyện “Giang Chấn quen người bạn trai” này, sống động như thật loan truyền khắp phạm vi bạn bè của họ, nhìn bộ dạng mọi người đều hiểu ngầm không khai báo, Giang Chấn vô cùng hài lòng vác theo Văn Tiểu Sơ mời bạn gái trước ăn một bữa lớn.

Lần sau, cuối cùng anh cũng có thể tự nhiên dẫn Văn Tiểu Sơ đến trước mặt bạn bè, giới thiệu nói “Đây là bạn trai của tôi”.

Toàn Văn Hoàn