Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 4: Ở riêng




Editor: AM

Buổi sáng sau khi ăn cơm xong, bốn người Triệu Thành, Vương Thuý Hoa, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An cùng đi đến nhà Lý Chính, Lý Chính là hán tử hơn năm mươi tuổi, hắn đang ôm tôn tử ngồi trong sân nói chuyện, nhìn thấy bọn họ đi vào, Lý Chính cũng chỉ cảm thấy ngoài ý muốn một chút, sau đó chào đón và đưa tôn tử cho người nhà trông chừng.

Không biết người nhà Lý Chính đang làm gì trong nhà bếp, nghe tiếng kêu của hắn liền bước ra, nhìn thấy đám người Triệu Thành, lập tức hiểu rõ, chuyện xảy ra trong nhà Triệu Thành được mọi người bàn tán rất náo nhiệt, không ngờ hài tử vừa mới thành thân đã bị đuổi ra ở riêng, đúng là lòng dạ ác độc mà. Hắn là người thẳng thắn, trong lòng chán ghét, đương nhiên sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, cũng không chào đón niềm nở mà chỉ nhận tôn tử từ trong tay Lý Chính: "Đến đây, tôn tử ngoan ngoãn của ta, nãi a ma dẫn ngươi đi ăn."

Sau khi tôn tử được ôm đi, Lý Chính liền đứng dậy phủi phủi quần áo rồi xoay người: "Vào nhà rồi nói."

Chung Tử Kỳ nhìn xung quanh, âm thầm nhớ kỹ vị trí nhà Lý Chính, sau đó đi vào trong phòng.

"Lý Chính à, hôm nay chúng ta đến lập chứng từ." Vương Thuý Hoa lập tức mở lời.

Lý Chính giương mắt nhìn hắn: "Ở riêng?"

"Đúng vậy, ngươi xem hài tử Chính An cũng không còn nhỏ nữa, hai năm nữa đệ đệ hắn cũng phải thành thân, nhà chúng ta không đủ phòng, ta cũng không muốn Chính An phải phụng dưỡng, cho nên ở riêng thôi."

Lý Chính không để ý đến lời cằn nhằn của Vương Thuý Hoa, hắn xoay qua hỏi Triệu Thành: "Ngươi đồng ý?"

Triệu Thành gật đầu.

Chung Tử Kỳ vừa thấy Lý Chính nhìn hắn liền gật đầu: "Lý Chính bá bá, ta cũng đồng ý."

Nếu hai bên đều đã đồng ý, Lý Chính cũng không thể mở miệng khuyên ngăn, hắn dựa theo lời nói của Triệu Thành mà viết lên giấy, trước khi ký tên, đột nhiên Chung Tử Kỳ hỏi: "A mẫu nói không cần chúng ta phụng dưỡng, là thật sao?"

Vương Thuý Hoa vội vã ký tên, không kiên nhẫn phất tay, "Không cần."

"À, Lý Chính bá bá, ngươi cũng viết những lời đó đi, ta còn muốn viết thêm là sau này không can thiệp vào của cải của nhau, chúng ta không cần dùng tiền phụng dưỡng hai lão nhân, bọn họ cũng không có quyền can thiệp vào chuyện trong nhà chúng ta."

"Này..." Lý Chính không ngờ, Chung Tử Kỳ, một ca nhi yếu ớt lại có suy nghĩ như vậy, cũng không yếu đuối như người trong thôn đồn đãi.

"Lý Chính bá bá, ngươi cũng thấy đấy, Chính An là bị ngốc rồi, nhà chúng ta không có ai lao động, phải dựa vào một mình ca nhi là ta, muốn ta lấy tiền phụng dưỡng hai lão nhân, cũng không phải không được, nhưng mà cuộc sống của chúng ta sẽ gặp vấn đề." Chung Tử Kỳ đáng thương nhìn Lý Chính, muốn gợi lên lòng thương hại của hắn, hắn không hề biết bộ dáng bây giờ của mình và bình thường khi Triệu Chính An tủi thân giống nhau như đúc.

Lý Chính lập tức mềm lòng, đồng tình với hắn: "Vậy, các ngươi có ý kiến khác không?"

Triệu Thành nhíu mày, Vương Thuý Hoa thì lại mặc kệ, hắn vẫn có đầu óc, nói miệng và chứng từ không giống nhau, hắn nghĩ lỡ như ngày nào đó hai người đó có tiền, vậy bọn họ...

Nhưng mà Chung Tử Kỳ không cho hắn có cơ hội nói chuyện: "Nếu A cha A mẫu không muốn cũng được, vậy sau khi ở riêng có thể về xin tiền sao? Chúng ta thật sự không nuôi được bản thân."

Quả nhiên, hai người tầm nhìn hạn hẹp đó lập tức câm miệng, đồng ý không cần tiền phụng dưỡng của Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An.

Cứ như vậy, hai bên ký tên, chứng từ liền có hiệu lực.

Sau khi trở về Triệu gia, Chung Tử Kỳ không đợi Vương Thuỷ Hoa phải đuổi, cực kỳ tự giác thu dọn đồ đạc rồi bỏ chạy lấy người, thật ra cũng không có gì để thu dọn, hắn không đem nhiều thứ đến, chỉ có hai ba bộ quần áo, mà Triệu Chính An thì còn thiếu thốn hơn hắn, trên người chỉ có bộ quần áo hôm thành thân Vương Thuý Hoa sợ danh tiếng không tốt mà nhanh chóng sửa chữa là tốt, nhưng vẫn rất cũ kỹ, những bộ khác đều rách tung toé, xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, Chung Tử Kỳ định vứt đi, nhưng mà nghĩ đến việc còn chưa biết phải đối diện với cuộc sống thế nào, cho nên vẫn giữ lại.

Triệu Chính An nhìn thấy Chung Tử Kỳ thu dọn đồ đạc liền bất an kéo ống tay áo hắn: "Nương tử, ngươi không đi được không, thằng ngốc sẽ nghe lời ngươi mà."

Chung Tử Kỳ không ngờ hắn lại mẫn cảm như thế, dừng chuyện đang làm, dịu dàng nói: "Không phải đã nói tên ngươi là Triệu Chính An chứ không phải thằng ngốc rồi sao? Còn có, chúng ta đến chỗ khác ở được không? Chỉ có hai người chúng ta sống với nhau."

Triệu Chính An nghiêng đầu, "Không ở chung với A mẫu A cha à?"

"Không, chỉ có hai chúng ta." Triệu Chính An vui vẻ vỗ tay: "Được, được, chỉ có ta và nương tử."

Chung Tử Kỳ không biết nên nói sau, đành mặc kệ hắn muốn gọi sao thì gọi, nhìn thấy hắn vui vẻ mới nhớ đến vết thương trên người hắn, hôm qua khi cởi quần áo ngủ, Chung Tử Kỳ đã vạch quần áo Triệu Chính An kiểm tra một chút, có rất nhiều dấu dài màu đỏ, rõ ràng là dùng gậy gộc mà đánh, còn có vài vết thương đã kết vảy hoặc là vết sẹo đã lành, bởi vậy có thể thấy được cuộc sống của hắn gian nan thế nào.

Chung Tử Kỳ là người lạnh lùng, có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, từ sâu trong nội tâm, hắn yêu thích cuộc sống êm dịu, không có lục đục, không có ưu sầu, tuy cuộc sống bây giờ còn kém trong tưởng tượng của hắn, nhưng cuộc sống thì luôn tiến về phía trước, bây giờ lại có một người dựa dẫm vào hắn, không cố gắng thì sẽ chết đói, nhưng mà hắn sẽ không có cảm giác hối hận hay phiền phức này nọ, đó cũng là do gương mặt của Triệu Chính An gây ấn tượng tốt cho hắn trong lần gặp mặt đầu tiên, còn có việc hắn nghe lời và vô tình lộ ra vẻ đáng yêu, lòng Chung Tử Kỳ sao có thể cứng rắn như đá được nữa.

Lắc lắc đầu, Chung Tử Kỳ thu dọn mọi thứ, gói thành một cái bao rồi mang vào người. Khi ra khỏi cửa, Chung Tử Kỳ nhìn thấy Vương Thuý Hoa, hắn đi qua, kêu một tiếng: "A mẫu, chúng ta đi!!"

Vương Thuý Hoa sốt ruột trả lời: "Đi đi, lương thực đó là cho các ngươi, nhanh đi lấy đi, sau này các ngươi không thể lấy thức ăn ở đây được nữa." Đó là do đã thương lượng khi ở nhà Lý Chính, cho dù Vương Thuý Hoa có một trăm hai mươi điều không vui cũng không thể làm trái, hắn nói xong liền quay đầu đi mất, vừa đi vừa nói thầm cái gì đó, dù sao cũng không phải lời hay ý đẹp gì.

Chung Tử Kỳ cũng không để ý, nhìn thấy phân nửa túi lương thực phụ, không còn gì để nói, Vương Thuý Hoa cũng keo kiệt ghê, này ăn được mấy bữa chứ? Được lắm, hắn nhớ kỹ lần này, có bản lĩnh thì sau này đừng cầu xin hắn chuyện gì.

Chung Tử Kỳ ngồi xuống gánh lương thực phụ lên lưng, vừa quay đầu liền bị kéo tay lại: "Sao vậy?"

Triệu Chính An kéo túi lương thực phụ: "Nặng, ta cõng." Sau đó còn kéo bao đồ dùng xuống mang vào người.

Chung Tử Kỳ ngẩn người, có thứ gì đó chợt loé rồi biến mất trong lòng, nhanh đến nỗi hắn không nắm bắt được.

Vừa ra khỏi cửa, hắn liền kéo Triệu Chính An đến hướng nhà tổ. Trên đường gặp được vài người dân trong thôn, hắn cũng thoải mái chào hỏi mọi người, người khác hỏi hắn đang làm gì vậy, hắn cũng không che dấu, nói là ở riêng, đi đến nhà tổ.

Đi qua đầu thôn, phóng mắt ra nhìn, có thể nhìn thấy cách đó không xa, ở dưới chân núi có vài gian phòng, nghe nói trước kia người trong thôn Triệu gia nhiều hơn bây giờ, cho nên xây rất nhiều nhà cửa, những người đã chết thì được đưa đi, nhà tổ bên này lại gần núi nên không an toàn cho lắm, lâu ngày liền bị vứt bỏ, mọi người cùng nhau dời đến phía trước.

Nhà tổ của Triệu gia được giữ gìn rất kỹ, ít nhất cũng không sụp hay dột chỗ nào, nhưng năm đó Triệu gia dời nhà, sau đó không có ai ở đây, cho nên cũng không sạch sẽ cho lắm, còn những gian nhà khác thì rất thê thảm, có gian bị sụp một nửa, thậm chí đã sớm hoá thành bụi đất.

Điều làm Chung Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm chính là gian nhà này không kề cận nhà nào. Nếu không sau này có ai đó ở chỗ này ẩn nấp thì rất làkinh khủng.

Đẩy cổng rào, bên trong toàn là gỗ, băng ghế ngã rạp xung quanh, nhìn cực kỳ lộn xộn. Chung Tử Kỳ thở dài, kêu Triệu Chính An buông đồ đạc xuống, lôi kéo hắn vào phòng nhìn xem, mọi thứ còn tốt hơn Chung Tử Kỳ dự đoán, giữa gian nhà là một căn phòng không lớn cho lắm, cũng chính là căn phòng đầu tiên chạm phải khi bước vào, hai bên sườn nhà chính có cửa ngăn cách với hai phòng ngủ lớn. Mà phòng bếp thì ở riêng biệt bên cạnh nhà chính.

Ngoại trừ việc có hơi cũ kỹ và dơ bẩn, gian nhà này vẫn có thể ở được, Chung Tử Kỳ nhìn xung quanh cũng không thấy chỗ nào bị ánh sáng rọi vào, chỉ cần quét dọn là có thể ở được, bây giờ bọn họ chỉ cần vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, sau đó Chung Tử Kỳ sẽ không để mình lâm vào hoàn cảnh khốn khổ thế này nữa, ngày lành sắp tới rồi.

"Nương tử, đây là sao vậy?" Triệu Chính An bất an khi nhìn thấy nơi ở xa lạ, bàn tay lặng lẽ giữ chặt góc áo nương tử.

Chung Tử Kỳ vỗ vỗ đầu hắn, cười nói: "Chính An, đây là nhà chúng ta, sau này chúng ta sẽ ở đây, đừng sợ."

Quả nhiên, Triệu Chính An được nương tử an ủi liền không còn sợ nữa, lập tức hứng thú chạy đi thăm quan nhà mới của mình.

Chung Tử Kỳ lắc đầu, đúng là dễ dụ mà, Chung Tử Kỳ bịt mũi đi vào phòng ngủ bên trái, may mà trong phòng có đủ bàn và ghế dựa, hắn tìm một mảnh vải lau tro bụi trên bàn, đặt bao đồ đạc lên đó. Mở gói đồ tìm bộ đồ rách nát nhất, xé ra làm khăn lau.

Cách gian nhà bọn họ không xa, có một giếng nước, dù sao thì trước đây cũng có người ở, cho nên cái gì cần có đều phải có, sau đó mọi người dọn sạch những thứ có thể đem di để sống tại một nơi xa lạ, cũng lấp đá che lại miệng giếng nơi đây. Chung Tử Kỳ tìm thấy một cái thùng gỗ nằm trong góc phòng, nhìn thấy Triệu Chính An còn chạy tới chạy lui liền nói: "Chính An, ta đi ra ngoài múc nước rồi về liền, ngươi ở đây chờ một lát."

Triệu Chính An nghe vậy liền bật người chạy qua giành lấy thùng gỗ trong tay Chung Tử Kỳ: "Nương tử, để Chính An xách." Nói xong liền vui vẻ chạy ra ngoài.

Chung Tử Kỳ vừa giật mình tỉnh dậy thì phát hiện Triệu Chính An đã chạy đến giếng nước, hắn đang đẩy tảng đá lấp giếng sang bên cạnh, Chung Tử Kỳ lập tức chạy tới: "Chính An, đừng nhúc nhích! Ta đẩy cho, ngươi cẩn thận ngã xuống giếng đó!"

Triệu Chính An lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, tay chân nhanh nhẹn kéo một thùng nước, sau đó trưng vẻ mặt cần được khen ngợi nhìn chăm chú vào Chung Tử Kỳ.

Chung Tử Kỳ: "..." Hắn lo lắng dư thừa rồi à? Quen tay như vậy, chắc chắn làm không ít lần. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt toả sáng của hắn, Chung Tử Kỳ vẫn nói: "Chính An thật lợi hại, nhưng mà ngươi phải cẩn thận đừng để ngã xuống đó, biết chưa?"

Triệu Chính An được nương tử khích lệ nên thoả mãn cười khúc khích: "Sẽ không đâu, ta thường xuyên làm, chắc chắn sẽ không ngã."

Quả nhiên giống như Chung Tử Kỳ dự đoán, hắn thở dài: "Vậy cũng phải cẩn thận, nếu rớt xuống thì ta sẽ không cần ngươi nữa."

"Thằng ngốc sẽ cẩn thận mà, nương tử đừng có không cần ta." Triệu Chính An hoảng sợ túm lấy tay hắn, giống như sợ bị hắn vứt bỏ.

Chung Tử Kỳ đỡ trán, thật muốn đánh mình, nhưng mà ngoan ngoãn như vậy cũng rất có ích: "Yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại, nhưng mà ngươi phải nghe lời ta nói đó, biết chưa? Còn có, ngươi tên là Triệu Chính An, không phải thằng ngốc, sau này còn nói mình là thằng ngốc nữa thì ta sẽ không cần ngươi nữa." Mỗi lần người này sốt ruột đều gọi mình là thằng ngốc, không biết tại sao mà hắn không muốn nghe Triệu Chính An nói mình như thế chút nào.

Trở lại sân nhà, Chung Tử Kỳ bắt đầu dọn dẹp phòng ở, quét tro bụi, Triệu Chính An cũng học theo Chung Tử Kỳ, bộ dạng nghiêm túc đó làm Chung Tử Kỳ buồn cười.

"Tử Kỳ có ở đây không?" Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, đúng là Triệu Trữ đã gặp ngày đó. "Ở đây!" Chung Tử Kỳ nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trong viện, Triệu Trữ lôi kéo một tiểu tử đang ôm này nọ đứng ngoài cửa hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.