Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 3: Mỗi đêm đều khổ học đọc sách




Lời đã nói ra, hôm qua cũng một phen cãi vã nhưng nay cách biệt một đời, những tưởng tâm sẽ đau đến nghẹt thở, ngược lại, cảm giác đau lòng qua đi tâm tình bình ổn hơn.

Gương mặt non nớt Giang Nhã Phù trở nên nghiêm túc, lời nói non nớt mang ý tứ già dặn thật không phù hợp với vẻ bề ngoài chút nào.

“Quốc công gia đừng quên tuổi thực tế chính mình, tuy bộ dạng tuổi trẻ nhưng cần phải chừng mực, đừng có khiến ta xấu hổ.” Ý tứ chính là, ông đừng không biết xấu hổ cùng nữ nhân khác thông đồng khi bà còn ở đây, miễn bà thấy ghê tởm.

Thời Phái nghe là hiểu, liền đánh trả không lưu tình “Bà cũng thế, đừng trang điểm lòe loẹt như thể còn là thiếu nữ mười bảy, ta sợ sẽ nhìn không nỗi.”

Giang Nhã Phù đứng lên gọi lớn “Mộc Lưu Phi!”

Mộc Lưu Phi bên ngoài vội đi vào.

“Quốc…Thiếu gia cần tranh thủ nhiều thời gian, phải đọc sách thật tốt nếu không lão gia sẽ trách phạt. Ngươi gọi người chuẩn bị cho thiếu gia một phòng đơn, như vậy khi đọc sách khuya cũng có chỗ nghỉ ngơi.”

Mộc Lưu Phi kinh ngạc đưa mắt dò xét, đây là làm sao vậy? Tối hôm qua thiếu gia và thiếu phu nhân còn tình nồng ý mật, như thế nào tỉnh lại liền tìm cớ ở riêng?

“Mộc Lưu Phi, đây là ta cùng thiếu gia quyết định, ngươi phân phó đi xuống, đừng cùng người khác nói lung tung, để lão gia cùng phu nhân biết sẽ hiểu lầm. Mặt khác ngươi gọi quản sự mụ mụ cùng bọn nha hoàn tập trung lại, ta muốn gặp mọi người.”

Mộc Lưu Phi thấp thỏm nhìn về phía Thời Phái “Thiếu gia, ngài còn có gì phân phó không?”

“Kêu lão… Trương Bình đi thư phòng chờ ta, lão gia ở trong phủ sao?” Chàng thiếu chút nữa đã quên, lão Trương hiện giờ đã biến thành tiểu trương rồi.

“Thiếu gia, lão gia sáng sớm đã tiến cung.”

“Được rồi, ngươi đi xuống đi.”

Mộc Lưu Phi làm việc thực nhanh nhẹn, nàng đã tập trung xong các nha hoàn, bà tử vào chính sảnh trình diện, có rất nhiều gương mặt Giang Nhã Phù ấn tượng, đặc biệt là phụ nhân hòa ái đứng đầu.

Vành mắt nàng đỏ lên, Tôn mụ mụ là bà vú cùng Mộc Lưu Phi mà nàng dẫn từ nhà mẹ đẻ lại. Tôn mụ mụ cả đời cô độc, xem nàng như nữ nhi thân sinh mà yêu thương. Đặc biệt nhi tử bà khổ cực tìm kiếm biết tin đã chết, bà sống cũng vì không bỏ được nàng. Nàng mất mẫu thân từ nhỏ, là bà cho nàng tình thương bao la của người mẹ, nàng âm thầm thề, đời này nhất định giúp Tôn mụ mụ có thật nhiều con cháu, cuộc sống trôi qua hạnh phúc.

Tôn mụ mụ thấy đại Thiếu phu nhân một tay nuôi lớn đang ngơ ngẩn nhìn mình như là đang khóc, trông như thể sắp chia ly sầu biệt, bà không nghĩ nhiều, nghe nói sáng sớm vợ chồng trẻ giận dỗi, đây là đang tố ủy khuất cùng bà sao.

Giang Nhã Phù rất nhanh thu thập lại tốt tâm tình, vẫn gương mặt thiếu nữ đơn thuần, nàng ngồi ngay ngắn vị trí chủ thượng, đương gia nhiều năm rất nhanh khí thế ấy tản ra khiến mọi người không dám khinh thường dù nàng nhỏ tuổi.

Tôn mụ mụ cực kỳ vui, xem ra bao lâu bà khuyên lơn nàng không để ngoài tai, bước vào thâm trạch hào môn thì không thể lười biếng mà không quan tâm.

Giang Nhã Phù nghe quản sự mụ mụ báo cáo thứ tự gia cảnh từng nhóm người, đảo ánh mắt sắc bén qua bọn nha hoàn đang quỳ trên đất, mọi người đều nín thở không nữa điểm tâm tư, cảm thấy hôm nay Thiếu phu nhân thay đổi, không giống thiếu nữ mới làm đương gia, tựa như một người lão luyện.

Thông báo xong, Giang Nhã Phù răn dạy vài câu rồi cho các nàng lui xuống, để lại Tôn mụ mụ cùng Mộc Lưu Phi.

“Vừa rồi tiểu nha đầu mặc y phục hồng nhạt đứng phía sau tên gì?”

Tôn mụ mụ suy nghĩ chút hỏi lại “Có phải cái người suốt buổi không ngẩng đầu, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Thiếu phu nhân như thế nào hỏi về nàng? Nàng tên tiểu Mai, là nha hoàn mới chọn mua gần đây, ngày thường không nói nhiều, ta xem hài tử này rất chuyên tâm bổn phận.”

Bỏ qua hồi ức cũ, Giang Nhã Phù phân phó: “Hai người các ngươi về sau lặng lẽ chú ý nàng nhiều nhiều chút.”

Hai người kinh hãi, Tôn mụ mụ hỏi “Thiếu phu nhân? Ngài là nói nàng ta có vấn đề?”

“Ta cũng không dám khẳng định, nhưng lưu tâm một chút sẽ không đến nỗi cuống tay chân.”

Kiếp trước lão quốc công gia đột nhiên xảy ra chuyện, cho tới nay mọi người đều cho rằng trong gia đình không có di nương, con vợ lẽ sẽ không có đồ vật lung tung rối loạn, không nghĩ tới, người ngoài có tâm đã sớm đem tai mắt cài vào, đúng thời điểm sẽ bắt đầu hành động.

Mộc Lưu Phi khó hiểu, “Nếu như vậy sao không trực tiếp đuổi nàng đi?”

Giang Nhã Phù lắc đầu “Ngươi không hiểu, đuổi được người này sẽ có kẻ khác thay thế, họ muốn sẽ trà trộn vào, không chỉ có nàng, nếu như lưu ý thấy ai đó có điểm không thích hợp liền nhanh chóng nói cho ta.”

Nàng có biết một chút chưa nói, người cài vào có khả năng là vị kia, không nên bứt dây động rừng sẽ càng phiền toái.

Bên này, mấy ngày trước nàng từ một kẻ yếu đuối, ngây thơ trở nên mạnh mẽ, khí thế bừng bừng, quản gia nghiêm cẩn đâu vào đấy. Mà bên kia, Thời Phái cũng bắt đầu làm một số việc chuẩn bị tiến vào hàng ngũ đại nhân vật trẻ tuổi.

Vào một buổi sáng, hạ nhân Trấn Quốc Công phủ nghị luận sôi nổi, vợ chồng thế tử còn ở tân hôn, như thế nào liền ham thích quản sự? Thế tử phu nhân hành sự không nói đến, thế tử gia hôm nay diễn xuất đủ làm lão Quốc công gia chấn kinh rồi.

Thế tử gia tài mạo xuất chúng, văn võ toàn tài, ánh mắt luôn để trên đầu, người ngoài hãy cách xa mười mét chớ đến gần, đám thiếu niên trong kinh đều không dám chọc chàng, đến hoàng tử đế tôn đối với chàng cũng phải khách khí, cho nên chàng chỉ làm những việc mình thích, trừ bỏ bị quốc công gia cưỡng chế đi chiến trường rèn luyện hai năm, duy nhất yêu cầu chàng chính là đọc binh thư.

Hôm nay không biết thiếu gia đột nhiên bình dị, gần gũi? Trương Bình sai vặt cảm thán. Thiếu gia nói chuyện với y, có nhiều lần y cảm thấy chính mình là ở cùng quốc công gia đối thoại…

Giang Nhã Phù dùng xong bữa sáng đơn giản, tự mình thêu một chiếc khăn tay mang qua sân ba mẹ chồng quốc công gia.

Lúc này quốc công gia từ trong cung trở lại, vừa lúc Thời Phái cũng ở đó, nhìn qua không khí thật hòa thuận.

Lần nữa thấy lão quốc công còn sống, thân thể khỏe mạnh, thần sắc lão phu nhân tươi sáng, Giang Nhã Phù áp xuống gợn sóng trong lòng, trịnh trọng thỉnh an.

“Nhã phù cấp phụ thân mẫu thân thỉnh an.”

Quốc công phu nhân thấy nàng liền cười, đây là con dâu tự tay bà chọn, vốn dĩ cho rằng nhi tử sẽ không đồng ý, không nghĩ tới thuận lợi liền thành thân, hôn sau vợ chồng son đều tốt đẹp, tương lai sinh nhiều nhiều con cái như vậy sẽ hoàn mỹ hơn.

“Mau đứng dậy, đến nơi này ngồi với mẫu thân.”

Giang Nhã Phù đã sớm xem bà chính mình mẹ ruột, kiếp trước nàng cùng bà ở chung thời gian nhiều hơn so với ở cùng Thời Phái, nàng để bà tùy ý lôi kéo tay mình, không nửa điểm câu nệ, lúc này trên mặt bà chưa hằn dấu vết thời gian, mọi việc đều chưa xảy ra.

“Mẫu thân, đây là khăn tay ta thêu cho ngài, ta thêu công không tốt, ngài đừng ghét bỏ.”

Phu nhân tiếp nhận nhìn kỹ khăn “Vừa lòng vừa lòng! Ta thực thích, đúng tâm ý ta, bất quá về sau con đừng thêu như vậy nữa, sẽ hư đôi mắt mất.”

Quốc công gia cười sang sảng nói “Đứa nhỏ này có tâm, mẫu thân ngươi nói rất đúng! Nhưng mà con chỉ thêu một cái khăn sao?”

Đây là ghen?

Phu nhân trừng mắt liếc chồng một cái “Nhìn ông, ta như thế nào thấy ông dùng khăn thêu hoa?”

Quốc công gia hừ một tiếng “Về sau ta sẽ dùng!”

“Đây, cho ông, ta xem ông như thế nào trước mặt các tướng sĩ lấy dùng!”

Hai vợ chồng già thường xuyên cãi nhau, cũng mặc kệ nhi tử tức phụ chế giễu mình không, trông thật đáng yêu.

Giang Nhã Phù chạy nhanh nói “Con có thêu một cái kiểu nam nhân cho ngài, chỉ là còn chưa xong, chờ thêu xong con đưa lại.”

“Tốt! Cũng không quên luôn ta.”

Thời Phái nhìn chăm chú hết thảy cười, nhớ đến kiếp trước phụ thân mất mà không làm gì được, trùng sinh lần nữa thật là tốt.

Giang Nhã Phù nói dối không đỏ mặt, kỳ thật trước kia nàng chưa thêu cho quốc công gia đồ vật nào, xem ra nàng cần tới phòng thêu lần nữa.

Nhìn qua thấy Thời Phái cười mình, ánh mắt như trào phúng nàng, nàng làm được sao? Nhớ rõ kim thêu hoa như thế nào lấy sao? Vốn dĩ nữ hồng chẳng ra gì, hai mươi năm chẳng đụng đến, giờ muốn thêu không dễ nha.

Giang Nhã Phù khinh thường không tiếp tục nhìn chàng, chàng chỉ biết nàng nhiều năm chưa chạm vào kim chỉ, lại không biết nàng là tiểu cô nương siêu nhẫn nại.

Hạ nhân làm việc thực nhanh nhẹn, đem một gian phòng dành cho khách kế thư phòng thu thập lịch sự tao nhã, từ đây thế tử gia mỗi đêm đều có thể khổ đọc, không cần sợ đêm khuya về phòng quấy rầy Thiếu phu nhân nghỉ ngơi.

Đêm đó, Thời Phái nghỉ ngơi ở phòng cho khách.

Giang Nhã Phù bắt đầu tập trung tinh lực làm nữ hồng, tuy rằng còn nhớ rõ cách thêu, nhưng nhiều năm không chạm vào khó có xúc cảm, nàng bị kim đâm rất nhiều lần, thật khó khăn lắm mới thêu được một chút.

Ban ngày nàng gọi người bày ghế dựa ngồi dưới bóng râm trong viện thêu từng đường kim mũi chỉ, nàng kém nhất nữ hồng nhưng mỗi châm mỗi tuyến đều thật thiệt tình.

Khi Thời Phái đi ngang, bước chân khựng lại, vốn tưởng nàng thêu vài mũi châm rồi đưa nha hoàn làm tất, không nghĩ nàng thật sự tự thêu.

Nàng thật tâm đối tốt cha mẹ mình chàng hiểu, nhưng… Không biết thế nào lòng lại rất khó chịu.

Hừ! Phu thê nửa đời người, nàng chưa từng thêu bất cứ gì cho chàng?

Thấy chàng sắc mặt âm trầm đi qua, Mộc Lưu Phi đút quả nho vào miệng Giang Nhã Phù “Thiếu phu nhân, thiếu gia tâm tình giống như không được tốt?”

Giang Nhã Phù tay vẫn không ngừng, đầu cũng chưa nâng hỏi lại “Phải không? Đút tiếp trái nữa cho ta.”

“Không cần phải để ý hắn, ta quen tâm tình này của hắn rồi.”

Thói quen? Mộc Lưu Phi buồn bực, lúc này mới thành thân không đến nửa tháng a.

Liên tiếp qua ba ngày, Giang Nhã Phù mới thêu xong bức mai màu xám, chuẩn bị chờ lần sau thấy quốc công gia đưa cho ông. Nàng để khăn vào rổ kim chỉ, nắn nắn cổ tay đau nhức, đứng dậy đi thính đường xử lý việc khác.

Nàng thành thân được một ngày, hôm sau lão phu nhân liền đem đương gia giao cho nàng, may nàng quen những việc này rồi nên thuận buồm xuôi gió. Sống ở kinh thành, lui tới chủ yếu các nhân gia chỉ một lần, đặc biệt là những nhân vật quan trọng tránh nói đi cửa sau, còn có tương lai những người muốn hại gia đình mình, trong lòng cũng không muốn thường xuyên lui tới.

Nàng nhìn hai bái thiếp, một là Vĩnh An của phủ tam thiếu gia đón dâu, một là Trương đại nhân trưởng tôn trăng tròn, nàng bình thản gọi hạ nhân chuẩn bị quà tặng. Quốc công phủ đại quản gia Lưu phúc âm thầm nghiền ngẫm, Thiếu phu nhân gọi người chuẩn bị lễ không suy nghĩ nhiều, vậy mà vừa vặn không nhiều không ít, thật sự nàng là Giang gia tiểu nữ nhi không biết thế sự?

Lại xử lý vài món việc vặt vãnh mất hơn một canh giờ, Giang Nhã Phù mới trở về phòng, tính nằm nghỉ một lát, lúc này nàng tuy là người ở Quốc công phủ, nhưng lòng lại chia làm hai nửa, một nửa vướng bận ở kiếp trước trên người nhi nữ, một nửa bay về phía Giang gia.

Là tân tức phụ hiện tại về nhà mẹ đẻ là trăm điều không thích hợp, cũng may, còn hơn nửa tháng là sinh thần phụ thân, đến lúc đó nàng có thể về nhà gặp mặt người, không được thấy mặt lão nhân gia lần cuối là tiếc nuối lớn nhất đời này của nàng.

Ai! Mà thôi, đều đã qua, về sau nàng hảo hảo hiếu thuận lão… Ân?! Khăn nàng thêu đâu?

Lơ đãng nhìn khay kim chỉ, chiếc khăn thế nhưng không cánh mà bay!

- -- ------ -------

Tác giả có lời muốn nói: Ngạch ha hả a ~~ cảm tạ đại gia nhắn lại nha ~ ta sẽ cố gõ chữ!