Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 23: Ai nói bọn họ cảm tình không tốt?




Giang Nhã Phù cảm thấy ngạc nhiên đây là lần thứ hai chàng cư xử không giống bình thường, từ khi nào một Thời Phái hiên ngan khí phách biến thànhcái đuôi theo sau nàng? Rốt cuộc chàng tính làm gì? Nàng đi một bước cũng muốn một bước với nàng sao?

Bắt đầu từ lúc nào nói muốn nhìn chằm chằm mình, xem ra hôm nay khó mà có cơ hội đơn độc nói chuyện cùng Chu Hi rồi. Trước đó nàng từng can thiệp chuyện của chàng, hiện tại nàng không thể danh khiển trách chàng can thiệp chuyện mình cùng Chu Hi lui tới.

Còn nữa, nàng thực nóng lòng muốn hỏi chàng một chuyện, vừa rồi làm thế nào mà qua được ải của phụ thân nàng.

“Vậy ta không đi, phu quân cùng đại ca qua đó đi.”

Thời Phái không nghĩ tới nàng ra chiêu này, có chút ủy khuất nhìn về phía nhạc phụ đại nhân “Phụ thân xem, Nhã Phù vẫn còn giận con đấy.”

Trong lòng Giang Nhã Phù rống giận, xùy! Một đại nam nhân mấy chục tuổi còn hướng cha ta làm nũng, chàng không thấy buồn nôn à?

Rốt cuộc Giang Sóng Thiên cũng nở nụ cười “Được rồi! Phu thê hai con náo nhiệt chút chút thì được, nếu nháo quá mức sẽ tổn thương cảm tình sẽ không tốt, tất cả cùng đi đi! Kêu hài tử Chu Hi kia lại cùng ăn cơm, mấy ngày nay hắn vùi đầu trong đó, ta thấy trong lòng hắn như là có tâm sự.”

Phụ thân nói vậy, Giang Nhã Phù không thể nói thêm gì nữa.

Giang Phóng lúc này lại có ý kiến khác “Một khi đã như vậy, hai vợ chồng son cùng đi đi, ta đến phòng bếp xem chuẩn bị thế nào rồi, đại tẩu muội hiện ăn kiêng lợi hại, đồ ăn cho nàng cần dụng tâm nhiều.”

“Đại ca…”

Thời Phái nhẫn cười nhìn Giang Nhã Phù “Cũng được, vậy ta bồi Nhã Phù đi, nương tử mời ~”

Giang Nhã Phù hận không thể một quyền đánh vào gương mặt gian manh này, đánh vào lỗ mũi cho đến chảy máu mới hả dạ.

Nhìn đôi bích nhân tay trong tay bóng dáng dần xa, Giang Phóng cảm thán “Ai nói bọn họ cảm tình không tốt chứ? Con xem bọn họ rất tốt.”

Giang Sóng Thiên trắng mắt liếc nhi tử thành thật một cái, xoải bước tránh ra, ai, chỉ mong cháu trai cháu gái có thể an bình sinh ra.

“Vừa rồi chàng cùng cha nói chuyện gì thế?” Giang Nhã Phù kìm nén không được hỏi, nàng xác thật tò mò, chàng dùng lý do gì khiến một người nghiêm khắc như phụ thân có thể cho qua.

Khóe miệng Thời Phái nhẹ cong “Nói cho nàng cũng được, nhưng trước tiên muốn nàng thành thật nói cho ta biết, có phải nàng muốn đi gặp Chu Hi?”

“Việc này cùng chuyện hỏi chàng có quan hệ sao?”

“Nàng nghĩ không muốn nói cũng không sao, dù sao ta cũng không đặc biệt muốn biết.” nói xong Thời Phái liền đạm nhiên xoải bước đi về phía trước.

Giang Nhã Phù từng bước nhỏ đuổi theo, không tình nguyện nói “Được, chàng nói đúng được chưa?”

Thời Phái dừng bước chân “Gặp hắn làm gì?”

“Này! Có phải chàng quản quá rộng không?”

Thấy Thời Phái lại muốn đi, nàng chạy nhanh chạy tới chặn đường chàng “Vốn dĩ ta không cần phải nói cho chàng, nhưng chấp nhận trao đổi thì nói chàng biết cũng không sao. Là ta tới nhắc nhở huynh ấy rời xa Diệp Tri Tri.”

Thời Phái sửng sốt, nàng tới là để nói chuyện này? Quả nhiên, nàng cũng không đến nỗi thờ ơ.

“Chỉ chuyện này mà một hai phải tự mình tới? Không bảo ai đó chuyển lời không được sao?”

“Vậy chuyện chàng tìm dược cho nàng ta sao nhất thiết phải tự mình ra tay? Sao không nghĩ tiết lộ cho người khác tự tìm?”

Thời Phái bị nàng hỏi vặn, hiển nhiên ý tưởng bọn họ đều giống nhau, chuyện liên quan kiếp trước, có một số việc cảm thấy tự bản thân đi làm mới yên tâm, thâm tâm cứ sợ cành mẹ không xong để tiếp cành con.

“Vậy chuyện đó, chàng giải thích cùng phụ thân thế nào, nếu đưa ra một lý do thoái thác khẳng định người sẽ không tin.”

“Cho nên ta nói không bình thường.”

“Như thế nào là không bình thường?”

“Ăn ngay nói thật, chỉ là không nói đến việc trùng sinh thôi, những chuyện khác ta đều chủ động thẳng thắn nói hết. Lão nhân gia niệm tình ta thẳng thắn, thành khẩn nhận sai, chỉ nói vài câu liền buông tha, sau đó hai chúng ta hàn huyên một chút chuyện thời sự linh tinh.”

“…Đều nói?” Kết quả này làm Giang Nhã Phù bất ngờ, chàng chịu đem bí mật bản thân nói ra, khó trách phụ thân dễ dàng bỏ qua cho chàng, nghĩ đến cũng chỉ có như thế mới có thể một lần nữa lấy lại hảo cảm của phụ thân.

“Ừ, đều nói, ta làm, còn có nàng làm.”

Giang Nhã Phù hừ lạnh “Nhìn như trung hậu, kỳ thật là xảo trá nhất.”

Thời Phái đuổi theo “Nói thật cũng kêu xảo trá sao?”

Hai người một đường đi đều cãi nhau, rất mau tiến vào rừng trúc. Mấy ngày nay xác thật Chu Hi vẫn luôn ở đây bận viết sách, dù vậy, tin tức bên ngoài chàng đều biết hết, chàng so với các thanh thiếu niên cùng tuổi xúc giác nhanh nhạy hơn họ nhiều.

Chàng sớm nghe nói tới Thời Phái cùng Hứa Triển Nhan nháo ra chuyện phong ba kia. Nhã Phù vừa mới tân hôn không đến nửa năm, đang bụng mang dạ chửa, nghĩ đến việc này không biết nàng chịu biết bao nhiêu là thương tổn.

Nhưng chàng… chàng không có tư cách đi qua hỏi chuyện…

Làm vậy chỉ tăng thêm phiền toái cho nàng mà thôi, sự quan tâm chỉ có thể giấu biệt trong lòng.

“Chu đại ca! Huynh ở trong phòng sao?”

Nhã Phù? Nàng đã trở lại?

Chu Hi không ý thức được chàng đứng dậy đi mở cửa động tác có bao nhiêu vội vàng, trên mặt treo ý cười ôn hòa, chỉ là ý cười này khi mở cửa, nhìn thấy nhiều hơn một gương mặt có chút hơi đình trệ.

“Không phải là Chu huynh không muốn chào đón ta chứ? Nghe nói Chu huynh viết sách, nội tử một hai phải lại đây quấy rầy, vừa lúc ta nghĩ cũng muốn thưởng thức tác phẩm lớn này trước tiên, liền cùng nàng qua đây.”

Vừa rồi Chu Hi có chút luống cuống nho nhỏ Giang Nhã Phù không chú ý tới, nhưng lại không qua được đôi mắt Thời Phái, giờ phút này chàng cười hiền lành, mắt nhìn thẳng Chu Hi lại không nửa điểm ý cười.

Trong chớp mắt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thời Phái tự mình tới cửa là lẽ tất nhiên, Chu Hi tự nhiên hào phóng trả lời “Khi huynh nói đùa, ngày thường nghĩ muốn mời đều khó thấy người đến. Lại nói sách này chỉ là một chút tâm đắc của ta, tình tiết chưa có gì mới, gọi là đại tác phẩm còn quá xa. Nếu cả hai không chê cùng mời vào trong!”

Giang Nhã Phù cười tủm tỉm, thật tình vì chàng mà cao hứng, con đường học vấn trên phương diện làm quan chàng như cũ đi chính xác “Chu đại ca, mấy ngày không thấy huynh giờ nói chuyện sao khách khí quá vậy? Muội thật khó thích ứng được, đây là Giang gia, cũng là nhà của huynh, huynh không cần không được tự nhiên như thế.”

Thời Phái nghe xong lời này trên mặt phát lạnh, có ý tứ gì? Đây là nhà bọn họ, còn chàng là người ngoài sao?

Chu Hi cười tươi sáng nói “Nhã Phù tiểu muội thật giống trước đây cứ thích nói giỡn, nơi nào muội nhìn ra ta không được tự nhiên chứ? Khi huynh mau tiến vào đi, ngoài trời có chút lạnh, đừng ở bên ngoài sẽ trúng gió đó.”

Thời Phái trước mắt nhìn hai người thân mật nói chuyện, giọng điệu kia thần thái kia thật là tự nhiên, phảng phất thấy được bọn họ từ nhỏ cũng như vậy, đường đường chính chính, trước mặt phu quân mình cũng không cần ngụy trang.

Nếu chàng không phát hiện ra tâm tư Giang Nhã Phù, nếu không phải đôi mắt thay đổi cách nhìn, chú ý sẽ thấy một Chu Hi nhỏ bé không tầm thường, sợ chàng cũng cho rằng đây là một đôi huynh muội khác họ mà thôi.

Chàng phát giác chóp mũi trắng nõn Giang Nhã Phù bị đóng băng có chút đỏ lên, trong lòng càng cảm thấy muốn đỗ vỡ, Chu Hi là đang đau lòng nàng sao? A!

“Chu huynh đã nói như vậy, chúng ta vào thôi.”

Tiếng chàng vừa dứt, Giang Nhã Phù bỗng cảm thấy tay trái ấm áp, toàn bộ tay không hề dự liệu được Thời Phái nắm gọn trong tay!

- -- ------ ---------

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai nhập V canh ba hợp nhất, sẽ có tiểu bao lì xì rơi xuống nga ~~ cảm tạ tiểu khả ái nhóm duy trì, thi đại học các cô nương kỳ khai đắc thắng, tiền đồ như gấm