Ngày Em Đến

Chương 27




Có lẽ vì bên họ có Vệ Cẩm Huyên, Hứa Dương, lão Trịnh, Tần Chu, còn có thêm tiểu Lý, tiểu Triệu trước đây Trương Tư Ninh chưa từng gặp mặt, cũng có thể coi như ‘người đông thế mạnh’, nên khi tiếp xúc với người nhà Trần Bình Bình mọi việc khá thuận lợi, mặc nhà người nhà họ rất đau lòng, nhưng khi nói chuyện với nhau cũng không nảy sinh chuyện gì không vui.

Mục đích chính khi Trương Tư Ninh tới đây là muốn giải thích rõ mọi chuyện, như chuyện Trần Bình Bình xin nghĩ vào chiều ngày hai mươi, và cả chuyện ngày hôm qua cô và Hứa Dương đã đi khắp nơi tìm kiếm, cũng nói rõ luôn chuyện đến sở cảnh sát lấy khẩu cung, nhưng cô cũng không phải người ngốc vẫn biết có một số lời nhạy cảm chỉ có thể nói với cảnh sát chứ không thể nói với người nhà nạn nhân được.

Hôm đó, lúc Trần Bình Bình xin nghỉ phép, cô mơ hồ nhận thấy dường như cô ấy có tâm sự nặng nề, có điều lúc đó cô cũng không để ý lắm.

Những lời này nếu nói với người nhà nạn nhân, cho dù ban đầu người ta không có ý định xấu vu oan giá họa cho cô, nhưng biết đâu được sau này sẽ đổi trắng thay đen, trút một phần trách nhiệm lên người cô thì sao.

Nhưng vấn đề ở chỗ, ai có thể nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện thế này chứ?

Tuy rằng có chút tự trách, nhưng cô không nghĩ, cũng không muốn chỉ vì chút tự vấn lương tâm này mà tự tìm phiền phức, hơn nữa chuyện này cô cũng đã nói với cảnh sát, cũng không thể nói cô cố tình giấu diếm được.

Lúc rời khỏi khách sạn, Vệ Cẩm Huyên để tiểu Trịnh ở lại đó chăm sóc người nhà Trần Bình Bình, bảo lão Trịnh và những người khác về nghỉ ngơi. Trương Tư Ninh cũng bảo Hứa Dương đi về, hiện tại cửa hàng hoa chắc chắn không có cách nào buôn bán được. Vừa không có tâm trạng, cũng không thể nào làm như vậy, nhân viên trong cửa hàng vừa xảy ra chuyện, ngày hôm sau cô đã mở cửa ra buôn bán kiếm tiền, người ta mà biết nhất định sẽ nói cô vô trách nhiệm, mắng cô máu lạnh, người nhà Trần Bình Bình cũng sẽ tức giận.

Vệ Cẩm Huyên bảo lão Trịnh đưa anh và Trương Tư Ninh trở về biệt thự, nhưng Trương Tư Ninh nói phải về tiệm, cô giải thích: “Còn phải tưới nước cho hoa nữa, với lại tôi cũng phải về đổi quần áo khác.”

Lý do chính đáng như vậy, dĩ nhiên Vệ Cẩm Huyên đồng ý, nhưng anh lo lắng cô chỉ có một mình, nên đi cùng cô.

Đến khu nhà Trương Tư Ninh ở, lão Trịnh để lại xe ở đó rồi ngồi taxi về, ông cũng đã lớn tuổi, giày vò lâu như vậy, đã mệt đến hết hơi.

Chỉ có một đêm không về nhà, vậy mà đẩy cửa ra lại cảm thấy khá vắng lặng so với bình thường. Trương Tư Ninh đặt dép lê bên cạnh chân Vệ Cẩm Huyên để anh đổi dép, rồi đi về phòng thay một bộ quần áo thể thao màu đen, bây giờ đã là giữa trưa, dù cô không đói bụng cũng phải để anh ăn cơm.

Trương Tư Ninh đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn một lượt, rồi quay lại hỏi Vệ Cẩm Huyên: “Buổi trưa ăn mì đi, mì sợi, được không ạ?” Đơn giản và dễ làm, lúc này cô không có tâm trạng để nấu những món phức tạp.

Dĩ nhiên Vệ Cẩm Huyên đồng ý, lúc này, anh rất sẵn lòng chiều ý cô.

Ăn cơm trưa xong, Trương Tư Ninh đi xuống lầu tưới hoa, còn Vệ Cẩm Huyên ở trên lầu nghỉ ngơi. Anh đi đứng không tiện, cầu thang nhà cô khá dốc, đi lên thì không sao, nhưng khi xuống khá khó khăn, nên Vệ Cẩm Huyên cũng không kiên trì đi cùng. Có điều không nghĩ tới, Trương Tư Ninh vừa xuống lầu chưa được bao lâu, đã vội vàng hốt hoảng chạy lên, mở cửa ra chạy vào rồi đóng sập cửa lại, đứng tựa lưng vào cửa thở hổn hển, sắc mặt có thể dùng từ ‘trắng bệch’ để hình dung, đôi mắt đen láy hiện rõ sự hoảng loạn cuống cuồng.

Vệ Cẩm Huyên buông điều khiển từ xa xuống, chống gậy bước nhanh qua, nhíu mày nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Tôi….” Vừa mới mở miệng, giọng nói của cô đã tắt nghẹn, rõ ràng là bị hoảng sợ cực độ mới thành ra như vậy. Hai đầu lông mày Vệ Cẩm Huyên càng nhíu chặt lại, đưa tay ôm cô vào lòng, lúc này mới phát hiện cả người cô đang run rẩy.

“Tư Ninh, ngoan, đừng sợ, nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì, hửm?”Anh khẽ khàng, dịu dàng nói, môi nhẹ hôn lên trán cô, hai tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, như một bến cảng che chắn gió mưa, ấm áp và vững trải, rốt cuộc cũng giúp Trương Tư Ninh từ từ bình tĩnh lại.

Trương Tư Ninh thở ra một hơi thật dài, cô nhìn ra ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp bên ngoài cửa sổ phòng khách vừa cảm nhận vòng ôm mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh, cuối cùng nuốt nước miếng một cái, khá hoảng sợ nói: “Tôi ở dưới lầu…hình như….hình như nhìn thấy…Trần Bình Bình.” Vừa dứt lời, nước mắt không thể khống chế được cứ thế tuôn ra, con người ta vào những lúc sợ hãi hay phiền muộn, tuyến lệ cũng sẽ hết sức dồi dào.

Vệ Cẩm Huyên là người tin vào thuyết vô thần, anh không tin trên đời có ma quỷ. Nhưng dáng vẻ hiện giờ của Trương Tư Ninh, hiển nhiên đã bị hoảng sợ không ít. Anh không tin ma quỷ, nên cho rằng bởi vì Trần Bình Bình chết oan uổng, lại từng làm việc ở nơi này, quan hệ với Tư Ninh không tệ, khi Tư Ninh ở cửa hàng dưới lầu có thể đã nghĩ đến cảnh tượng khi Trần Bình Bình còn trong tiệm, tức cảnh sinh tình, vì thế khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, bị hoảng hốt nên sinh ra ảo giác.

“Đừng nghĩ bậy, trên đời này làm gì có ma quỷ,” Vệ Cẩm Huyên một tay ôm cô đi tới ghế sofa ngồi xuống, nâng cằm cô lên để cô ngẩng đầu nhìn anh, anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Tư Ninh, do em quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác, hơn nữa bây giờ là buổi trưa, cho dù có ma quỷ, ban ngày sẽ ra ngoài sao? Sẽ bị hồn phi phách tán đúng không nào?” Nói đến câu cuối cùng, ngữ điệu còn hàm chứa chút trêu chọc, muốn giúp cô thả lỏng hơn.

“Tôi thực sự nhìn thấy, còn nghe thấy cô ấy gọi tôi.” Vừa nói xong, hai hàng nước mắt lập tức giàn giụa, cô thật sự tin rằng trên đời có ma quỷ. Ông bà ngoại cô sống ở nông thôn, ở quê rất mê tín, có rất nhiều nhiều truyền thuyết về ma quỷ, khi còn nhỏ Trương Tư Ninh được nghe kể rất nhiều, nên luôn tin rằng có sự tồn tại của ma quỷ, hơn nữa Trần Bình Bình chết thảm như vậy, cũng có thể sẽ biến thành ma.

Hiện giờ cô gái này đang bị hỗn loạn rồi, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện vớ vẩn, ngay cả những bộ phim kinh dị đã xem trước kia, lúc này cũng đều đã nghĩ đến. Vệ Cẩm Huyên nói do cô quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, cô lại cảm thấy những gì mình vừa nhìn thấy, nghe được ở dưới lầu cũng không phải là giả.

Vệ Cẩm Huyên bất đắc dĩ, biết cô đang sợ hãi, lúc này anh có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

“Vậy chúng ta xuống lầu xem thử lần nữa được không?”

Trương Tư Ninh không muốn đi xuống, nhưng cũng không yên tâm để Vệ Cẩm Huyên xuống dưới một mình, liền suy nghĩ rồi nói: “Từ bên ngoài mở cửa tiệm đi vào thôi.” Vừa rồi cô trực tiếp đi từ cầu thang trong nhà xuống, cửa chính và cửa sổ bên dưới đều khóa kín, mặc dù bên ngoài đang giữa trưa, nhưng trong tiệm không có chút ánh sáng nào, tuy cô đã mở đèn, nhưng vẫn tối, trước đây không cảm thấy vậy nhưng hiện giờ lại thấy rất âm u.

Người ta nói mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, nhưng cô vừa nghe được vừa nhìn thấy luôn, nên càng sợ hãi.

Vệ Cẩm Huyên đi theo Trương Tư Ninh vào thang máy xuống phía dưới, vòng ra phía ngoài tòa nhà rồi mở cửa tiệm ra. Hiện tại đang là giữa trưa, các cửa hàng xung quanh đều vô cùng bận rộn, nên cũng không có ai chú ý tới hai người.

Cửa ra vào và cửa sổ lần lượt được đẩy lên, từ bên ngoài nhìn vào trong tiệm, nháy mắt đã bừng sáng rực rỡ. Vệ Cẩm Huyên bước vào trước, Trương Tư Ninh đi theo phía sau, nhưng ánh mắt dán chặt lên người Vệ Cẩm Huyên, không dám nhìn ra xung quanh. Trong đầu không ngừng suy nghĩ lung tung, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ma, lúc trước khi mẹ qua đời, cô túc trực bên linh cửu cũng rất sợ hãi nhưng lại không nhìn thấy gì, Trần Bình Bình và cô chỉ quan hệ bình thường, vậy mà lại làm cho cô chạm mặt, đủ thấy có lẽ người thân yêu gần gũi trong nhà sẽ không hiện về dọa người.

Vệ Cẩm Huyên đi dạo một vòng quanh tiệm: “Em thấy chưa, không có gì hết.” Anh quay lại nói với cô.

Lúc này tâm trạng của Trương Tư Ninh đã ổn định hơn một chút, liền bĩu môi nói: “Đó là do bây giờ cửa tiệm mở ra, ánh nắng chiếu vào, dù có ma cũng sẽ bị dọa chạy mất.”

Vệ Cẩm Huyên biết rõ chuyện cô vừa gặp chỉ là ảo giác, nhưng trong cảm nhận của bản thân cô chính là nhìn thấy ma và nghe được cả âm thanh, nên lúc này dù anh có nói gì, cũng không có cách nào loại bỏ được nỗi sợ hãi trong lòng cô.

Tạm thời lúc này không thể nào để cô một mình ngốc người trong tiệm được, nếu không ảo giác bất chợt xuất hiện sẽ lại khiến cô hoảng sợ, không được, không thể để cô gặp chuyện không may được.

Hiện tại, Trương Tư Ninh cũng không dám ở lại đây một mình, cho dù dưới tiệm hay nhà ở trên lầu, trong mắt cô đều trở thành nơi thật đáng sợ. Nên khi Vệ Cẩm Huyên mời cô đến nhà mình ở một thời gian, cô đồng ý ngay chẳng chút do dự, cho dù ở khách sạn hay lại tìm một căn hộ khác để ở, cô cũng không muốn, nói thẳng ra, cô không dám ngây ngốc một mình, muốn có người bên cạnh, có thêm người càng thêm can đảm.

Trương Tư Ninh nhanh chóng tưới nước cho số hoa trồng trong chậu, số hoa tươi còn lại trước mắt cứ để đó, khi nào về sẽ tính sau. Cô khóa kỹ cửa tiệm lần nữa, rồi lên nhà thu dọn hành lý, cho hết những nguyên liệu nấu ăn còn dư trong tủ lạnh vào túi nylon để mang đến nhà Vệ Cẩm Huyên ăn, không thôi lãng phí.

Vì Trương Tư Ninh đang bị hoảng sợ, nên Vệ Cẩm Huyên càng thêm lo lắng không cho cô lái xe, anh gọi điện thoại bảo tiểu Trương đang ở khách sạn qua đây, trước hết để cậu ta đưa hai người về lại biệt thự.

Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Vệ Cẩm Huyên bảo Trương Tư Ninh về phòng khách ngủ một giấc thật ngon, Trương Tư Ninh quả thật vô cùng mệt mỏi liền gật đầu đồng ý, chỉ có điều khi ngủ cũng không dám đóng cửa, phải mở cửa thì mới dám nhắm mắt ngủ. Cô như vậy thật khiến người ta dở khóc dở cười, Vệ Cẩm Huyên vuốt ve sống mũi cô: “Sao lá gan của em lại nhỏ như vậy, trước kia thấy em giữa đêm xuống lầu mở cửa cho tôi mà có sao đâu.”

Trương Tư Ninh chớp chớp mắt, rầu rĩ nói: “Trước kia tôi chưa từng gặp ma mà.”

Thấy cô như vậy, anh thật bất đắc dĩ, trong lòng lên kế hoạch sẽ đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý.

Trương Tư Ninh để cửa mở rộng ngủ rất ngon giấc, không còn mơ thấy ác mộng nữa. Khi tỉnh dậy đã là chiều tối, trời còn chưa tối hẳn, cô ngồi dậy bật đèn trong phòng lên, tiện tay mở hết toàn bộ đèn bên ngoài hành lang, hoàn toàn không có chút cảm giác mình đang ở nhà người khác.

Một lát sau mới để ý thấy trên cánh cửa phòng mình có dán giấy ghi chú, lấy xuống xem, là Vệ Cẩm Huyên ghi lại, nói buổi tối có hẹn xã giao, bảo cô thức dậy thì xuống dưới lầu, thím Tào đang ở nhà.

Thím Tào đã biết được chuyện xảy ra với Trương Tư Ninh từ Vệ Cẩm Huyên, bà biết cô chỉ có một mình ở Vũ Lăng, bên cạnh không có người thân, cảm thấy cô thật đáng thương. Thấy Trương Tư Ninh từ trên lầu đi xuống, thím Tào rất nhiệt tình chào hỏi, rồi bảo cô chờ một chút sẽ lập tức dọn cơm lên.

Trương Tư Ninh ngoan ngoãn gật đầu, chủ động đi tới phòng bếp đề nghị giúp đỡ, thím Tào mỉm cười bảo không cần, bà múc một chén súp chân giò bảo cô uống trước. Ăn cơm tối xong, thím Tào ở phòng bếp rửa chén, Trương Tư Ninh đang xem tivi ở phòng khách thì Hứa Dương gọi điện tới hỏi đã bắt được hung thủ chưa, Trương Tư Ninh nói vẫn chưa có tin tức, Hứa Dương liền nói với cô: “Chị Tư Ninh, vừa rồi em họ chị Bình Bình gọi điện cho em, nói bọn họ muốn đến phòng trọ của chị Bình Bình để thu dọn đồ đạc bên trong.”

Đây là chuyện nên làm, Trương Tư Ninh ừ một tiếng, cố nén sợ hãi trong lòng hỏi: “Em có chìa khóa phòng hả? Không phải cảnh sát nói không tìm thấy túi xách của Bình Bình ở hiện trường sao?”

Hứa Dương nói: “Có thể trực tiếp tìm chủ nhà cho thuê.”

Trương Tư Ninh uhm một tiếng: “Vậy em đi đi, cần gì thì điện thoại cho chị.”

Hứa Dương nói đã biết, rồi cúp máy.

Buổi tối, gần một giờ sáng, Vệ Cẩm Huyên mới về đến nhà, lúc Trương Tư Ninh nghịch điện thoại tình cờ mở trúng ghi chép ra, lúc này mới nhớ, hôm nay chính là ngày anh đi thăm Vệ Trân Trân.