Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ

Chương 38: Tiệc biển đẫm máu(2)-địa ngục biển




"Tất cả mọi người ở Horltias có một buổi sáng vui vẻ...

Đền lại cú đạp vô tình xuống biển, Kerji đã tặng cho Katrina một chiếc vỏ ốc màu xanh lóng lánh...

Nó sẽ là chiếc vỏ ốc đi theo Katrina đến cuộc chiến trên biển...

Và Kerji đã bắt được tên boss..."

----------------------------------------------

Tên Boss lùi lại, mấy hòn đá nhỏ bắt đầu rụng xuống. Giày của hắn ta đã chạm đến mũi mỏm đá cao, và chỉ cần một bước nữa là ông ta rớt xuống vực đầy đá nhọn. Ngọn lửa vẫn đang bập bùng cháy, chứng minh cho sự quyết tâm của gia tộc Horltias.

Trong khi đó.

-"Báo cáo, có ánh lửa ở phía đó!"

Một con tàu lớn có kiểu dáng hoàng gia đang kéo đến gần hòn đảo, trên múi thuyền có gắn biểu tượng một con chim đại bàng lớn. Đó chính là thuyền của Ileiser, và Akairi đang trên đường chinh phục hòn đảo đó.

-"Mau đi thám thính!"-Akairi ra lệnh cho người vừa báo cáo.

-"Vâng!"

Akairi vừa nghĩ vừa mừng, có thể tối nay Ileiser sẽ chiếm đoạt được tới hai viên ngọc cũng nên. Nora cầm cung tên từ trong thuyền bước ra.

-"Anh Akairi! Sao anh không đến bãi biển phía đó rồi chuẩn bị quân đội từ sớm?!"-Nora chỉ về phía bãi biển chỗ Horltias đã chon làm căn cứ tạm thời.-"Nó gần hơn nơi chúng ta xuất phát!"

-"Anh muốn vậy, Nora à! Thời gian không để chơi đùa nhiều nữa rồi!"-Akairi nghiêm nghị nói.

Thám thính của Ileiser vừa về tới. Hắn ta vội vàng lên tàu rồi cúi đầu thưa với Akairi.

-"Là...là Horltias!"

Akairi sỡ người. Đó là sự thật, sự thật là Katrina đang phải chiến đấu ở kia. Có ánh lửa, có mùi khói, có tiếng giết chóc, có máu loang lổ... Và Katrina đang ở đó. Cậu nửa muốn tới, nửa không muốn. Bây giờ, cậu phải hoàn thành vai diễn là một kẻ địch, chứ không phải là người yêu, nếu cậu tới, đồng nghĩa là hai người sẽ phải chém giết lẫn nhau... Cậu không muốn vậy, nhưng cậu sợ Katrina sẽ gặp nguy hiểm.

-"Sao thế anh? Mình tiến quân thôi chứ! Tiêu diệt Horltias cũng đúng mà!"-Nora ôm cánh tay Akairi và lắc.

-"Không, quay về ngay!"-Akairi lệnh cho quân của mình.

Chiếc thuyền bẻ hướng quay về, cùng với ánh mắt nghi kị của Nora. Nora không hiểu tại sao, cô ghét Katrina và nuốt ăn tươi nhuốt sống Katrina ngay lập tức. Cứ như vậy, thuyền của Ileiser đi xa dần, xa dần và biến mất.

-"..."

-"Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, một là cắm người xuống mấy mỏn đá nhọn dưới vực, hai mà bị lưỡi hái này móc nội tạng... Ông biết đấy, lưỡi hái này có tha ai bao giờ đâu..."-Kerji nói với vẻ đe doạ.

-"Chết tiệt! Nhưng đừng tưởng ta chết là xong nhé."

Tên boss cầm viên ngọc đáp về phía dãy đá bên cạnh. Hắn ta chọn cách nhảy xuống vực sâu, hơn là bị lưỡi hái găm vào người. Đồng đội của hắn tóm lấy viên ngọc và chạy mất trong bóng tối. Kerji nhìn theo, cậu không mấy vội vã.

-"Đi đâu thế? Boss-đại nhân?"

Katrina nghiêng đầu hỏi. Người vừa tóm được viên ngọc đành nghiến răng đứng lại, lộ diện trước mắt cô. Là một tên y hệt tên Boss hồi nãy, cũng với cây đinh ba và kiểu vuốt râu tự mãn.

-"Đừng cản đường, nhãi con!"

-"Ông cản đường tôi thì có!"-Katrina nói, nhỏ mở quạt và che khuôn mặt mình.

Cây đinh ba nhọn hoắt lao thẳng tới chỗ Katrina đang đứng. Cô lấy chiếc quạt của mình đỡ nó, nhưng mũi đinh ba cứ cắm mạnh dần, mạnh dần, khiến cho Katrina phải lùi lại chống cự. Mũi đinh ba nhọn đâm sâu, rồi làm rách chiếc quạt trên tay Katrina. Lưỡi dao găm đằng sau chiếc quạt cũng bị xuyên thủng. Katrina bèn phải đổi thế chống cự sang thế tấn công.

-"Cả gan!! Bay làm rách quạt của bổn cô nương rồi đấy!!"-Katrina nói với vẻ đáng sợ.-"Ta sẽ cho người biết thế nào là điệu múa với những chiếc quạt."

Katrina vung quạt lên, cứa vào cổ Boss. Vậy là có một vết cắt ghi dấu trên cổ của tên Boss tội đồ. Tuy nhiên, vết cứa chưa đủ để làm con mãnh thú ấy gục ngã, hắn đổi thế trận, dồn Katrina ra mép mỏm đá. Cây đinh ba nhọn gần như đã làm hỏng cả chiếc quạt. Thừa cơ, hắn gảy chiếc quạt trong tay Katrina rơi xuống vực.

-"Khốn khiếp!"-Katrina quay lai và nói. Tay cô cầm chặt cây đinh ba đang chĩa thẳng vào người mình, ghì nó xuống, nhưng nó trong quá đỗi to lớn và nặng nề đối với cô.

Tên Boss hất mạnh cây đinh ba, làm đứt chiếc vòng gắn vỏ ốc trên cổ Katrina, đồng thời làm cô ngã ra gần mép núi đá. Katrina vội vàng tóm lấy chiếc vỏ ốc, nhưng nó cứ thế mà lăn xuống vực.

-"Khôngggg...!!!"

Kerji đang chạy tới. Tiếng la thất thanh của Katrina làm Kerji thoáng cảm thấy lo sợ. Cậu cầm lưỡi hái tiến đến, và bàng hoàng khi thấy Katrina đang nhìn xuống đáy vực với vẻ vô vọng, tay cô đang níu kéo thứ gì đó nhưng không được. Hai hàng lệ bắt đầu tuôn rơi. Tên Boss cười sung sướng nhìn Katrina, hất ta chuẩn bị đẩy cô xuống vực.

-"Dừng tay!"

Cây đinh ba bẩn thỉu của hắn gạt Katrina làm cô ngã xuống vực. Kerji thất thần chạy tới, nhưng đã không kịp. Bóng tối của vực thảm đã nhuốt trọn Katrina...

-"Tên khốn nạn, ta thề sẽ móc nội tạng ngươi bằng chính lưỡi hái này!"

Kerji nhìn tên Boss-phiên bản thứ hai với ánh mắt đầy giận dữ, như một ác quỷ vậy. Ngọn lửa đang bập bùng cháy trên hòn đảo, cùng như ngọn lửa đang cháy trong chính đôi mắt cậu. Nhanh gọn, chiếc lưỡi hái găm thẳng vào người hắn. Kerji đè hắn ngã xuống, giận dữ đâm liên tiếp vào xác hắn, làm máu văng tung toé.

Đôi mắt vô vọng của Katrina nhìn lên trên, và khung cảnh cứ tối dần. Cho đến khi cô không thể thấy gì được nữa...

"Mình sẽ bỏ mạng tại nơi này sao?!" Katrina khép mình lại. Cô nhắm mắt nhận lấy những gì sắp tới.

"Tạm biệt tất cả..."

Có thứ gì đó vừa làm cô muốn buông bỏ, vừa làm cô muốn níu kéo. Có một bàn tay lạ ôm lấy eo cô...

"Hơi ấm này...là gì vậy?!..."

Kerji không màng bất cứ chuyện gì trên đời nữa, cậu không cả muốn lấy viên ngọc, mà ngay sau đó tìm lối đi xuống vực thẳm tìm Katrina. Kerji tìm đến, một vực sâu hoang tàn, với nhiều bộ xương người, xương thú vật... Ở nơi này hoàn toàn không còn sự sống, tất cả đều toả ra thứ không khí lạnh ngắt vô vọng, đan xen với nhiều mũi đá nhọn. Kerji như không thở nổi, cậu bước qua xác người, bước qua đá nhọn để tìm Katrina.

-"Đừng...đừng đùa chứ?!"

Kerji bàng hoàng khi thấy chiếc quạt của Katrina nằm trên nền đất. Nó gần nhue đã hư hỏng. Có ánh lửa lấp loáng đâu đây... Có một cô gái đang nằm tựa lưng vào chân vực thảm...

-"Kattha!! Kattha tỉnh lại đi! Đừng doạ tớ..."

Katrina vẫn còn nguyên vẹn hơn những gì mọi người tưởng tượng. Cô nằm tựa vào vách núi đá, nhắm mắt lại, trong tay là chiếc vỏ sò đã bị đứt dây. Có ai đó đã cứu Katrina, hơn thế nữa còn đặt lại vỏ sò vào tay cô. Nghe tiếng Kerji gọi, Katrina tờ mờ tỉnh dậy.

-"Kattha, vậy là cậu không sao hết..."-Kerji ôm chầm lấy Katrina. Cậu đã suýt khóc vì sợ hãi.-"Về thôi, nhiệm vụ của chúng ta xong rồi..."

Katrina run rẩy nhìn lên trên rồi nhìn Kerji, cô bật khóc vì những gì cô vừa phải trải qua. Kerji lau nước mắt cho cô, rồi bế Katrina ra khỏi chốn địa ngục trần gian, huy động quân của mình trở về căn cứ tạm thời.

-"Tại sao...tại sao tớ không bị thương gì hết? Một vết xước cũng không có..."-Katrina bất ngờ hỏi.-"Tớ cũng không cảm thấy đau khi ngã xuống."

-"Không lẽ, ai đó đã cứu cậu à?"-Kerji ngạc nhiên hỏi.

-"Có lẽ vậy..."

Katrina nhớ lại bàn tay ấm áp đã ôm lấy eo cô, và cô chỉ cảm nhận được một lúc về hơi ấm đó. Cô thở phào nhẹ nhõm, xem chừng mạng cô còn lớn lắm...

-"Cậu nói gì?! Kattha ngã xuống vực ư?!"-Tanaka hoảng hốt nói lớn.

Mọi người đã trở về căn cứ tạm thời là khu nghỉ dưỡng cạnh bờ biển. Kerji kể lại cho mọi người nghe. Tanaka bàng hoàng đập bàn rồi nói lớn, cô vội vã lại gần soi xem Katrina có bị thương không.

-"Một vết xước cũng không có... Cậu nói đùa hả Kerji?!"-Tanaka nhíu mày hỏi.

-"Thật đó bà chị, lúc đó Kattha nằm giữa một nơi toàn xương người với thú, em cứ nghĩ..."-Kerji nói.

Katrina tái xanh mặt. Giờ cô mới ngớ ra là mình vừa mới thoát khỏi chỗ ghê rợn ấy để trở về. Cô ôm lấy Chika run cầm cập, lạnh hết cả sống lưng.

-"Ai đã cứu Kattha?"-Haru ngơ ngác hỏi.

-"Ai có thể cứu trong gang tấc vậy nhỉ?..."-Gin tỏ vẻ khó hiểu.

-"Bỏ đi, hôm nay mọi người làm tốt lắm!"-Kerji cười.-"Hòn đảo đó sẽ thuộc về chúng ta. Còn mọi người sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi ở bãi biển này."

Cả đám reo hò thích thú. Đã hơn 2h sáng. Kerji liếc nhìn Katrina, con bé vừa bàn tán đã ngủ gật vì mệt, hai tay nắm chặt chiếc vỏ ốc màu xanh. Mọi người đều nhìn Katrina mỉm cười, riêng Inoue thì thắc mắc.

-"Có thứ quý giá hơn mà, sao em thấy chị Kattha không giữ gìn nó bằng một chiếc vỏ ốc cơ chứ?"

-"Thứ gì?"-Kerji hỏi.

-"Là chiếc nhẫn đính hôn trên tay chị ấy. Em thấy chị ấy giữ gìn vỏ ốc còn hơn cả nó..."-Inoue suy nghĩ.

Điều Inoue vừa nói là điều Kerji không nghĩ tới, và điều ấy làm Kerji vui mừng. Katrina đã trân trọng những gì Kerji đưa cho cô, hơn cả chiếc nhẫn đính hôn đắt tiền trên ngón áp út.

-"Để em đưa cô ấy về phòng..."-Kerji mừng rỡ đứng dậy.

-"Ê ê, cậu lợi dụng quá đấy nhé! Để tôi đi cùng cậu."-Tanaka nhìn Kerji với ánh mắt nghi ngờ.

-"Em đâu có ý gì, tại em thấy mừng..."-Kerji đỏ mặt cười.

Mọi người đứng dậy về phòng mình, vẻ mệt mỏi đều hằn lên đôi mắt mỗi người. Kerji bế Katrina về phòng, Tanaka đi theo sau. Cậu đặt Katrina xuống giường, đắp chăn lên cho cô.

-"Akairi...gấu bông..."-Cô ôm cổ Kerji làm cậu mất đà ngã xuống giường.

-"Này này...!"-Kerji đỏ mặt bối rối. Cậu nhẹ nhàng gỡ tay Katrina ra.

-"Chắc nhỏ quên gấu bông ở nhà rồi. Đúng là tâm hồn trẻ con mà..."-Tanaka mỉm cười nói.-"Còn cậu về phòng mau!"

-"Vâng...em biết rồi!"

Kerji vừa đi vừa cười mừng rỡ. Tanaka hơi lo lắng cho Katrina, nên sẽ ngủ cùng con bé tối hôm nay. Katrina vừa ngủ, vừa mơ mộng gì đó, miệng mỉm cười...

-"Yaaaa, hôm nay chúng ta sẽ chinh phục ngọn đồi này!"

Katrina trông có vẻ năng động. Nhỏ mặc bikini và buộc bên ngoài một tấm khăn mỏng. Nhỏ khoác trên vai balo và nước trên vai. Hôm nay nhỏ sẽ chinh phục ngọn đồi ở gần khu nghỉ dưỡng.

-"Lãng xẹt quá tiểu thư à, chinh phục cái gì chứ chinh phục đồi thì nghe có vẻ vui đấy."-Kerji nhìn Katrina với vẻ chán nản.

-"Sao cũng được, tớ muốn!!"-Katrina kéo tay Kerji chạy lên trên đồi.

Mấy đứa nhỏ chạy theo sau. Katrina thích thú đi qua suối, rừng,... Nhỏ "được"Kerji bắt bọ cánh cứng cho doạ chạy mất dép. Riêng Inoue và Yunumi lại thích mấy con côn trùng này. Katrina nhìn thấy con bướm lạ, cô thích thú đuổi theo.

-"Đừng có tách đoàn chứ, Kattha!"-Kerji vội vàng chạy theo Katrina. Cậu cứ như là người trông trẻ con vậy.

-"Bắt cho tớ đi Kerji!"-Katrina thích cthus nhìn lên trời và chỉ.

-"Tội nó lắm Kattha, phải để nó tự do chứ."-Kerji dạy dỗ con bé.

Katrina buồn bã nhìn theo con bướm đang bay xa dần. Kerji mỉm cười. Kattina cúi đầu xuống, dưới chân cô là nhiều thứ lạ đầy màu sắc bắt mắt. Toàn là nấm, nấm rải rác khắp nơi, làm nên tấm thảm đầy màu sắc cho cánh rừng.

-"Có nấm nè Kerji! Hái về làm đồ ăn được đó!"-Katrina cúi xuống định hái.

-"Đừng hái, có độc!"-Kerji vội vàng gạt tay Katrina ra.-"Nấm độc thường bắt mắt, cậu hiểu chưa?!"

Katrina ngơ ngác nhìn. Kerji vuốt vuốt bàn tay nhỏ, vì sợ nhỏ chạm vào nấm sẽ bị trúng độc. Katrina nhìn xung quanh, đúng là hai người bị tách đoàn thật rồi!

-"Trời ơi...tớ đã nói là đừng tách đoàn mà! Chỉ có bà Tânka là đem theo bản đồ thôi đó!"-Kerji trách móc Katrina. Bây giờ chỉ có mình cậu với Katrina ở đây. Đúng là thật riêng tư.

-"Tớ xin lỗi."-Katrina lo lắng nói.

Mây đen bắt đầu kéo đến dần. Kerji với Katrina vẫn lang thang trong rừng. Cậu dẫn Katrina đi hết ngóc ngách nọ tới ngóc ngách kia, nhưng vẫn không tìm được lối về. Trời tối dần đi, Katrina nhìn lên, sấm chớp đang kéo đến... Cô sợ hãi nép vào cánh tay Kerji.

Mây đen nặng dần và những hạt mưa bắt đầu rơi xuống...

-----/////Hết Chap-38/////----

Next: Chap-39